Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 440: Đại truy kích Thánh Địa Băng Hàn

Cả vùng trời mênh mông tuyết trắng, không khí rét lạnh như mũi đao không ngừng thổi mạnh lên khuôn mặt An Lâm.

Ở mảnh đất trời này chỉ mới vừa tờ mờ sáng, mặt trời dần nhô lên tại đường chân trời, lại bị tầng tầng mây tuyết che khuất.

Người của Chu Tước tông chịu trách nhiệm truy kích Thánh Hỏa đã đột phá vòng vây để tới nơi vùng đất băng tuyết đầy trời này, nhưng rồi lại phát hiện đã không thấy hành tung của các Tuyết Nữ đâu nữa.

"Chắc chắn là bọn họ có một loại thuật pháp bí mật giúp che giấu hơi thở, nếu không thì không thể có chuyện đến ngay cả tôi cũng không phát hiện ra được hành tung của bọn họ." Râu tóc của Chu trưởng lão như bay bay như ngọn lửa bùng cháy, ông trầm giọng mở miệng nói.

"Trần Linh trưởng lão, nhờ cả vào ông." Quý trưởng lão nhìn về một vị trưởng lão râu tóc trắng xoá, lên tiếng nói.

Cái vị trưởng lão già cả kia gật đầu, đi ra từ trong đám người.

Ông ta đứng ở giữa mọi người, trong tay nắm chặt một cái gương.

"Mặt kính thiên địa, phồn tinh truy lộ!"

"Dựa hết vào các người, cho dù phải hy sinh tính mạng, cũng phải đưa Thánh Hỏa về." Trần Linh khẽ cúi người chào.

Ngay sau đó, hai mươi tinh phù bay về phía các trưởng lão và các đệ tử trụ cột.

Trần Linh không nói gì, lục đạo tinh phù bay về phía sáu vị trưởng lão Kỳ Phản Hư.

Bọn họ cầm lấy tinh phù, xé rách cửa không gian, bắt đầu truy kích mục tiêu trên tinh phù.

Chắc chắn là sau ngôi sao sáng nhất kia đại diện cho sáu vị cung chủ Thánh cung, hơn sáu mươi ngôi sao sáng vừa đại diện cho hơn sáu mươi vị Tuyết Nữ Kỳ Hóa Thần, còn hơn một trăm ánh sao lờ mờ còn lại thì chính là Tuyết Nữ Kỳ Dục Linh.

An Lâm nhìn thoáng qua ánh sao sáng trên tinh phù, thậm chí có sáu ngôi sao sáng, điều này chứng tỏ đối phương có sáu Tuyết Nữ Kỳ Hóa Thần cùng nhau hành động, không ngờ Trần Linh lại tin tưởng hắn và Hứa Tiểu Lan đến thế.

Trần Linh lạnh nhạt lên tiếng, thế rồi chiếc gương bỗng tỏa ra hào quang rực rỡ, ngay sau đó một bức tranh trời sao tối đen xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Hứa Tiểu Lan cũng nhận được tinh phù, phía trên có tên của Hứa Tiểu Lan và An Lâm.

"Cái đám người này đúng là gian trá, thế mà lại chia ra những hướng khác nhau để đi về phía Thánh thành! Chắc hẳn là bọn họ sẽ không ngờ rằng chúng ta có thể truy tìm được tung tích của bọn họ, thế nên mới cố ý phân tán lực lượng, khiến cho chúng ta không thể biết được Tụ Hỏa Bàn được đưa đi theo con đường nào." Chu trưởng lão giận đến mức râu mép cũng cong lên.

Ở bên trong bức tranh sao đêm ấy, có gần hai trăm ngôi sao sáng đang di chuyển, trong đó có sáu ngôi sao sáng chói nhất, di chuyển về những phương hướng khác nhau, hơn sáu mươi vì sao sáng vừa chia làm hai mươi tổ, hơn một trăm ánh sao lờ mờ chia làm bốn mươi tổ nhanh chóng di chuyển.

Sáu vị trưởng lão không nói một lời, mà chỉ gật đầu, trên khuôn mặt cũng mang theo vẻ kiên định.

"Phải nhờ vào mọi người rồi, nếu như mục tiêu tiến vào Thánh thành, mọi người phải từ bỏ nhiệm vụ. Bởi vì có hai mươi vị cung chủ của Thánh cung sống ở trong Thánh thành, mặc dù bọn họ không thể đi ra, nhưng mà ở trong Thánh thành, môi người đều có khả năng thông thiên triệt địa. Kế tiếp, bốn mươi tổ khác nhau kia cứ giao cho tôi đi." Trần Linh nhẹ giọng mở miệng nói.

Tất cả các trưởng lão có mặt ở đây cộng thêm Trần Linh, cũng chỉ có bảy người đạt cảnh giới Phản Hư.

Ngay sau đó, thân thể của ông chợt bộc phát ra vô số ánh sao, những ánh sao này đều ngưng tụ ra dáng vẻ của Trần Linh, có khoảng hơn bốn mươi người!

Rất rõ ràng, An Lâm và Hứa Tiểu Lan cần hành động cùng nhau.

Lần này, tất cả mọi người đều có được nhiệm vụ.

Đây là lần đầu tiên An Lâm đi tới Thánh Địa Băng Hàn, dõi mắt nhìn khắc nơi, cả vùng đất Thánh Địa Băng Hàn một mảnh trắng xóa, giống như không có một hạt bụi nhỏ nào tồn tại.

Dương Viễn nhìn thấy cảnh tượng này thì trong mắt lại lóe lên vẻ bi ai, nhưng mà rất nhanh hắn liền xua đi những cảm xúc kia, bắt đầu ngự kiếm bay lên, đuổi theo mục tiêu trên tinh phù.

Bông tuyết ở đây rất lớn, lớn hơn những bông tuyết mà An Lâm từng thấy tại Cửu Châu rất nhiều, nếu cẩn thận nhìn kỹ, còn có thể thấy đường vân tinh xảo phía trên bông tuyết.

Song càng làm hắn kinh ngạc là, bốn mươi lão Trần Linh kia lại đều có được hơi thở cực kỳ mạnh mẽ, thế mà lại có thể xé rách không gian tiến hành truy kích!

Thời điểm đột phá thành Hóa Thần trung kỳ, hắn còn chưa kịp nhìn về phía hệ thống của mình, bây giờ lợi dụng thời gian ngắn ngủi này, hắn bắt đầu hướng nhìn lại hệ thống của mình.

Đây vẫn là lần đầu tiên An Lâm nhìn thấy loại thuật pháp phân thân đa trọng ảnh này, không khỏi trừng lớn hai mắt.

An Lâm: "..."

Hóa Thần hậu kỳ - Điều kiện đạt thành: Cho An Kỳ Lân mặc một bộ quần áo đẹp mắt.]

[Một cột cảnh giới đã có cập nhật.

Hắn không khỏi mặc niệm thay bốn mươi tổ Tuyết Nữ kia, gặp phải Trần Linh truy kích không gian, có thể nói là việc bọn họ phải chết là điều không thể nghi ngờ.

Sau khi sử dụng tiên đan, lại qua một thời gian ngắn, vết thương của An Lâm đã khôi phục hơn nửa, mặt khác hắn còn có tu vi Hóa Thần trung kỳ, tốc độ cưỡi gạch phi hành của hắn bây giờ đã có thể sánh ngang với tốc độ ngự kiếm của Hứa Tiểu Lan.

Khoảng cách giữa bọn họ và sáu mục tiêu kia chỉ có khoảng hơn hai mươi dặm, khoảng cách của hai bên đang không ngừng gần hơn.

An Lâm đoán được đại khái rằng chỉ cần chưa tới mười lăm phút, là bọn hắn sẽ có thể đuổi kịp.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan cũng bắt đầu hành động, bay về phía sáu vị Tuyết Nữ mà tinh phù chỉ ra.

Khí lạnh thấu xương tràn ngập khắp mọi ngóc ngách, nếu như người không có tu vi ở chỗ này, dù có mặc quần áo dày đến mấy, thì khí lạnh kia cũng sẽ rót vào thân thể, hoàn toàn đông cắng thân thể của bọn họ.

Thỉnh thoảng còn có thể thấy những con thú tuyết lông trắng thường chạy qua, còn có Tuyết Nữ mặc quần áo mỏng manh đi lại ở trên mặt tuyết.

Có từng ngọn núi tuyết màu trắng đứng vững, mỗi một tòa núi tuyết đều cao đến hơn ngàn trượng, cực kỳ hùng vĩ.

Được đấy, đứa nhỏ trưởng thành, cần quần áo để che chim rồi!

Nhưng mà ai có thể nói cho hắn biết, rốt cuộc thì An Kỳ Lân mặc loại quần áo gì không?

Hắn phải làm thế nào, thì mới có thể mặc quần áo cho An Kỳ Lân được đây?

An Lâm thở dài một hơi, không để ý tới cái điều kiện nhiệm vụ không giải thích được này, bắt đầu đưa mắt nhìn sang giao diện tu thần.

Nơi này trừ thuật Thần Uy và thuật Thần Giám ra, lại có thêm một loại thuật pháp có thể tu luyện: Thuật Thần Diễn.

[Thuật Thần Diễn - Điều kiện đạt được: Đánh bại hai kẻ địch Kỳ Phản Hư.]

Sau khi thấy điều kiện đạt được loại thuật pháp này, An Lâm hơi đần mặt ra, sau đó hắn không thèm nhìn nữa.

Vượt cấp đánh bại kẻ địch, trước kia hắn đã làm loại chuyện như thế này không ít lần, bản thân hắn là Kỳ Dục Linh nhưng lại có thể đánh bại rất nhiều kẻ địch Kỳ Hóa Thần. Nhưng mà chênh lệch giữa Kỳ Phản Hư và Kỳ Hóa Thần không hề giống nhau, sự chênh lệch này thật sự là lớn đến mức đáng sợ. Chỉ một một cái lực lượng không gian thôi cũng đủ khiến cho An Lâm đần thối mặt ra rồi, nói là một cánh cửa không cách nào vượt qua được cũng không hề quá đáng.

Cho dù hắn là Hóa Thần hậu kỳ, hắn cũng không dám cam đoan là mình có thể chiến đấu chính diện với kẻ địch Phản Hư sơ kỳ được.

Thế nên thuật Thần Diễn này... vẫn cứ chờ hắn thăng lên đến cảnh giới Phản Hư trước đã rồi lại nói sau.

Hắn lắc đầu tiếc nuối, hệ thống hai nhiệm vụ cập nhật thêm, xem ra hắn đều không thể hoàn thành trong thời gian ngắn, chỉ có thể tạm thời gác lại ở phía sau.

Điểm sáng mà tinh phù chỉ ra càng ngày càng gần, rất nhanh, khoảng cách giữa hai người và Tuyết Nữ liền chỉ còn chưa tới mười dặm.

"Kế tiếp chúng ta hãy che giấu hơi thở, nếu không sáu người họ sẽ phát hiện chúng ta, rồi lại tách ra chạy tứ tán, chúng ta phải thật cẩn thận." Hứa Tiểu Lan bỗng nhiên mở miệng nói.

An Lâm vừa nghe Hứa Tiểu Lan nói vậy liền bắt đầu che dấu hơi thở của mình.

Đồng thời, hắn còn bao phủ xung quanh mình và Hứa Tiểu Lan bằng một tầng sương mù, có thể tránh khỏi thuật pháp và thần thức dò xét.

Đây là một cách dùng khác của Hóa Vụ Tiên Hành, chẳng qua phương pháp này rất tiêu hao nguyên khí.

Khoảng cách càng ngày càng gần, lúc này An Lâm đã đem lấy kiếm Thắng Tà ra ngoài, hai tròng mắt phiếm ánh sáng lạnh.

Khoảng cách giữa bọn họ và sáu vị Tuyết Nữ chỉ còn chưa đầy một ngàn mét, con ngươi của Hứa Tiểu Lan co rụt lại, cô kéo vạt áo An Lâm, chỉ về phía một người trong số các Tuyết Nữ.

An Lâm nhìn về cái vị Tuyết Nữ kia, trái tim chợt nhảy lên.

Trong tay cái vị Tuyết Nữ kia đang nắm một cái vòng tròn màu đồng cổ, đó là Tụ Hỏa Bàn nhốt Chu Tước Thánh Hỏa!

Cùng lúc đó, Tuyết Nữ cầm Tụ Hỏa Bàn như phát hiện ra điều gì, bỗng nhiên quay đầu, nhìn về chỗ An Lâm đang dừng chân, nơi đó có một mảnh sương mù nhàn nhạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận