Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1255: Dũng sĩ thực sự

Cả người An Lâm giật thót một cái.

Cái quái gì vậy?!

Một lát sau hắn mới lấy lại tinh thần, hình như đó chính là tiếng kêu của hệ thống!

Trời ạ, rốt cuộc hệ thống cũng sống lại rồi sao?

An Lâm không kìm nổi mà 'lệ rơi đầy mặt', dào dạt kích động bật hệ thống lên.

Cột nhiệm vụ đặc biệt đang lập lòe ánh sáng.

Hắn mở nhiệm vụ đặc biệt ra:

[Kiểm tra đo lường thấy kí chủ đã tiến vào không gian Lôi Thạch hỗn độn, hiện tại phân bố nhiệm vụ như sau:

Như vậy khác nào đang lấy mạng của hắn chứ hả?!!

Trách không được hệ thống nói nhiệm vụ thất bại, kết cục là phải chết.

An Lâm nhìn thấy nội dung nhiệm vụ xong cả người đều lâm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Sấm sét ở trước mặt vốn chính là thiên lôi đủ để uy hiếp được đại năng cấp Hợp Đạo, nếu hắn không quay ngược được số lực lượng này, vậy biết chơi như thế nào đây?

[Nhiệm vụ thất bại: Phải chết đó nha. ]

Bắt buộc từ chối thì sao?

Từ bỏ tất cả chống cự, đứng thẳng không nhúc nhích tại trung tâm ngũ sắc thiên lôi trong một phút đồng hồ. ]

Cái này con mẹ nó quả thực chính là lời thừa mà!

[Chú thích: Nhiệm vụ này không thể từ chối, nếu không trí tuệ giảm xuống một trăm điểm. ]

[Nhiệm vụ thành công: Đạt được đạo pháp Nguyên Lôi Đệ Tam Trọng của công pháp lôi hệ. ]

An Lâm có lòng tin ở trong lôi trì là bởi vì ngoại trừ hắn có thân thể cường hãn thần kì ra thì còn có thể sử dụng nguyên khí cường đại bảo vệ thân thể, cùng với điều động lực lượng của An Kỳ Lân.

An Lâm đang gầm thét trong lòng, vốn tưởng rằng có nhiệm vụ gì tốt, kết quả lại là loại nhiệm vụ giết người không đền mạng này!

Từ bỏ tất cả chống cự, tiến vào đám ngũ sắc thiên lôi kia rồi đứng thẳng không nhúc nhích trong một phút đồng hồ?

Cửu Thải Thần Tước thấy sắc mặt An Lâm vô cùng kém cỏi, lúc này mở miệng an ủi: "An lưu manh, không việc gì đâu, nếu anh sợ hãi, tôi lấy hạt châu ra thay anh là được, cứ tin tưởng tôi đi."

Đứng chưa tới một phút đồng hồ, trực tiếp bị sét đánh thành một đống cặn bã, không phải là chết thì còn là gì?!

Trí tuệ có lẽ sẽ bị giảm mất một trăm điểm, đừng bảo sẽ biến thành kẻ ngu thật luôn đấy chứ?

"Hừ! Tôi chỉ giễu cợt hắn không biết trời cao đất rộng, việc mà bản thân đã không làm được thì cũng đừng có khoe khoang khoác lác lung tung, tránh làm trò cười!" Quỳ Ngưu ngang ngạnh giải thích, nhưng cũng ngờ vực trong lòng, vị Cửu Thải Thần Tước này bình thường đều cao ngạo không thôi, sao giờ phút này lại che chở tiểu tử kia như thế?

Tiếng cười của Quỳ Ngưu im bặt, vẻ mặt trở nên cực kỳ xấu hổ.

"Ừ thì, muốn thương lượng với cô một chuyện chứ sao." Sắc mặt An Lâm tái nhợt cười cười.

Vị thần thú này không hề tự giác cho rằng giờ phút này mình đang chê cười An Lâm.

Cửu Thải Thần Tước: "..."

Quỳ Ngưu chỉ nhếch miệng lên cười ha hả: "Ha ha ha... Sợ tới mức chân mềm nhũn rồi sao? Yên tâm đi, tôi sẽ không cười cậu đâu mà, ha ha ha..."

Quỳ Ngưu cũng trợn to một mắt, lớn tiếng nói: "An Lâm tiểu hữu, cậu muốn tự sát thì xin hãy đưa ra một lời tuyên bố tự sát ở trước mặt mọi người trước đã, tránh khi bên ngoài lại cho là Thần Thú tông tôi đã làm chuyện không có tính người gì đối với cậu!"

Cửu Thải Thần Tước ngỡ ngàng nhìn An Lâm: "Anh... Anh nói cái gì cơ? Không bị điên đấy chứ? Từ bỏ tất cả chống cự để đỡ sét trong một phút đồng hồ?!"

Quỳ Ngưu: "..."

Cửu Thải Thần Tước có chút tức giận trợn mắt nhìn Quỳ Ngưu: "Ông đường đường là thần thú cảnh giới Hợp Đạo lại không dám đi vào cái mảnh tuyệt địa thiên lôi này, nhưng lại giễu cợt một tu sĩ cảnh giới Hóa Thần cũng không dám đi vào như ông, bộ không biết xấu hổ sao hả?!"

Cửu Thải Thần Tước có chút nghi ngờ nhìn An Lâm: "Anh nói đi."

Quỳ Ngưu cũng tò mò dựng lỗ tai lên, muốn nghe thử xem An Lâm có chuyện gì muốn làm.

An Lâm hít sâu một hơi, sắc mặt nghiêm túc nói: "Tôi cần phải từ bỏ tất cả chống cự, đứng thẳng bất động ở bên trong trung tâm của ngũ sắc thiên lôi khoảng một phút đồng hồ. Cô ở bên cạnh tính thời gian, nếu sau một phút đồng hồ, tôi không có khả năng tự mình trở về, cô sẽ vớt tôi ra."

Lời này của Cửu Thải Thần Tước có thể nói là đâm trúng chỗ hiểm, cũng giống như một sinh viên không biết làm một đề toán khó, nhưng lại cười nhạo học sinh tiểu học cũng không biết làm, như vậy không phải là có bệnh sao?!

Cửu Thải Thần Tước quay người, thấy An Lâm kéo mình lại, khẽ giật mình hỏi: "Làm sao vậy?"

Lúc này, đột nhiên phần đuôi lại truyền đến lực lôi kéo.

Cửu Thải Thần Tước giựt giựt khóe môi, mặc kệ Quỳ Ngưu, bắt đầu quay người móc một cái lông vũ màu vàng từ trong không gian ra, điều khiển đặt nó trước người, muốn tiến vào màng chắn thiên lôi kia.

An Lâm mặc kệ Quỳ Ngưu, hai mắt nhìn chằm chằm vào con mắt xinh đẹp của Thần Tước, gằn từng chữ: "Tôi đang rất nghiêm túc, tôi không điên, đây là một trong những chuyện kỳ quái tôi phải làm, cô hiểu mà..."

Cửu Thải Thần Tước nghe vậy bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhưng vẫn lo lắng không thôi: "Nhưng mà... Nhưng mà anh làm như vậy, thật sự sẽ không toàn mạng đâu!"

Cô biết rõ chiến lực của An Lâm, hai người đã đấu qua một trận tại Giác Đấu Tràng.

Từ bỏ tất cả chống cự, đi đỡ sét trong một phút đồng hồ, đây không khác nào là đi tìm chết! Dù là thần thú có da dày thịt béo tầm cỡ Quỳ Ngưu cũng không dám đùa như vậy!

"An Lâm tông chủ, dù cậu có muốn chứng minh cậu là một người đàn ông đích thực thì cũng không cần phải chứng minh như vậy đâu? Đùa cái gì vậy hả?" Quỳ Ngưu thực không thể giải thích được hành động của An Lâm, cảm thấy hắn là một người điên.

An Lâm tiếp tục xem nhẹ Quỳ Ngưu, nhìn Cửu Thải Thần Tước, nói: "Cô phải tin tưởng tôi chứ, tôi nhất định sẽ làm được."

Cửu Thải Thần Tước nhìn hai con ngươi trong suốt kiên định của An Lâm, sau khi im lặng một lúc, cuối cùng khẽ gật đầu: "Được, tôi sẽ điên theo anh một lần!"

Lần trước là hôn mặt trời, lần này là ôm sấm sét, một lần lại càng điên cuồng hơn một lần, Cửu Thải Thần Tước biết không thể ngăn cản An Lâm được, như vậy cô liền quyết định sẽ cố gắng trợ giúp An Lâm hết sức có thể.

An Lâm nghe vậy cuối cùng cũng thở dài một hơi, phất phất tay, đi về hướng trung tâm ngũ sắc thiên lôi từng bước một, bộ pháp không nhanh, nhưng lại cực kỳ kiên định.

Trước mặt, là vùng trung tâm có số lượng ngũ sắc thiên lôi khủng bố đến cực điểm.

Quỳ Ngưu suýt không nhịn được hô lớn với An Lâm một câu "lợi hại" rồi, cuối cùng lại bởi vì mất tự nhiên mà nhịn xuống.

Một loại cảm giác kính nể đột nhiên sinh ra!!

Không chỉ có như thế, vẻ ngoài của hắn giống như còn rất sảng khoái!

Quỳ Ngưu gần như muốn quỳ trước mặt nhân loại này, nó từng cho rằng mình ngâm tắm rèn luyện thân thể ở trong cái lôi trì bên ngoài kia đã đủ trâu bò rồi, không thể ngờ rằng nhân loại này lại từ bỏ tất cả chống cự ngâm tắm ở bên trong trung tâm lôi trì,...

Thân thể của An Lâm rõ ràng đã sắp sụp đổ, nhưng lại phóng khoáng cười lớn.

Cửu Thải Thần Tước đứng ở đằng kia lập tức tính thời gian.

Thân thể của An Lâm, gần như đã trở thành cháy đen trong chớp mắt.

Từ bỏ chống cự rồi, dù cho hắn có thân thể Chiến Thần thì cũng không thể chịu nổi năng lượng sấm chớp kinh khủng kia. Ngũ sắc thiên lôi đang nuốt sống thân thể An Lâm trong phút chốc!

Quỳ Ngưu nhìn thấy kinh hồn bạt vía, đang tính nhanh chóng truyền âm báo cho Tứ Cửu Tiên tông chuẩn bị hậu sự cho An Lâm.

Đột nhiên, một tiếng nói truyền đến từ bên trong vô số thiên lôi đang đan xen.

"Ha ha ha... Ở trong loại sét này mới đủ sảng khoái, hào hứng!"

"Cho thiên lôi đánh mạnh hơn cháy mạnh hơn chút đi!!"

Tiếng nói hào hùng của An Lâm truyền đến.

Quỳ Ngưu trợn to một mắt hình cầu, đầy mặt kinh hãi nhìn vào trong đám thiên lôi đang đan xen.

"A...!" Cảm giác đau đớn và xé rách chân thật tuôn ra giống như biển đang rít gào, khiến An Lâm như bị sấm sét phân giải lột ra vậy, toàn thân đau đớn không thôi.

Vô vàn sấm sét lan khắp toàn thân trong nháy mắt, phá hủy làn da của hắn, phá hủy nội tạng của hắn, phá hủy máu thịt xương cốt của hắn, giống như muốn nghiền nát sinh mạng này thành tro tàn!

An Lâm không hề chủ động vận dụng lực lượng phòng ngự, cứ như vậy mà đi vào vùng trung tâm của thiên lôi!

Vô số thiên lôi hỗn hợp giao hòa cùng một chỗ, giống như một viên đạn hạt nhân đang nổ bung, nhiệt độ cao cực hạn, uy năng cực hạn, đủ để biến hết thảy trở thành tro bụi.

Sét hiện ra từ hư không, di chuyển tới chỗ nào, hư không chấn động rạn nứt, lôi mang khiếp tâm hồn người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận