Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1469: Câu chuyện trăm năm qua của Tiểu Lan

Trong Lan Lâm Tiểu Ốc.

"Đây là ngôi nhà em xây vì anh, vốn là nghĩ tới một khi anh trở lại, thấy cái nhà này, thì sẽ biết rằng em đang chờ anh." Hứa Tiểu Lan kéo tay An Lâm, đi vào cửa phòng, nói, "Lại không nghĩ rằng, nơi anh trở lại, là Trụy Long Uyên."

An Lâm cũng có chút cảm thán: "Chẳng qua vận mệnh cũng thật là kỳ diệu, anh vừa trở lại, mọi người lập tức xuất hiện, muốn tiêu diệt hoàn toàn cứ điểm Trụy Long Uyên, thế nên chúng ta vẫn rất có duyên phận đấy!"

Hứa Tiểu Lan chớp chớp đôi mắt trong veo có hồn, như nghĩ tới điều gì, đột nhiên cười một tiếng nói: "Thế lúc anh thấy em cưỡi Phượng Hoàng đánh nhau, anh có cảm tưởng gì không?"

"Cảm tưởng duy nhất chính là, vợ yêu của anh thật là lợi hại!" An Lâm thành thật nói.

Hứa Tiểu Lan hơi sững sờ, đã bao nhiêu năm, mình không được nghe An Lâm nói chuyện kiểu mặt dày như thế. Đây như một cảnh tượng đã từ lâu lại xuất hiện lần nữa, thật sự khiến cho người ta phải hoài niệm.

Vừa nghĩ tới đây, hốc mắt cô lại không khỏi đỏ lên, có phần lúng túng lau nước mắt ở khóe mắt. Cô chẳng bao giờ nghĩ tới, có một ngày chính mình lại đa sầu đa cảm như vậy.

An Lâm thấy bộ dáng này của Hứa Tiểu Lan, thì hết sức đau lòng, nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Tiểu Lan, chân thành nói: "Tiểu Lan, nếu như trong lòng em còn cảm thấy tủi thân, em cứ trút hết ra đi!"

Thời gian thật lâu, chuyện xưa rất dài.

Cô vẫn không tin An Lâm cứ thế chết rồi, cô đặt Viêm các của Tứ Cửu tiên tông ở nơi này, tại một mảnh băng nguyên hoang vu.

Hứa Tiểu Lan thấy trong ánh mắt của An Lâm có khiếp sợ và hâm mộ, đáy lòng cũng dâng lên một chút đắc ý nho nhỏ, cười nói: "Chuyện này nói ra thì dài lắm, em cũng gặp không ít kỳ ngộ đâu."

Mười năm trước, Tiểu Lan trôi qua rất bình thản.

"Nói chứ Tiểu Lan tu vi của em tăng lên cũng quá nhanh rồi đó, coi như là qua một trăm năm, nhưng trong một trăm năm từ Phản Hư sơ kỳ lên đến Hợp Đạo, với cái tốc độ này, anh cũng mới nghe thấy lần đầu đấy." An Lâm có chút ngạc nhiên nói.

Có lẽ là đã trải qua đả kích khổng lồ, sau đó vừa có niềm tin kiên định nào đó, đạo tâm của cô càng thanh thản thấu triệt hơn, một ngày tu vi tăng ngàn dặm, chỉ có mười năm đã tiếp tục độ kiếp, bước vào Phản Hư trung kỳ.

Hứa Tiểu Lan thấy dáng vẻ nghiêm túc kia của An Lâm, cuối cùng thì lại bật cười: "Hiện em đã lợi hại như thế này, em sợ mình không cẩn thận một chút là sẽ chụp chết anh mất."

Việc làm mỗi ngày chính là tu luyện, dạy đồ đệ, đợi An Lâm, tu luyện, dạy đồ đệ, đợi An Lâm, đợi An Lâm, đợi An Lâm, đợi An Lâm, đợi An Lâm...

Hai người ngồi xuống, Hứa Tiểu Lan đích thân châm trà, hai người vừa uống vừa tán gẫu.

An Lâm thấy sợ rồi, bây giờ Tiểu Lan thật sự lợi hại!

An Lâm rất lắng nghe, nghe năm tháng hắn không có ở đây, Tiểu Lan vượt qua như thế nào, là như thế nào cuộc sống, hắn vắng mặt này một trăm năm, Tiểu Lan rốt cuộc ta đã làm gì.

Tư chất của Diệp Linh hết sức đáng sợ, chỉ sau có mười một năm, cô gần mười tám tuổi, cũng đã đột phá cảnh giới Dục Linh, lên cấp Hóa Thần!

Ngay sau đó, cô bắt đầu nói đến câu chuyện của mình trong vòng một trăm năm nay.

Lúc ấy Diệp Linh vào đại học Liên Hiệp Tu Tiên để học tập, vừa vào học đã lên tới cảnh giới Hóa Thần, gây chấn động cả ngôi trường, có thể nói là một thế hệ nhân vật trong truyền thuyết mới, vượt qua thành tựu của sư phụ sư nương, gần tới lúc tốt nghiệp, lại đạt thêm một lượt thành tựu mới. Tiến vào bảng danh nhân của trường, liên tục năm năm đứng thứ nhất trên Tiên Bảng, đến năm thứ tư đại học độ kiếp tấn thăng lên cảnh giới Phản Hư, vượt qua một trăm tầng Tiên Linh tháp...

Ừ, chính là cái loại trạng thái như vậy.

Sau khi tấn thăng lên Phản Hư trung kỳ, cuộc sống của cô cũng không có gì thay đổi, vẫn là tu luyện, dạy đồ đệ, đợi An Lâm... Đáng nhắc tới chính là, Hứa Tiểu Lan trở thành sư phụ của Diệp Linh.

Hứa Tiểu Lan thấy thế có chút buồn cười, giải thích, hành động của Diệp Linh, không có ai khác biết, vẫn là lúc cô tham dự lễ tốt nghiệp của đồ đệ, len lén theo sau, mới phát hiện bí mật nhỏ của Diệp Linh, còn vì thế mà cảm động hồi lâu.

Lại nói cuối cùng Linh Nhi cũng không để cho sư phụ mất thể diện, vẫn rất cố gắng, cô còn nói để cho An Lâm trên trời có linh thiêng yên tâm, cô nhất định sẽ không cô phụ khoảng thời gian trước kia An Lâm dạy dỗ.

Tốc độ tu luyện của cô rất nhanh, còn nhanh hơn cả Hứa Tiểu Lan và An Lâm.

Buổi chiều hôm tốt nghiệp ấy.

Cứ như vậy, tốc độ tu luyện của Diệp Linh chậm lại, mấy chục năm sau vẫn cứ là Phản Hư sơ kỳ đỉnh phong.

Mấy năm đều như mở phần mềm hack, gần như tất cả sinh viên, đều coi cô là thiên tài số một của thế hệ này, trở thành yêu nghiệt gần với cấp bậc truyền thuyết của An Lâm và Hứa Tiểu Lan.

Trong đoạn thời gian này, đại lục Thái Sơ gió êm sóng lặng, thiên tài xuất hiện lớp lớp, tạo thành từng đoạn giai thoại truyền kỳ.

Thiên Thần Thời Gian chết đi, hình như đã khiến thiên đạo rất chấn động, yên lặng trong khoảng thời gian rất dài.

Cuộc sống của Hứa Tiểu Lan vẫn rất bình thản, tu luyện, dạy đồ đệ, đợi An Lâm...

Tại bảng danh nhân của trường, một mình Diệp Linh quỳ gối trước pho tượng của An Lâm, khóc suốt một đêm.

Nhưng đột nhiên có một ngày, một lão đạo mũi trâu đột nhiên xuất hiện.

Chính là lão đạo chỉ dẫn Diệp Linh đi bái An Lâm làm thầy, ông nói tốc độ tu luyện của Diệp Linh quá nhanh, cần phải thả chậm lại, nếu không đến cảnh giới Hợp Đạo sẽ chết!

Căn bản là ông chưa nói Diệp Linh không có tư chất Hợp Đạo, chỉ nói Hợp Đạo của Diệp Linh có bất ổn.

An Lâm nghe được cái câu "trên trời có linh thiêng" này, không nhịn được khóe miệng liền kéo ra.

Sau khi tốt nghiệp, Diệp Linh phụng bồi sư nương ở băng nguyên đợi sư phụ.

Đó chính là đêm đó, lúc Diệp Linh khóc, cô làm sư nương, ở trong góc cũng không nhịn được mà khóc.

Thật ra thì, lúc cô nói chuyện này với An Lâm, cô vẫn che giấu một chút việc.

Hứa Tiểu Lan và Diệp Linh như đều yên lặng, mặc dù trong miệng mọi người vẫn truyền lưu truyền thuyết của các cô, nhưng các cô vẫn rất ít làm ra chuyện gì chấn động.

Sau năm thứ bốn mươi An Lâm biến mất.

Tại tiểu thế giới Phượng Hoàng của Tứ Cửu tiên tông, Thần Hỏa xông phá phía chân trời.

Phượng Hoàng phá xác chui ra.

Phượng Hoàng cao ngạo bay lượn khắp trời, không phục tùng bất kỳ sinh linh nào.

Hứa Tiểu Lan đi tới phía trước Phượng Hoàng, nói cho nó biết nó chính là thú sủng của An Lâm, nó tên là Tiểu Hoàng, phải ngoan ngoan nghe lời, không được quậy phá.

Song, khi Phượng Hoàng nghe được tên của nó là Tiểu Hoàng, đầu tiên là nó sửng sốt, sau đó nó tỏ ra khinh thường phun nước miếng, thẳng thắn chê cái tên này rác rưởi, sỉ nhục thân phận tôn quý của nó, còn nói An Lâm là ai, căn bản là nó không nhận ra.

Tất cả những chuyện này, đều chứng minh, khế ước thú sủng hoàn toàn không có hiệu quả với nó.

Giống như, An Lâm đã thật sự chết rồi.

Phượng Hoàng tựa như một đứa nhỏ kiệt ngao bất tuần, ai cũng không phục, phá hoại khắp nơi.

Hứa Tiểu Lan nổi giận, cô trực tiếp đánh với Phượng Hoàng một trận.

Phượng Hoàng mới vừa ra đời, tu vi yếu ớt, chỉ có cảnh giới Phản Hư, nhanh chóng bị Hứa Tiểu Lan đánh úp sấp.

Về sâu, Hứa Tiểu Lan bị thương, máu của cô lại làm cho Tiểu Phượng Hoàng hoàn toàn thần phục, khóc lóc hô lên muốn ký kết khế ước thú sủng với Hứa Tiểu Lan.

Hứa Tiểu Lan nghĩ rằng trong máu của cô có lực lượng Chu Tước nguyên bản, để cho Phượng Hoàng cảm thấy hết sức hứng thú, lúc này mới dễ dàng thu phục được Phượng Hoàng.

Cứ như vậy, Phượng Hoàng Tiểu Hoàng, lại trở thành thú sủng của cô...

Tứ Cửu tiên tông mới có thêm Phượng Hoàng, lại một lần nữa tạo thành chấn động ở đại lục Thái Sơ.

Hứa Tiểu Lan vẫn tỏ ra rất bình thường với chuyện này, tiếp tục tu luyện, dạy đồ đệ, đánh Tiểu Hoàng, đợi An Lâm.

Cho đến có một ngày, rốt cuộc thiên địa xảy ra biến hóa đáng sợ nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận