Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1622: Lẻn vào núi thần Thú Thiên

Núi thần Thú Thiên ở trung nam bộ của Thú Ngục Ác Linh, cũng là phía bắc của lãnh thổ mà Thần Bức Đại Đế thống lĩnh.

Bằng tốc độ của đám người An Lâm, không đến một ngày là có thể đến rồi.

"Nghe nói Thần Bức Đại Đế vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện mất đi huyết ngọc Kỳ Lân." Hứa Tiểu Lan khẽ cười nói.

"Vậy anh sẽ cho nó một cơ hội trả thù!" An Lâm ngẩng đầu, vô cùng tự tin nói.

Đề Na lộ vẻ mặt hồi tưởng: "Haizz, nói đến huyết ngọc Kỳ Lân, cũng không biết ông chú Đông Phương Tráng Thực thế nào rồi..."

An Lâm nhớ lại ông chú có bộ dạng chất phác thật thà kia, vẻ mặt cũng lộ ra cảm khái: "Tôi nghe Tiểu Lan nói, Đông Phương Tráng Thực đã đúc lại thần thể, khôi phục tu vi cảnh giới Hợp Đạo. Nhưng bởi vì sau này muốn làm một chuyện thế nên đã vài chục năm không có tin tức rồi?"

Đề Na gật đầu nói: "Đúng vậy, ông ta nói muốn đi lấy một thứ vốn nên thuộc về ông ta."

"Thứ vốn nên thuộc về ông ta? Thứ gì mà phải mất đến vài chục năm vậy?"

Đó là các con thú dữ tính khí nóng nảy đang chiến đấu.

Một con dơi khổng lồ màu xanh lam từ đằng xa chân trời bay đến.

Đỉnh núi giống như một đại lục mênh mông rộng lớn, phía trên có vô số cung điện lộng lẫy, lại có rất nhiều con thú lớn có khí tức mạnh mẽ đang hoạt động.

Hết cách rồi, đánh nhau chính là việc thường ngày của các cường giả của Thú Ngục Ác Linh, không cho chúng nó đánh nhau thì chẳng khác nào bảo chúng nó đi chết đi! Đối với chuyện này, ngay cả đại năng siêu cấp Hợp Đạo Thần Bức Đại Đế cũng không thể ngăn được, chỉ có thể tăng thêm sức mạnh cho đại trận của của ngọn núi, giảm độ phá hoại của cuộc chiến xuống mức thấp nhất.

Lúc này, núi thần Thú Thiên.

"Kêu cái gì chứ, chưa nhìn thấy Đại Đế bao giờ sao?" Một con Phong Lang liếc mắt nói.

An Lâm hơi hoang mang, hắn cũng không thể nào nuốt trôi được tin tức này.

Những nơi nó bay qua gió bão cuốn sạch hơn trăm dặm, bão táp cuồn cuộn khắp bầu trời.

Nó được coi là một trong năm ngọn núi thần của Thú Ngục Ác Linh, hình dạng vô cùng đặc biệt, cao đến năm mươi nghìn trượng, thậm chí chiều rộng đến tám mươi nghìn trượng, nhìn từ bên ngoài, nó giống như một cái bát lớn đầu to chân nhỏ.

Đề Na lắc lắc cái đầu nhỏ: "Tôi cũng không hỏi nhiều."

Núi thần Thú Thiên là một trong năm ngọn núi thần của Thú Ngục Ác Linh, nó còn là lãnh địa của Thần Bức Đại Đế, ngay cả như vậy, nơi này vẫn cho phép tự do đánh nhau.

"Mẹ nó! Ngươi quấy rầy đến ông đây nghỉ ngơi! Hô gì mà hô, có tin ông đây xé xác ngươi không?!" Hai móng vuốt của Phong Lang ma sát trên mặt đất, lĩnh vực đao gió bắt đầu xuất hiện.

Ngẫu nhiên còn nghe thấy âm thanh nổ vang "Rầm rầm rầm".

"Gào! Ta sợ ngươi chắc? Vậy thì ta sẽ nghiền nát ngươi!" Voi lửa gào một tiếng, bắt đầu chạy, khắp nơi rung động kịch liệt, đánh thẳng về phía Phong Lang!

"Ah! Là Thần Bức Đại Đế!" Có một con voi lửa khổng lồ kích động nói.

Hai mắt của con voi lửa nhìn Phong Lang trừng trừng: "Ta nói một tiếng Thần Bức Đại Đế thì sao? Liên quan gì đến ngươi!"

Trên đỉnh mây trắng có một vết nứt cực nhỏ xuất hiện.

Đúng vậy, trung tâm núi thần không phải là một kiến trúc huy hoàng, mà chính là một cái cửa động vô cùng to lớn, bên trong giống như có trời đất, là một cái hạng động vô cùng hùng vĩ.

Hứa Tiểu Lan vốn là thần bếp nữ của Thiên Đình cũng gật đầu đồng ý: "Hình dạng của ngọn núi này giống một cái bát, bùn bên trong chính là cơm, những rừng cây và bãi cỏ xanh biếc trên đỉnh núi kia là rau xanh, những cung điện hoa lệ và kiến trúc kỳ lạ kia là thịt, còn hang động đen sì ở giữa..."

Những cuộc chiến tương tự thế này cũng đồng thời xảy ra trên nhiều chỗ của núi thần Thú Thiên, nhìn bộ dạng của nó dường như đều nổ ra vì sự trở lại của Thần Bức Đại Đế, có trời mới biết chúng nó đã trải qua cái gì.

Hứa Tiểu Lan sửng sốt mấy giây, khuôn mặt trắng nõn đột nhiên hiện ra hai rặng mây đỏ, đánh một cái vào người An Lâm, khẽ sẵng giọng nói: "Anh, anh còn biết xấu hổ không thế, sao lại nói ra thứ đó!"

Một cuộc chiến đấu kinh thiên động địa, cứ như vậy mà bộc phát...

"Anh còn nói nữa!" Hứa Tiểu Lan hơi giận dữ vỗ bốp một cái lên mặt An Lâm, trên mặt lại hiện ra rặng mây đỏ bừng, giống như quả đào mơn mởn.

"Có thể là do Thần Bức Đại Đế ra ra vào vào hang động này quá nhiều, vì vậy mới giống mộc nhĩ đấy." An Lâm lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, mở miệng suy đoán.

Đề Na đờ đẫn nhìn hai người đang nói chuyện, chỉ cảm thấy cực kỳ khó hiểu.

Thần Bức Đại Đế không cảm thấy kinh ngạc, trực tiếp bay thẳng vào trong hang động lớn ở trung tâm đỉnh núi thần.

"Mộc nhĩ?" Thần bếp nam của Thiên Đình An Lâm nói tiếp.

Hứa Tiểu Lan hơi bối rối, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra hoang mang, hơi nghiêng đầu nói: "Mộc nhĩ? Không giống lắm..."

"Không phải mộc nhĩ kia, mà là 'mộc nhĩ' này." An Lâm cười đểu, nói.

Năm người đầu trâu cao nghìn trượng, trên người khoác áo giáp đỏ, tay cầm đại đao đang bốc cháy, uy phong lẫm liệt đứng canh giữ ở năm phương hướng khác nhau của cửa động. Mỗi một con trong chúng nó đều phát ra dao động của cấp bậc Phản Hư, hiển nhiên là năm con tiên thú có thực lực vô cùng mạnh mẽ.

"Oa... Nơi này chính là núi thần Thú Thiên sao? Thật giống một cái bát lớn chứa đầy cơm..." Đề Na mở to hai mắt, nhìn núi thần chân nhỏ đầu lớn, tấm tắc khen lạ.

À không, là hai bóng dáng cao lớn, thêm một tinh linh nhỏ mặc áo xanh đang chớp chớp đôi mắt sáng như bảo thạch.

Hai bóng người lén lén lút lút hiện ra.

An Lâm cười ha ha, cảm thấy Tiểu Lan lúc này thật đáng yêu.

Trước kia nào có ai dám đùa bậy như vậy trước mặt Hứa Tiểu Lan chứ, nếu thật sự có can đảm nói ra câu đùa bậy như vậy, kiếm Long Tước đã không chút lưu tình chém xuống rồi, nhưng bây giờ người nói những lời này lại là An Lâm, Hứa Tiểu Lan quả thật hết cách.

"Thần Bức Đại Đế vào trong hang động rồi, chúng ta cũng theo vào thôi." Hứa Tiểu Lan bó tay với An Lâm, đành phải nói sang chuyện khác.

"Không ổn, núi thần Thú Thiên là sào huyệt của Thần Bức Đại Đế, nơi này là sân nhà của nó, trong động huyệt thì chính là sân nhà của sân nhà, không biết bên trong cất giấu nguy hiểm gì đây..."

An Lâm tỏ vẻ cẩn thận mở miệng nói: "Hay là chúng ta chờ nó đi ra, chờ khi nó bay đến nơi khác, bám theo sau nó, sau đó đánh úp bất ngờ!"

Hứa Tiểu Lan nghe thấy vậy cũng cảm thấy có lý, liền gật đầu một cái, cùng An Lâm ôm cây đợi dơi.

Một ngày trôi qua, một trong năm người đầu trâu trông coi hang động hắt xì hơi một cái, bên trong hang động tối om vẫn không có chút động tĩnh nào cả.

Hai ngày trôi qua, có ba trong năm người đầu trâu trông coi hang động hắt xì hơi một cái, hang động tối om vẫn như cũ không có chút động tĩnh nào.

Mười ngày trôi qua...

"Mẹ nó, không đợi, chúng ta đi xuống!" An Lâm nổi lên gân xanh.

Hứa Tiểu Lan cũng không còn kiên nhẫn, nhưng vẫn cho mình một lý do thích hợp: "Chậm sẽ có biến, chúng ta nên chủ động tiến công!"

"Tôi nghe lời người khổng lồ An Lâm." Đề Na ngồi trên bờ vai An Lâm, duỗi cánh tay ngọc bám lấy cổ An Lâm, mang đến một mùi thơm trong lành.

Ba người ăn khớp với nhau, đều vận dụng Hư Thể Huyễn Quyết, che giấu hơi thở đi vào trong hang động to lớn.

Không chỉ có như vậy, trên người ba người còn có thêm thần thuật của Đề Na, có thể ngăn cách tất cả dao động với bên ngoài, đồng thời hòa vào với đất trời tự nhiên.

Lúc này, cho dù đại năng siêu cấp cảnh giới Hợp Đạo chủ động phóng ra thần thức dò xét cũng không thể cảm nhận được sự tồn tại của ba người An Lâm, Hứa Tiểu Lan, Đề Na, hệ số an toàn của bọn họ khi đi xuống được tăng lên rất cao.

Năm tiên thú người đầu trâu có thực lực mạnh mẽ hoàn toàn không chút ý đến có ba bóng hình từ trên trời giáng xuống, trực tiếp rơi vào trong hang động tối om...
Bạn cần đăng nhập để bình luận