Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 866: Bức lui cường địch

Thần Bức Đại Đế cực kỳ uất ức, thịt mỡ cũng sắp tới tay rồi, vậy mà lại bị một kẻ lưu manh cướp đi như thế, nó có thể tìm ai để nói lí lẽ đây?

Lúc này, cách đó không xa, một con tiên thú Phản Hư có khoảng chừng trăm cái đầu rắn, cưỡi trên một đám khói độc, hùng hổ xông đến.

Đồng thời, ở một hướng khác, một Tiên Linh Hỏa cả người lấp lánh giống như mặt trời, mang theo ngọn lửa màu đỏ đầy trời đáp xuống.

"Ai dám chọc Thần Bức Đại Đế, nạp mạng đi!" Rắn trăm đầu trăm miệng một lời.

"Đốt đốt đốt! Đốt hết tất cả những kẻ bất trung bất nghĩa! Thần Bức Đại Đế, tôi tới giúp ông!" Xích Dương Tiên Linh cũng chạy đến với khí thế hung hăng.

"Đến bà nội cậu! Cút cho tôi!" Thần Bức Đại Đế gầm lên một tiếng giận dữ.

Năng lượng giọng nói hình thành dao động cực kỳ kinh khủng, đánh về phía Xích Dương Tiên Linh và con rắn trăm đầu.

Ầm ầm! Khói độc bị đánh tan, ngọn lửa thì còn bị đánh đến mức cuốn ngược.

Trước đó chúng nó còn ăn nói ngông cuồng, mưu toan đối phó Thiên Đế? Chuyện này chẳng phải là muốn chết sao!

Khí thế mạnh mẽ trước đó, lập tức rụt lại, hoàn toàn ủ rũ.

Xích Dương Tiên Linh và con rắn trăm đầu cùng tập trung mà nhìn, thân thể lại bị dọa đến mức run rẩy.

Tên tuổi của Thiên Đế thực sự quá vang dội, bởi vậy cho dù có Thần Bức Đại Đế ở chỗ này, hai con tiên thú Phản Hư này vẫn bị dọa đến mức run lẩy bẩy.

Phong Đao Tiên nhìn hai vị đồng sự bị đánh, cười mỉa trong lòng, đã làm sai chuyện thì tốt nhất là nên giảm cảm giác tồn tại xuống, cứ nhất định phải nhảy ra làm bậy, đây chẳng phải là muốn chết ư?

Đông Phương Tráng Thực im lặng gật gật đầu.

Thế đi của hai vị đại năng Phản Hư cứ thế mà miễn cưỡng dừng lại, khóe miệng chảy ra máu tươi, đúng là bị tiếng rống của Thần Bức Đại Đế làm chấn động tạo ra vết thương bên trong...

Hai mắt Thần Bức Đại Đế nhìn chăm chú Thiên Đế, nói nghiêm túc: "Thiên Đế, ông ngăn cản tôi bắt Ma Huyết Kỳ Lân, cũng cướp Kỳ Lân Huyết Ngọc của tôi, mối thù này, tôi sẽ nhớ kỹ!"

Nhìn nó xem, thông minh cỡ nào! Từ khi Thần Bức Đại Đế lên sàn, nó đã đứng yên lặng ở một bên làm bức tường bối cảnh, ngay cả Thiên Đế cũng không thèm để ý nó, đây mới là cách sinh tồn!

Thần Bức Đại Đế vốn đang nổi nóng, đã dùng tới hai cái khóa Luyện Ngục, nhưng vẫn không nhốt được tên vô dụng Ma Huyết Kỳ Lân, giờ tên kia lại còn xuất hiện trước mặt của nó giả vờ ngây thơ, sao nó có thể bình tĩnh nổi?

Bây giờ nghĩ lại một chút thì đã cảm thấy vô cùng hoảng sợ!

Hai mắt Thiên Đế sáng lên, cả người cũng trở nên hưng phấn: "Thần Bức Đại Đế, tôi mắt mù, không biết Ma Huyết Kỳ Lân gì đó, nhưng nếu ông muốn lấy những sinh linh này lần nữa, trước hết hãy bước qua thi thể của Thiên Đế tôi!"

Má ơi! Người đàn ông cách đó không xa chẳng phải là Thiên Đế của Thiên Đình sao?

An Lâm: "..."

Thiên Đế nghe vậy thì hơi sững sờ, chớp chớp hai mắt có chút mờ mịt mà, sau đó đưa mắt nhìn sang Đông Phương Tráng Thực, tò mò nói: "Cậu là Ma Huyết Kỳ Lân?"

Thần Bức Đại Đế: "..."

Ừm, bỏ lại một câu nói ác độc, ở một mức độ nhất định nào đó thì vẫn có thể bù lại thể diện của Thần Thú như nó.

Tức giận chứ! Thế nhưng ông ta lại không thể làm gì. Dù sao Thiên Đế là người cao cấp nhất trong tất cả đại năng siêu cấp Hợp Đạo cảnh, tất cả cường giả ở đây cộng lại thì cũng không đủ để đánh một mình ông.

"Đa tạ Thiên đế ra tay giúp đỡ, lúc nãy ngài thật là đẹp trai!" An Lâm kích động nói.

Đờ mờ! Thì ra Thiên Đế không biết người kia chính là Ma Huyết Kỳ Lân sao?

"Lần đi này Thú Ngục Ác Linh còn khoa trương hơn nữa, ngay cả đại năng siêu cấp Hợp Đạo cảnh cũng đưa tới! Nếu không có tôi tự thân ra tay, đảm nhiệm chức cứu trợ bên ngoài thì làm sao làm yên chuyện được?"

"Phụt..." Một ngụm máu của Thần Bức Đại Đế dâng lên, trực tiếp phun ra.

"Vậy mới tiện gây sự." Chuột chũi nói bổ sung.

Áo Ngưu thì kinh ngạc: "Thì ra, tiền bối An Lâm ghê gớm như vậy?"

Thiên Đế nói xong thì không khỏi vuốt thẳng hai mày: "Tôi cũng không dám kêu cậu làm nhiệm vụ, nếu như lần sau còn trêu chọc thần linh bậc nhất như Nữ Oa thì phải làm sao đây? Người nào còn có thể cứu trợ từ bên ngoài cho cậu?"

Thần Bức Đại Đế cảm thấy mình bị outplay, tức giận đến mức toàn thân phát run.

Thiên Đế lườm An Lâm một cái, tức giận nói: "Cậu đó..."

"Tôi thật sự không biết nên nói cậu như thế nào, chỉ một tuần hương, cậu đã có thể trêu chọc tới đại năng Huyết tộc Phản Hư đỉnh phong,

Khiến cho Thiên Hoàng Đại Đế của chúng tôi phải xuất hiện làm cứu trợ bên ngoài."

"Mấy người nhớ kỹ cho tôi, việc này không yên đâu! Nhất định Thần Bức Đại Đế tôi sẽ khiến cho mấy người hối hận về chuyện hôm nay!" Thần Bức Đại Đế lướt mắt nhìn mọi người trên sân, cuối cùng vỗ cánh bay lên.

Nhìn thấy Thần Bức Đại Đế rời đi, đám người An Lâm kích động cực kỳ, lập tức bay về phía Thiên Đế.

Thế lực của Thần Bức Đại Đế hùng hổ mà đến, nhưng bởi vì Thiên Đế đến, cuối cùng mang theo mặt mày xám xịt mà chạy đi.

Nhìn thấy Thần Bức Đại Đế muốn rút lui, ba con tiên thú Phản Hư đỉnh phong còn lại cũng hấp tấp đuổi theo, sợ chạy chậm thì sẽ bị Thiên Đế bắt lại.

"Cậu thì biết cái gì! Gây sự cũng là một loại bản lĩnh!" Tiêu Trạch đứng ra, giữ gìn tôn nghiêm của sư phụ.

An Lâm có chút ngượng ngùng cười nói: "Ầy, tôi cũng không muốn vậy! Chuyện này chẳng phải là số mệnh sao?"

Thiên Đế cảm thấy cạn lời mà nhìn người đàn ông ở trước mặt, cái lời này thật sự dùng đâu cũng được, nhưng mà sao lại nghe quen như thế?

Ông lại đưa mắt nhìn người đàn ông khác.

Dáng dấp của người đàn ông kia khá đặc biệt, người này là một ông chú trung niên có một cặp sừng kỳ lân, cặp mắt màu đỏ, vẻ mặt rất ôn hòa thanh nhã.

"Thật sự là không ngờ tới, Ma Huyết Kỳ Lân không chết, còn biến thành bộ dạng này." Thiên Đế tấm tắc lấy làm kỳ lạ, rất hứng thú mà đánh giá ông chú trước mặt.

Đông Phương Tráng Thực khẽ cười một tiếng: "Đã lâu không gặp, Thiên Đế, bây giờ tôi không phải là Ma Huyết Kỳ Lân, chỉ là một nhân loại bình thường thôi."

Khuôn mặt của Thiên Đế có hơi run rẩy, nói: "Trước khi cậu nói câu đó, cậu có thể thu lại cái sừng kỳ lân trên đầu mình không?"

Đông Phương Tráng Thực khẽ vỗ cái sừng trên đầu, lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không được, cô ấy nói sừng của tôi trông rất đẹp, cho nên dáng vẻ bây giờ của tôi mới hoàn mỹ. Đúng rồi, bây giờ tôi đã có tên của nhân loại, tên là Đông Phương Tráng Thực!"

"Phụt..." Thiên Đế phun ra một chút, sau đó lập tức phản ứng lại: "Khụ khụ khục... Ấy chà, Cực Hàn Thánh Địa có hơi lạnh, tôi bị cảm."

"Tên không tồi." Thiên Đế khen rất chân thành.

"Cảm ơn." Đông Phương Tráng Thực thấy cái tên của mình được khen, vẻ mặt hòa hoãn mấy phần.

An Lâm lại khiếp sợ trong lòng lần nữa, xin quỳ với cái năng lực tùy cơ ứng biến này của Thiên Đế!

Đờ mờ... Lời hứa đã nói ra, thì có ngậm nước mắt cũng phải thực hiện!

Ông cố tươi cười và nói: "Dễ bàn thôi, trở lại Thiên Đình thì sẽ tính tiền cho cậu!"

Hai người lại nói chuyện với nhau.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan nhìn hai người nói chuyện như bạn bè cũ, cảm thấy ngạc nhiên không thôi, chẳng nhẽ hai người kia quen biết nhau? Duyên phận thật sự là kỳ diệu mà!

Mọi người vừa bay trở về giới Cửu Châu, vừa hàn huyên.

Khi Thiên Đế biết được từ trong miệng Đông Phương Tráng Thực, sau khi Kỳ Lân Huyết Ngọc bị An Lâm nuốt mất, cả người ông cũng thấy không xong. Ánh mắt ông nhìn An Lâm, có thể nói là ước ao ghen ghét!

"Thiên Đế à, có một câu này, tôi không biết có nên nói hay không." An Lâm ngoan ngoãn nhìn Thiên Đế.

Thiên Đế nghe vậy thì phong độ tự nhiên nhẹ nhàng, trên mặt có nụ cười mỉm của tiền bối từ ái: "An Lâm tiểu hữu, có chuyện gì thì đừng ngại nói thẳng, không cần lo lắng gì hết."

"Ừm." An Lâm gật đầu, ánh mắt lộ ra sự chờ đợi mà nói, "Bọn tôi đã hoàn thành nhiệm vụ mà Thiên Đình ủy thác, năm trăm vạn linh thạch thu thập thông tin, còn có ít nhất một ngàn vạn linh thạch khi tiến vào vùng đất Thương Huyết, bên trên không không hề giới hạn thù lao, lúc nào thì trả cho tôi vậy?"

Thiên Đế nghe vậy thì thấy tê cả da đầu.

Lợi ích gì cũng bị cậu vơ vét hết rồi, bây giờ còn dám đòi tiền ông đây?

Đông Phương Tráng Thực: "Chuyện này nói ra thì dài lắm..."

"Hơn nữa... Ngươi bị Bàn Cổ hành hình, làm sao mà trốn ra vậy?" Thiên Đế nói sang chuyện khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận