Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 391: Phá Sản

An Lâm kiềm chế nội tâm kích động, mở miệng nói: "Doãn Hỉ tiền bối, tiếp theo cậu hãy giúp tôi luyện chế một viên tiên đan Cực Hồn Sinh Diệt Đan nhị phẩm đi!"

Mặc dù bây giờ đầu Doãn Hỉ đầy mồ hôi, nhưng nhiệt tình mười phần, sau khi đập một viên Khí Huyết Đan, gật đầu nói: "Được, không thành vấn đề. Nhưng mà vẫn phải nói với cậu một câu, Cực Hồn Sinh Diệt Đan cần năm trăm sáu mươi vạn linh thạch.

An Lâm nghe vậy cả người loạng choạng, trơi mắt nói:" Sao lại nhiều như vậy được! Ba viên tiên đan trước cộng lại cũng là một trăm bốn mươi vạn linh thạch, giờ một viên nhị phẩm tiên đan cậu lại đòi năm trăm sáu mươi năm linh thạch?"

Doãn Hỉ trợn trắng mắt, giải thích: "Nguyên liệu làm Cực Hồn Sinh Diệt Đan chính là Cửu U Chân Tiên, cho dù ở Đâu Suất Cung cũng chỉ có hai cây mà thôi, tất nhiên là cực kỳ quý giá. Hơn nữa viên tiên đan này là nhị phẩm đỉnh cấp tiên đan, cấp bậc tiên đan khác xa viên cậu dùng lúc trước là Cực Tạo Hoá Đan, cho nên mới có cái giá này."

An Lâm hoàn toàn không ngờ thế, hắn lùi về sau một bước, lại xuất hiện việc ngoài ý muốn.

Hơn nữa nguyên nhân lại vì hắn không có tiền! Điều này càng làm cho thổ hào An không cách nào chịu được!

Trong nhẫn không gian của hắn, lúc đầu có sáu trăm vạn linh thạch, ba viên tiên đan đã lấy đi một trăm bốn mươi vạn linh thạch, tính đúng ra hắn chỉ còn bốn trăm sáu mươi vạn linh thạch, so với cái giá của tiên đan là năm trăm sáu mươi vạn linh thạch thì vẫn thiếu hơn một trăm vạn!

"Không còn đan dược nào để tạo năng lượng trong khí hải sao?" An Lâm không cam lòng hỏi.

An Lâm giật mình khi nghe vậy: "Doãn Hỉ tiền bối, ngài ở nơi Đâu Suất Cung này không thiếu chỗ béo bở, nhân vật số một, sao lại gọi là nghèo? Còn nợ nhiều tiền người ta đến thế?"

Doãn Hỉ bất đắc dĩ: "Tôi ăn quá nhiều linh đan tiên đan, cậu cho rằng vóc người này của tôi tự nhiên có ư? Nhưng vì tôi theo đuổi con đường đan đạo, tôi sẽ không bỏ dở con đường này."

Ở giới tu tiên, cảnh giới thực lực mới là lực lượng đầu tiên. Có thực lực, khả năng kiếm tiền càng dễ, cho nên để có thể tăng cảnh giới, An Lâm sẽ không do dự.

An Lâm: "Thuyết nhân thoại."

"An Lâm đạo hữu, có phải cậu định tiếp tục ăn tiên đan để nuôi lĩnh vực Đan linh không?" Ánh mắt Doãn Hỉ sáng ngời mở miệng hỏi.

Chuyện lên cấp Hoá Thần trung kỳ, hắn phải tạm lùi lại.

Doãn Hỉ nghe vậy thì lắc đầu: "Với năng lực của tôi thì không tìm được đan dược khác có thể tạo nên hiệu quả như vậy. Nhưng mà nghe nói ở Chu Tước Tông có Chu Tước thánh hoả, có thể dựa vào đó để đi đường tắt, tạo nên năng lương Thánh Viêm trong khí hải của cậu."

An Lâm nhìn vóc người tròn căng của Doãn Hỉ, lúc này mới hồi phục tinh thần, những thớ thịt này đều dùng linh đan tiên đan tạo thành ý hả! Đây là dùng hết bao nhiêu tiền?!

"Nếu cậu có thể cho tôi vay một trăm vạn linh thạch, tôi có thể suy xét một chút." An Lâm căn răng một cái, rồi mời lên tiếng.

An Lâm nghe thế thì gật đầu nhẹ, ghi nhớ chuyện này.

Doãn Hỉ hếch bụng, nói: "Đó do tôi bỏ ra quá nhiều cho con đường của mình, một lòng vì đạo, dù chết không hối hận..."

Thỏ Nguyệt đang nằm ở trong phòng ngáy o... o... trong miệng còn thì thào: "Khoai tây chiên ăn thật ngon... sau này không sợ mập.." Đủ câu nói mơ.

Doãn Hỉ nghe lời An Lâm nói cũng thở dài: "Anh già của cậu cũng nghèo rớt mùng tơi đây, bây giờ tôi còn đang nợ người khác ba trăm vạn linh thạch..."

An Lâm không làm phiền Thỏ Nguyệt nghỉ ngơi, tự hỏi sâu trong lòng nên làm cách nào để hoàn thành nhiệm vụ này.

Hắn hít vào một hơi, không nói thêm gì, bắt đầu chắp tay cáo từ.

An Lâm trở về tiểu lâu, tiếp tục hấp thụ nốt số dược lực còn lại trong cơ thể, một lần bóp nát ba viên tiên đan, cái thu được lớn nhất là thần hoả trong cơ thể đã tiến thêm được một bước, còn cân nặng của em bé Kim Quang cũng đã là 182 cân, chỉ thiếu chút nữa là hoàn thành nhiệm vụ.

An Lâm không chắc chắn, chuyện này chỉ có thể đi tìm Hứa Tiểu Lan hỏi một chút.

Cho dù Hứa Tiểu Lan là bạn đồng hành cũng gần như không có khả năng.

An Lâm nghe câu này, đang ăn suýt nữa sặc: "Này này, trong mắt cô tôi là loại người như thế sao?"

Phương pháp dựa vào ăn tiên để tăng thể trọng quả là làm đau lòng người, hơn 500 vạn linh thạch, tài sản bù cho một phần đại năng. Cho nên An Lâm vẫn tương đối mâu thuẫn với phương pháp này.

An Lâm nghe xong thì kích động: "Vây tôi cũng có thể khiến Chu Tước Thánh Hoả ngưng tụ năng lượng Thánh Viêm trong khí hải sao?"

Thiếu tiền, cái hắn nghĩ đầu tiên đó là thiếu nữ đưa tiền Lâm Quân Quân, không biết hiện cô ấy có tiền không.

Hứa Tiểu Lan trợn trắng mắt: "Đại ca, anh cho rằng Chu Tước tông là nhà anh mở sao? Có nhiều cửa sau để đi thế hả?"

An Lâm nghĩ một lúc, có quá nhiều điều kiện, có chút khó khăn, lại hỏi: "Có thể đi cửa sau không?"

Hứa Tiểu Lan ngẩng đầu nhìn An Lâm nghiêm túc, sau đó mở miệng: "Thứ nhất, anh phải là đệ tử nòng cốt của Chu Tước Tông. Thứ hai, anh phải vượt qua thử nghiệm Chu Tước ngục. Thứ ba, anh phải được Chu Tước Thánh Hoả chấp nhận mới có thể."

Phương pháp thứ hai chính là Chu Tước Thánh Hoả, Chu Tước Thánh Hoả có thể tạo nên năng lương Thánh Viêm trong khí hải, nhưng mà địa vị của thánh hoả trong tông môn vô cùng cao, không phải ai cũng có thể dùng, hắn là người ngoài thì cơ hội lại càng vô cùng mong manh.

Hứa Tiểu Lan giận lườm An Lâm, ngôn từ chính nghĩa nói: "Ngay cả tứ đại thần hoả anh cũng dám ăn, bước tiếp theo muốn ăn cả thánh hỏa của Chu Tước tông, cũng không phải không thể! Quan hệ giữa tôi với anh mặc dù tốt nhưng cũng không thể cõng rắng cắn cả nhà."

Khoé miệng An Lâm run rẩy, cũng không biết trả lời như thế nào, đành phải thành thật khai báo: "Được rồi, tôi nghe nói Chu Tước Thánh Hoả có thể tạo ra năng lượng Thánh Viên trong khí hải của tu sĩ, cái này có phải thật hay không?"

"Ừ! Là thật đấy, khí hải của tôi thì có." Miệng nhỏ của Hứa Tiểu Lan đang ăn, chậm rãi nói.

Có nên đi cửa sau hay không?

Hứa Tiểu Lan nhìn An Lâm nghi ngờ: "Cuối cùng anh cũng vươn tay tới Thánh Hoả tông của tôi rồi hả? Anh không muốn ăn tươi nó chứ?"

"Tiểu Lan, nói cho tôi nghe về chuyện Chu Tước Thánh Hoả ở tông môn của cô đi." An Lâm đang ăn đồ ăn trên bàn vừa mang đến phòng của Hứa Tiểu Lan, vừa mở miệng nói.

Chạng vạng tối, sau khi Hứa Tiểu Lan tan học, An Lâm lập tức đi tìm cô.

"Vậy không phải là của nhà cô mở sao?" Mắt An Lâm sáng ngời, trêu đùa nói.

Không ngờ vừa nói xong, vẻ ảm đạm trong mắt Hứa Tiểu Lam loé lên.

An Lâm thầm nghĩ không xong, lời nói này như khiến Hứa Tiểu Lan nhớ tới chuyện không vui.

Hứa Tiểu Lan khẽ cười, mở miệng nói: "Như này đi, tháng sau tôi phải về tông môn một chuyến, anh đi cùng tôi xem đi, tôi hỏi giúp anh."

"Không cần, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, cô đừng để trong lòng." Thấy biểu cảm loé lên một cái rồi biến mất của Hứa Tiểu Lan, An Lâm cảm thấy chuyện này không nỡ khiến cô bận tâm.

"Quyết định vậy đi! Ăn cơm!"

Khuôn mặt thanh lệ của Hứa Tiểu Lan, nụ cười thản nhiên hiện lên, cắt đứt câu chuyện của An Lâm.

Thật ra An Lâm biết cha của Hứa Tiểu Lan là người Long tộc, mẹ là người Chu Tước tông, người ngài hoàn toàn không biết gì cả. Hắn không chủ động hỏi đến, Hứa Tiểu Lan cũng không nói đến nữa.

"Tiểu Lan, ngày mai sẽ là cuộc chiến tự do rồi, cô có ý định đừng thứ mấy"

"Tôi không có gì để theo đuổi, giữ top 10 là được rồi."

"Vậy cô thật sự không có gì cần theo đuổi, với thực lực của cô ít nhất cũng phải top 5."

"Kìa xem đi, dáng vẻ này của anh, đã định là đừng nhất rồi, đến lúc đó chỉ mong An Lâm Địa Tiên giơ cao đánh khẽ."

"Nói hay, nói hay. Tôi chỉ bắt nạt những người khác, không bắt nạt cô."
Bạn cần đăng nhập để bình luận