Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1058: Chiến đấu và trốn chết

An Lâm ngẩn người.

Hóa ra pho tượng Ô Quy to lớn này cũng là vật sống?

Hắn còn chưa kịp nói chuyện, Ô Quy vóc dáng to lớn kia đã mở miệng nói tiếp: "Người có duyên, hoan nghênh đi vào cổ mộ của tôi và Tây Hải Tử!"

An Lâm: "???"

"Vừa rồi còn mắng chửi người khác, sao bây giờ lại mở miệng hoan nghênh?" Lam Tiểu Nghê ngạc nhiên hỏi.

An Lâm cũng tỏ vẻ không hiểu, sao thái độ lại thay đổi nhanh như vậy? Quy (nhân) cách phân liệt?

Chẳng qua ngay cả Thiên Thần Cơ cũng không biết chuyện bọn họ sẽ phá cửa mà vào, cho nên nguyên nhân khiến nó tỉnh lại là do bọn họ tiến vào trong phòng?

"Đừng nghĩ nhiều, việc tôimở miệng hoan nghênh mấy người chỉ do tuân theo trình tự thôi, chứ bản thân tôithì không hoan nghênh mấy người chút nào." Tiếng nói trong trẻo của Ô Quy vang lên một lần nữa.

Ô Quy còn chưa nói xong, nơi cửa chính lại vang lên tiếng nổ một lần nữa.

Thiên Thần Cơ: "???"

Nghe vậy, vẻ mặt Thiên Thần Cơ cũng dịu đi nhiều: "Tôi rất vui vẻ và yên tâm khi giữa kho báu và bí mật, các cậu lại có thể lựa chọn bí mật của hai tộc, quả là đời sau ưu tú biết lấy đại cuộc làm trọng..."

Ngay sau đó, một bức tượng thân người đuôi cá, kích cỡ tương đương với nhân loại nhưng vẻ ngoài vô cùng tuấn tú từ lối đi xông vào trong phòng, hét lớn: "Tiểu Thần, đừng để ý đến bọn họ, bọn họ đã lấy bảo tàng từ chỗ anh rồi, cánh cửa này là do họ cưỡng ép phá vỡ!!"

Đi chết đi chứ trình tự, có cần phải qua loa lấy lệ thế không?!

An Lâm và Lam Tiểu Nghê còn chưa được khen xong đã bị làm mất mặt.

An Lâm: "..."

An Lâm: "..."

An Lâm tự biết mình nói sai trước, nên đã mở miệng xin lỗi: "Xin lỗi tiền bối Thiên Thần Cơ! Chúng tôi đến đây vì bí mật của hai tộc, nhờ đó thay đổi vận mệnh, dẫn tộc linh đi về hướng huy hoàng một lần nữa!"

Lam Tiểu Nghê: "..."

Hai vệt màu bạc bay ngược vào trong phòng, lăn lộn trên mặt đất trong căn phòng rộng lớn, tóe lửa đùng đùng.

An Lâm yên lặng rút kiếm Thắng Tà ra: "Tiền bối, chúng tôi đến đây là vì thay đổi vận mệnh của tộc Thiên Quy và tộc Linh Ngư nên mới tự tiện xông vào, vì tương lai của hai tộc, phiền ngài nói bí mật ra đi."

"Ầm!"

"Khi nói những lời này, cậu có thể bỏ thanh kiếm đang gác trên cổ tôira trước được không?" Hai mắt của Thiên Thần Cơ liếc lên đầu An Lâm, lạnh giọng nói.

Trong lòng hắn vốn có chút vui mừng, may mà Thiên Thần Cơ không nhận ra chuyện bọn họ tự phá vỡ cửa xông vào, không ngờ bây giờ lại bị Tây Hải Tử nhảy ra phá rối.

Thiên Thần Cơ giật mình kinh ngạc: "Các người có thể phá vỡ kết giới của đại môn?"

An Lâm khẽ cau mày, hiển nhiên là hắn cũng không tìm ra phương pháp phá vỡ cái thế cục bế tắc này.

"Chết tiệt! Mau thả Tiểu Thần ra!" Tây Hải Tử thấy vậy giận tím mặt, hai con mắt vốn mang màu trắng của pho tượng trở nên đỏ ngầu trong nháy mắt.

Ánh sáng màu trắng chiếu rọi khắp nơi, đem tất cả mọi thứ in vào trong thủy tinh.

An Lâm bất đắc dĩ cười cười, nhưng kiếm Thắng Tà vẫn yên lặng dán trên cổ Thiên Thần Cơ, không hề dịch chuyển một phân nào.

"Mi thì biết cái gì, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất." Tây Hải Tử đột nhiên chen miệng, bênh vực bạn đời của mình.

Lam Tiểu Nghê: "..."

"Xem ra lại phải phát chìa khóa ra ngoài một lần nữa, các người cũng không phải người có duyên, ở lại đây với tôi đi..." Thiên Thần Cơ bình tĩnh nói ra những lời lạnh lùng lại tràn đầy uy nghi tối cao.

Thiên Thần Cơ bình thản mở miệng: "Giết hết những kẻ biết đến bí mật này nhưng lại không tuân thủ quy tắc này đi, chẳng phải nơi đây sẽ lại là nơi an toàn nhất sao?"

An Lâm: "...Nguy hiểm nhất thì đúng, nhưng an toàn nhất... Xin lỗi, tôi không nhìn ra!"

Hắn đã quen tiên việc ra tay khống chế kẻ khác trước, đương nhiên sẽ đem an toàn của phe mình đặt lên vị trí cao nhất. Khống chế được Thiên Thần cơ chính là phương pháp tốt nhất để đối phó với nguy cơ họ gặp phải lúc này.

"Graooo! Các người tìm chết! Sao lại dám cưỡng chế lấy đi bí mật của hai tộc!"

Thiên Thần Cơ từ đầu đến giờ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh không thay đổi cuối cùng cũng giận tím mặt,

An Lâm đem thủy tinh lưu giữ hình ảnh cất vào trong nhẫn không gian, vẻ mặt cạn kiệt ngôn từ xuống chân Ô Quy, không nhịn được phải phản đối: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy có boss phơi bày bí mật một cách công khai như thế đấy, chẳng phải là để cho người khác dễ thấy sao..."

Thiên Thần Cơ bình tĩnh nói: "Các người không tuân theo quy tắc của cổ mộ, tự tiện xông vào đây, nên tôi tuyệt đối sẽ không nói cho mấy người biết bí mật của cổ mộ, buông tay sớm đi thì hơn."

An Lâm phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt đã ném thủy tinh lưu giữ hình ảnh lên trời.

"Nguy rồi." Thiên Thần Cơ biến sắc.

"Lão đại An Lâm, hình như trên mai rùa của Thiên Thần Cơ có khắc chữ viết cổ đại của tộc tôi." Đôi mắt xanh biếc của Lam Tiểu Nghê chăm chú nhìn vào đường vân trên mai của Ô Quy, đột nhiên mở miệng nói.

An Lâm và Lam Tiểu Nghê cùng nhau hít vào một hơi.

Rõ ràng là một ngôi mộ cổ, vì sao boss còn để lại lực lượng bá đạo cơ trí như thế ở bên trong?

Lúc này, vẻ ngoài của Thiên Thần Cơ đột nhiên biến thành kết tinh.

Một cảm giác cực kỳ nguy hiểm xông thẳng lên đầu, An Lâm chém ra một kiếm, không hề do dự chút nào!

Ào ào!

Kiếm khí màu đen vô cùng sắc bén mạnh mẽ bổ xuống đầu Thiên Thần Cơ, thậm chí uy lực của một chiêu thức ấy còn chém căn phòng bằng đá thành hai nửa.

Nhưng Ô Quy do tinh thể tạo thành lại tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, thoải mái ngăn cản một kiếm của An Lâm, không chịu một chút thương tổn nào.

Không chỉ có thế, Thiên Thần Cơ còn hé miệng phun ra mấy luồng thần quang cực kỳ đáng sợ, cong queo khúc khuỷu, xuyên thủng không gian, trong nháy mắt rơi vào trên người An Lâm, nổ vang ầm ầm.

An Lâm có cảm giác như bị hàng ngàn hàng vạn cây búa cây chùy đánh trúng, thân thể Chiến Thần vốn có lực phòng ngự cực mạnh lại cảm nhận được cảm giác bị xé rách vô cùng đáng sợ, thân thể bay ngược về phía sau...

"Lão đại An Lâm!" Lam Tiểu Nghê kêu lên, vội vàng dùng hai tay tạo ấn pháp quyết, tạo ra sóng lớn cao hơn ngàn mét, cuồn cuộn lao về phía Ô Quy.

Cô không hi vọng nó có thể đánh bại Thiên Thần Cơ, chỉ mong thuật pháp này có thể kéo dài thêm chút thời gian.

Nhưng thuật pháp hệ thủy mạnh mẽ này mới chỉ bị Thiên Thần Cơ trừng mắt một cái đã ầm ầm nổ thành bọt nước, tiêu tán giữa không trung.

Lực lương đặc thù của cổ mộ được phát động, một loại lực lượng không gian vô cùng đáng sợ bao phủ lấy An Lâm và Lam Tiểu Nghê trong nháy mắt, khiến hai người biến mất ngay tại chỗ.

"Luyện ngục nơi đáy biển của Thiên Quy, độ khó là toàn bộ các kiểu địa ngục, mở!"

"Ha ha... Muốn chạy trốn?" Tiếng cười lạnh của Thiên Thần Cơ vang lên, "Được thôi, dù sao tôi cũng không nỡ dùng quá nhiều lực lượng còn lại lên người các người, để tránh lãng phí, mời hai người đi đến tuyệt địa của hai tộc để chết đi!"

Trong nháy mắt, mọi thứ bỗng trở nên tăm tối.

Lam Tiểu Nghê phát hiện mình bị ôm lấy, đang nhanh chóng di chuyển về phía cửa.

Cô nhanh chóng nhận ra đó là ai, cố gắng kiềm chế không để bản thân gọi ra tiếng, nhân lúc này, ngay cả Đạt Tam và Yêu Cơ bị đánh đến nửa tàn phế cũng bị đưa đi.

Đây là cách sử dụng khác của chiêu thức Ảnh Hổ trong Chiến Thần Lục Thức của An Lâm, chế tạo ra bóng tối tuyệt đối có thể tước đoạt năm giác quan và thần thức của kẻ khác, nhưng không dùng để chiến đấu mà dùng để chạy trốn.

Ầm...

Một tiếng va chạm mạnh mẽ kèm theo tiếng thét chói tai của phụ nữ.

"Ai ui, cái gì mà cứng vậy?" An Lâm sờ đầu.

Lam Tiểu Nghê cũng chạm vào sống mũi tinh xảo bị va chạm đến đỏ hồng, hai mắt rưng rưng.

Trước mặt bọn họ xuất hiện một kết giới màu xanh lam.

Ầm!

"Vô dụng thôi, một khi hai vợ chồng chúng tôi liên thủ thì các người đừng mong chạy thoát." Tây Hải Tử thuận tay dùng lực lượng Thần Đạo hất bay Đạt Tam và Yêu Cơ vừa nhào đến, từng bước một đi về phía Lam Tiểu Nghê, bình tĩnh mở miệng.

Lam Tiểu Nghê cũng bị một lực lượng mạnh mẽ đụng phải, phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã ra đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận