Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 913: Một người cô độc

An Lâm biết được chính mình có thêm một cái danh hiệu, cũng tránh không khỏi sửng sốt.

Hắn không nghĩ tới, chính mình sẽ có danh hiệu đứng đắn như thế.

Tôn Giả Độ Hóa? Cái danh hiệu này nghe rất lành nha!

Chẳng qua hắn cũng không để ý nhiều, suy cho cùng hắn có rất nhiều danh hiệu, thêm một cái hay bớt một cái thì cũng vậy, lúc ra ngoài, hắn vẫn phải tự xưng mình là An Lâm Kiếm Tiên thôi!

Danh hiệu gì đó, thật sự là có hay không cũng không quan trọng.

Hắn vuốt ve chiếc nhẫn không gian của mình, cảm thấy mỹ mãn mà nở nụ cười.

Mười hai tên cường giả Hóa Thần đỉnh phong độ kiếp thành công, nếu chỉ tính lượng tiền thu về nhờ vào việc ra tay khống lôi mấy ngày qua, tổng kết lại thì hắn đã kiếm được mười triệu tám trăm miếng linh thạch!

Hơn nữa hắn đã làm đầu bếp hai tháng, cùng với một trăm ngàn miếng linh thạch lấy từ mỏ linh thạch của Đề Na.

Địa vị của An Lâm tại trường học đã cực kỳ siêu nhiên, đừng nói là giới Cửu Châu, cho dù là trên toàn bộ đại lục, hắn cũng chính là nhân vật khá là nổi danh. Các sinh viên và giáo viên nghe được tin tức có liên quan đến An Lâm, đặc biệt là tin tức gần nhất, lỗ tai đều sắp mọc kén rồi.

Cô nắm chặt tay An Lâm, cứ nói chính mình không có lòng tin với chuyện độ kiếp, khẩn cầu An Lâm nhất định phải cố gắng trợ giúp cô độ kiếp.

Dựa theo loại tốc độ này... Mười tháng sau, gom góp một trăm triệu linh thạch không còn là giấc mơ nữa!

Nữ tu đạo hiệu Không Túy Hương, mặt mũi như vẽ, da thịt như tuyết, tóc đen mềm mại rũ xuống ngang vòng eo tinh tế, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp.

Thời gian ngắn ngủi như vậy, mà có thể kiếm được nhiều tiền như thế, có lẽ hắn là người đầu tiên trên cả cái đại lục này luôn rồi?

"Yên tâm đi, Không Túy Hương đạo hữu, cứ tin tưởng tôi!" An Lâm nói với vẻ mặt tự tin.

Hôm nay, tài sản của hắn đã lên đến gần bốn mươi triệu miếng linh thạch rồi!!

An Lâm vỗ ngực bảo đảm, danh hiệu Tôn Giả Độ Hóa không phải là hư danh nói chơi đâu!

Kế tiếp tốc độ kiếm tiền cũng không khủng bố như thế, suy cho cùng thì số cường giả Hóa Thần đỉnh phong cần hắn trợ giúp độ kiếp đã gần hết. Số cường giả Hóa Thần đỉnh phong đã ngộ đạo mà vẫn chưa độ kiếp ở trên toàn bộ đại lục cũng chỉ có từng ấy. Còn về phương diện mỹ thực, cũng đã ổn định ở mức một ngày trên dưới hai trăm ngàn linh thạch.

"Thật là một khoản tài phú khổng lồ mà..." An Lâm nhìn trời cảm thán.

Không tới mấy ngày nữa, lại có một nữ tu Hóa Thần đỉnh phong ngưỡng mộ tìm đến.

Ừm, ngay cả tia Kim Hư lôi thứ bảy mươi cũng không đỡ được, lập tức hương tiêu ngọc vẫn, phá vỡ kỷ lục thấp nhất trong số những người độ kiếp được An Lâm giúp đỡ.

Những ngày kế tiếp, hắn lại trở nên vô cùng nhàn nhã.

An Lâm nhìn cô cái toàn thân cháy đen trước mặt, im lặng hồi lầu.

"An Lâm đạo hữu, tôi tin tưởng anh, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức có thể!" Ánh mắt Không Túy Hương hiện vẻ kiên định, khuôn mặt trắng noãn có chút tái nhợt, toát ra vẻ dịu dàng yếu ớt.

Sau đó, nữ tu kia đã bị Kim Hư lôi đánh chết...

"An Lâm, số linh thạch này của tôi, cũng không biết phải để lại cho ai, thế nên anh cứ cầm luôn đi! Cám ơn anh, ở một giây cuối của sinh mệnh, còn có anh liều mạng vì tôi như vậy, quả thật tôi chẳng mong ước gì hơn..." Không Túy Hương mỉm cười mà nhìn An Lâm, khóe miệng có máu tươi chảy ra.

Song, cuối cùng thì đoạn đường này cũng đã tới cuối.

Nhưng mà, ánh mắt của Không Túy Hương quá mức cô độc, giống như đã thoát ly khỏi cái thế giới này.

Trước khi độ kiếp, Không Túy Hương còn mỉm cười nói với An Lâm, rằng cô phải bán sạch của cải mới góp đủ từng này linh thạch, cô đã không còn đường lui nữa rồi.

Ừm, độ kiếp thất bại, ngay cả người giúp cô hạ táng cũng không có, đây cũng là phá vỡ kỷ lục của An Lâm, hắn chỉ có thể bổ sung thêm vào một phần phục vụ miễn phí sau mối làm ăn...

Đột nhiên hắn lại cảm thấy, một triệu năm trăm ngàn miếng linh thạch trong nhẫn không gian có phần bỏng tay.

An Lâm nhìn bia mộ chỉ khắc đạo hiệu, hai mắt nhắm lại, hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Không Túy Hương đạo hữu, một đường bình an."

Khung cảnh rất thơ mông đẹp đẽ, chim hót líu lo, cảnh tuy đẹp nhưng lại mang theo đôi chút tiêu điều.

Gió thổi qua núi, cuốn đi những cách hoa trắng và hương hoa thơm mát.

Cô chỉ là một tán tu, không có người thân bạn bè, côi cút một mình bước trên con đường cầu đạo.

Giống như là cô đã biết trước rằng rất có thể là mình sẽ phải chết, nhưng mà vẫn không hề do dự lựa chọn độ kiếp, trong mắt có sự kiên cường và ngọn lửa rực cháy, cho đến một giây cuối cùng cũng chưa từng dập tắt.

Cô rất cố gắng, thực tế lại rất tàn khốc, cô chỉ có thể mang theo tiếc nuối thật lớn rời khỏi thế gian này.

An Lâm yên lặng ôm thân thể Không Túy Hương lên, bay đi, tìm một ngọn núi có phong cảnh tuyệt đẹp, cản thận an táng cho cô, sau đó còn hái một bó hoa tươi đặt ở trước mộ.

Cuối cùng thì cô vẫn mất mạng dưới lôi kiếp, không lưu lại bất kỳ dấu vết gì trên thế gian này.

Độ kiếp thất bại, đây vốn là một chuyện rất bình thường.

An Lâm đánh ra toàn bộ lực lượng, ngay cả nguyên khí Hắc Minh hắn cũng dùng tới, nhưng mà vẫn không cách nào giúp cho cô gái kia vượt qua lôi kiếp.

Kim Hư lôi đánh xuống rất chậm, nhưng mà thần hồn của cô cũng đang nhanh chóng sụp đổ, đạo căn cũng hoàn toàn vỡ tan tành.

Nói xong, hắn liền vái lạy, lúc này mới bay lên trời, trở về Thiên Đình.

An Lâm yên lặng luyện hóa một chiếu nhẫn không gian màu đỏ, Không Túy Hương đã nói, tiền đều ở trong chiếc nhẫn.

Quả nhiên, một triệu năm trăm ngàn miếng linh thạch đều ở trong nhẫn không gian, được sắp xếp rát chỉnh tề, tản ra chấn động rất lớn.

"Hửm? Làm sao còn có cả hai quyển sách?"

Hắn chợt cau mày, tiện tay lấy ra một quyển, trên đó có viết "Thối Không Chân Pháp".

An Lâm tò mò lật xem một lượt, xác nhận đây là công pháp mà Không Túy Hương tự nghĩ ra, thích hợp cho những cô gái có thân pháp linh hoạt sử dụng, có thể lĩnh ngộ Ngự Khí Chân Đế, chất lượng thượng thừa, ngược lại là có thể đưa vào Tứ Cửu tiên tông để sử dụng.

"Vẫn có thể lưu lại một chút dấu vết ở trên thế gian này, nói không chừng công pháp của cô có thể tỏa sảng rực rõ từ Tứ Cửu tiên tông cũng nên, cô cũng được xem như là nhân vật tổ sư gia rồi." An Lâm khẽ mỉm cười, trịnh trọng cất quyển công pháp kia đi.

Hắn thuận tay lấy luôn quyển sách còn lại ra, mặt bìa là màu vàng nhạt, không có bất kỳ chữ gì ở phía trên, trông có vẻ rất mộc mạc.

An Lâm thầm nghĩ, nhìn đơn giản thế này, có khi nào lại là một quyển bí pháp cực kỳ cao thâm không?

Hắn mở ra trang thứ nhất ra, sau đó lập tức ngây ngẩn cả người.

Thái Sơ, kỷ nguyên Lịch Phong Thiên, ngày 20 tháng 5 năm 8581. rốt cuộc cũng đột phá Kỳ Dục Linh rồi, thật vui vẻ, bắt đầu từ bây giờ, ghi chép cuộc sống từng chút từng chút.

Loại chuyện này, phải để buổi tối đọc trộm mới được!

An Lâm không đọc tiếp nữa, mà là yên lặng cất quyển nhật ký đi. Hắn vẫn rất có liêm sỉ, dưới ban ngày ban mặt, sao có thể một mình đọc trộm nhật ký của người khác được?

Nhưng chẳng biết tại sao, An Lâm lại sinh ra hứng thú, có thể là bị hai chư "báo thù" hấp dẫn đi? Cái này rất giống một cái hố, hấp dẫn lấy An Lâm, khiến cho hắn muốn đi đào móc sự thực phía sau.

An Lâm nhìn quyển nhật ký, nội dung khô khan nhàm chán, đều là một chút chuyện tu hành rất nhàm chán, không phải là tu hành kiểu kỳ ngộ, mà là tu hành theo kiểu tĩnh tọa chờ ngộ đạo.

Ngay cả sinh nhật cũng bỏ lỡ, ngày 1 tháng 2 là sinh nhật của mình, chúc chính mình sinh nhật tuổi ba mươi vui vẻ.

Đã nói là phải ghi chép từng chút từng chút một về quá trình tu tiên mà, sau này không được quên nữa!

Thái Sơ, kỷ nguyên Lịch Phong Thiên, ngày 7 tháng 3 năm 8582. hôm nay cố gắng tu luyện ở núi Tây Hạc.

(Rút gọn một vạn chữ...)

Thái Sơ, kỷ nguyên Lịch Phong Thiên, ngày 8 tháng 6 năm 8583. thành công đột phá tới Dục Linh trung kỳ rồi, cảm giác tư chất của mình rất tốt, đi ra ngoài thư giãn chút thôi.

Vịt nướng muối tiêu ở thành Long Môn ăn ngon thật đấy, cao hoa quế phố tây cũng rất ngon.

Thái Sơ, kỷ nguyên Lịch Phong Thiên, ngày 9 tháng 6 năm 8583. có hai tên nam tu không có mắt, mang ý đồ bất chính, muốn giật tiền cướp sắc mình, bị mình giết. Quả nhiên ở chỗ nào cũng có người không thông minh.

Đối với mình mà nói, cái thế giới này thực sự rất tàn khốc, không có người thân, bị bạn bè phản bội, ngay cả sư phụ cũng không muốn chứa chấp mình. Nhưng mà, cũng chẳng sao hết.

Chuyện duy nhất mình có thể làm bây giờ, chính là không ngừng tu hành, cho đến khi báo được mối thù kia, sau đó, cái thế giới này, đối với mình, sẽ chẳng còn bất cứ ý nghĩa gì nữa.

Hừm, hình như rất nhiều ngày rồi không viết nhật ký, tu luyện đến mức mê mẩn rồi.

Thái Sơ, kỷ nguyên Lịch Phong Thiên, ngày 6 tháng 3 năm 8582. hôm nay cố gắng tu luyện ở núi Tây Hạc.

Thái Sơ, kỷ nguyên Lịch Phong Thiên, ngày 22 tháng 5 năm 8581. hôm nay cố gắng tu luyện ở núi Tây Hạc.

Thái Sơ, kỷ nguyên Lịch Phong Thiên, ngày 21 tháng 5 năm 8581. hôm nay cố gắng tu luyện ở núi Tây Hạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận