Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 877: Chém giết và trừng phạt

Thần thú cảnh giới Hợp Đạo, muốn ngụy trang thành một người chưa đến ba mươi tuổi để đi dự thi, đối với Đông Phương Tráng Thực mà nói căn bản không có một chút áp lực nào, không ai có thể phát hiện ra được thân phận vfa tuổi tác thật sự của hắn.

Đã yên lặng khổ luyện thuật luyện đan bao nhiêu lâu như vậy, cuối cùng cũng có cơ hội thể hiện ra phong thái của mình, ông chú vẫn cảm thấy rất kích động. Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, hắn muốn phấn đấu vì lời hẹn ước kia!

Bên trên sàn thi đấu luyện đan.

Bên trong rất rất nhiều thiên tài luyện đan, trình độ của ông chú cũng được coi như xuất chúng.

Trong hơn vạn người vậy mà giành được thành tích đứng thứ hai mươi sáu, được mời trở thành một trong những đệ tử của Đan Tháp, còn nhận được lệnh phù có thể chứng minh thân phận.

Không một người nào lại có thể nghĩ tới, vị Kỳ Lân Đại Đế có hung danh uy chấn cả đại lục này sẽ lại im hơi lặng tiếng đến tham gia cuộc thi tranh tài luyện đan này, càng không có một ai sẽ nghĩ tới, chỉ bởi vì để nhận được thân phận đệ tử Đan Tháp mà hắn lại cười híp hết cả mắt lại giống như một tên béo mập hai trăm cân.

"Ha ha, hiện giờ ta cũng là đệ tử Đan Tháp rồi!"

"Có thể trở về thành Linh Cô rồi..."

Lực cảm giác cực mạnh đã giúp ông biết được trong tòa thành kia không còn một ai sống sót.

Đông Phương Tráng Thực thấp giọng tự nhủ, nhưng cả người lại sợ hãi đến phát run.

Thành Linh Cô vô cùng tĩnh lặng, chỉ có tiếng mưa rào đổ ào ào.

Nhất định là em đã đi rồi, em sẽ không còn ở trong tòa thành này...

Mưa vẫn rơi như trước.

Mưa to đã tẩy sạch máu tanh, hiện giờ chỉ còn vương vất mùi máu tươi.

Nhịp tim của Đông Phương Tráng Thực đập có phần hơi nhanh, trong tay nắm chật tấm lệnh phù màu vàng kia.

Đập ngay vào mắt là tòa thành đã bị phá nát tan tành, tường thành đổ nát, bên trong thành là vùng đất hoang phế còn sót lại.

Đối với tòa thành nhỏ ở vùng biên thùy đông nam Cửu Châu này, mùa hạ mà trời mưa là điều rất bình thường.

Thành Linh Cô.

Sẽ không đâu, sẽ không...

Đông Phương Tráng Thực không dám sử dụng thần thức, cứ thế đi lại hệt như một tên ngốc đang bịt tai trộm chuông.

Đông Phương Tráng Thực còn chưa tiến vào tòa thành kia, mà đã hoảng hốt trước rồi.

Sắc trời càng lúc càng tối, bóng trắng tựa như u linh chậm rãi di chuyển không mục đích trong tòa thành.

Trên đất nơi nơi đều có những cỗ thi thể ám mùi chết chóc, có cái xác là của con người, cũng có cái xác là của tộc Hắc Thủ bốn tay hai chân, toàn thân đen kịt không thấy rõ ngũ quan.

Hắn đi lại khắp tòa thành mà không có bất kỳ mục đích nào, nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, bọn họ im lìm nằm trên đất, có người mặt mày dữ tợn, có người trên mặt chỉ ngập tràn tuyệt vọng và sợ hãi...

Cô gái nhắm chặt hai mắt, sinh mạng đã sớm tắt hẳn, lỗ máu chỉ cần nhìn thấy thôi cũng đủ khiến người khác phải giật mình xuất hiện bên trên bộ váy lụa màu vàng nhạt.

"Em đã nói, em sẽ chờ tôi mà, vì sao lại không trốn..." Giọng người đàn ông nghẹn ngào.

"Xin lỗi, đều là lỗi của tôi, là tôi không bảo vệ tốt cho em, em đánh tôi đi! Mau đánh cho tôi tỉnh ra đi mààà!"

Hắn quỳ trên đất, nhẹ nhàng ôm lấy thi thể băng lạnh cứng ngắn trên mặt đất kia.

Đông Phương Tráng Thực cảm giác được làn sóng năng lương vô cùng quen thuộc.

Chẳng biết từ lúc nào, hắn đã dừng bước.

"Ha ha, ha ha ha..."

Trên ngọc bội còn có mấy dòng chữ rất đẹp, một nửa là Mộng Khiết, nửa còn lai là Tráng Thực.

Hắn run run cầm món đồ kia lên, đó là một hình ngọc bội màu đỏ được chế tác tinh xảo, rất rõ ràng là đã được làm ấm suốt một khoảng thời gian, sức mạnh trên đó vô cùng thuần túy.

Người đàn ông ôm rất chặt, cứ như đang muốn ngăn cản điều gì, vãn hồi lại thứ gì đó.

Đông Phương Tráng Thực gào thét, cầm lấy bàn tay buốt lạnh của cô gái, dùng sức tát thẳng lên mặt mình.

Nước mắt chảy xuống dọc theo khuôn mặt vặn vẹo của hắn, dường như phát điên.

Một món đồ từ trong bàn tay còn lại của cô gái rơi xuống đất, vang lên tiếng động thanh thúy.

Không một ai đáp lời hắn.

Từng tiếng bạt tai vang dội xuất hiện rõ ràng trong tiếng mưa dày đặc.

"Chát! Chát! Chát!"

Cô gập cong cả thân người, có vẻ như trước lúc chết cô rất đau, rất rất lạnh.

"Tôi thật ngốc, thật sự quá ngốc, vì sao lại không chịu nói sớm cơ chứ?"

"Tôi thật sự không hề thích uống trà, trà vừa nhạt lại vừa chát, làm sao tôi lại thích được? Nhưng mà, tôi thích em, thực sự rất thích, thích được ở bên em, dù là uống gì cũng đều cảm thấy ngon."

Người đàn ông cười ngốc, đôi mắt rõ ràng dần dần trở nên đục ngầu, màu đỏ thẫm khát máu ngập tràn hai mắt, khí tức cuồng bạo ép nặng đến mức dường như cả mảnh trời này cũng sắp sửa phải sụp đổ.

"Tộc Hắc Thủ đúng không? Nói lý lẽ ư... Chúng nó giết người mà tôi thích..."

"Vậy thì tôi sẽ khiến chúng nó phải diệt tộc!"

Ầm ầm! Luồng sáng màu đỏ phóng thẳng lên trời cao, bầu trời bắt đầu chấn động, nứt ra.

Mây đen trên trời tản dần, thay vào đó là biển máu vô tận bốc lên ngùn ngụt.

Tại lục địa hình cầu màu đỏ của tộc Hắc Thủ nằm riêng rẽ ở phía đông nam giới Cửu Châu.

Ma Huyết Kỳ Lân ẩn chưa hung uy ngập trời xuất hiện, một trận chém giết kinh thiên động địa cứ vậy liền bộc phát. Máu tươi nhiễm đỏ cả toàn bộ đại lục, tiếng kêu la thảm thiết của hơn vạn tộc nhân Hắc Thủ vang tận mây xanh, vô số sinh linh bị huyết tế, trời xanh cũng thương tiếc, cơn mưa máu kéo dài ròng rã suốt hơn một trăm ngày.

Nhìn thấy được bên trong căn phòng tinh xảo có cô gái lúc thì dùng hai tay làm ấm ngọc bội, lúc lại hướng đôi mắt xinh đẹp nhìn về bầu trời phía xa xa, trong mắt lộ ra tia chờ mong.

Đông Phương Tráng Thực nhìn thấy được tòa thành nhỏ bình yên dưới ánh nắng ấm áp.

Thời gian tiếp tục nghịch chuyển.

Hắn nhìn thấy hình ảnh tộc Hắc Thủ bố trí đại trận, nhìn thấy hình ảnh tộc Hắc Thủ tàn bạo sát hại binh lính và tu sĩ trên thành, nhìn thấy hình ảnh Đông Phương Mộng Khiết vì bảo vệ cư dân cùng sinh sống trong thành mà bị cường giả tộc Hắc Thủ vây công, dốc kiệt lực đến chết.

Sắc trời bắt đầu đảo ngược, trong khoảnh khắc đó, Đông Phương Tráng Thực thấy được rất nhiều hình ảnh.

Trên mặt đất, dấu mưa ngưng tụ tại mặt đất, bắt đầu quay trở về bầu trời.

Đông Phương Tráng Thực một thân nhuốm máu, lại một lần nữa bước vào trong tòa thành nhỏ tĩnh mịch, quỳ một chân trước mặt cô gái.

"Mộng Khiết, tôi đã giúp em báo thù rồi."

Hắn lôi ra một hạt châu màu máu, phía trên ẩn chứa lực lượng sinh mệnh vô cùng vô tận.

Sau đó, hắn lại lấy ra một hạt châu ngọc lưu ly có sắc thái ảo mộng, đó là viên ngọc Thần khí thời gian, bên trong nó còn có ánh sáng dòng chảy thời gian không ngừng lao nhanh, dường như có khả năng vô tận.

"Dùng tất cả sinh linh của đại lục tộc Hắc Thủ huyết tế, dùng ngọc Thần khí thời gian để đánh đổi, có thể nghịch chuyển thời gian sao?" Đông Phương Tráng Thực khẽ thì thào lên tiếng, không chút do dự bóp nát viên ngọc Thần khí thời gian.

Ầm ầm!

Hạt châu màu máu bay về phía trong thành, ánh sáng phát ra rực rỡ.

Một luồng sức mạnh tối cao bao phủ cả tòa thành nhỏ.

Sau khi tế hiến Thần khí thời gian, sức mạnh đại diện cho thời gian cũng ầm ầm bạo phát, ánh sáng đen trắng lưu chuyển khắp thành, sức mạnh dồi dào hút lấy linh hồn vạn vật, thậm chí còn tạo nên sự cộng hưởng của trời đất đại đạo.

Một thế lực mà hai chiếc đại bác bắn cũng không thể tới nổi, tại sao lại thành kẻ thù lớn không chết không thôi? Dù cho có nghi vấn trùng trùng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc chuyện này trở thành sự kiện siêu lớn, oanh động toàn bộ đại lục Thái Sơ.

Không một ai biết là vì lý do gì.

Một thế lực lớn của đại lục Thái Sơ, một vùng đất với trăm triệu vạn sinh linh, cứ như vậy liền bị Ma Huyết Kỳ Lân dùng phương thức cực kỳ tàn bạo mà huyết tế toàn bộ. Ngay cả đế vương Hắc Thủ có cảnh giới Hợp Đạo cũng bị Ma Huyết Kỳ Lân xé thành từng mảnh nhỏ trong trạng thái sống sờ sờ.

Ma Huyết Kỳ Lân đúng thật là đã điên rồi, Đông Phương Tráng Thực là thuốc của hắn, giúp hắn trở thành một người nho nhã lễ độ, thích nói lý lẽ đạo lý. Nhưng bây giờ, thuốc không còn nữa, hắn chỉ có thể biến lại thành tên quái vật khát máu tàn bạo coi chúng sinh như loài sâu loài kiến!

Trong lòng bọn họ chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó chính là Ma Huyết Kỳ Lân điên rồi!

Rất nhiều đại năng siêu cấp cảnh giới Hợp Đạo đều phải trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía mảnh đất của tộc Hắc Thủ.

Hình ảnh cuối cùng cũng dừng, dừng lại đúng vào thời khắc cô gái với ý cười dịu dàng trên mặt, bàn tay đang nắm lấy thuốc, nhưng trong lòng tựa như đang suy nghĩ đến chuyện gì đó.

Sức mạnh của viên ngọc Thần khí thời gian hao hết rồi.

"Mộng Khiết..." Đông Phương Tráng Thực duỗi tay chạm vào khuôn mặt trắng nõn rung động lòng người của cô gái, nhịp tim bắt đầu gia tăng tốc độ, run rẩy, hưng phấn, khẩn trương...

Tay của hắn chạm phải không khí rồi, xuyên qua khuôn mặt của cô gái, không có cách nào chạm vào được.

Người đàn ông lộ ra vẻ mặt đáng chát: "Tuy đã nghịch chuyển thời gian, vạn vật thế gian, bao gồm cả sinh mệnh cũng nghịch chuyển rồi, nhưng lại không có cách nào dung hợp với quỹ đạo ban đầu được sao?"

"Không việc gì, tôi nhất định sẽ tìm ra được phương pháp, giải cứu em từ trong thế giới này ra ngoài!"

Đông Phương Tráng Thực thu lại tòa thành đã bị cố định thời gian vào bên trong hạt châu màu máu.

Hắn bay lên không trung, trở về Thú Ngục Ác Linh.

Trên đường, một cặp mắt cực lớn đột nhiên xuất hiện ở giữa bầu trời.

"Ma Huyết Kỳ Lân, tại sao ngươi lại phải giết hại toàn bộ sinh linh của đại lục tộc Hắc Thổ?"

Giọng nói ngay thẳng đến vô tận, mỗi một chữ dường như đều là Thiên đạo nén giận, chấn động khiến Đông Phương Tráng Thực sợ đến vỡ mật.

"Chúng nó giết người ta thích, tại sao ta lại không thể giết chết toàn tộc chúng nó?" Đông Phương Tráng Thực nhìn thẳng vào cặp mắt kia, dù cho toàn thân từ thể xác đến tinh thần đều đang phát run, nhưng vẫn không chút chùn chân như trước.

"Hai tộc xung đột với nhau, họa lan đến toàn tộc, tại sao người lại không chịu hiểu đạo lý đó."

"Ha, ta vốn chính là thứ dã thú không nói lý lẽ đấy."

"Hành động lần này của ngươi đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự cân bằng của đại lục, ngươi sẽ phải nhận sự trừng phạt tàn khốc." Giọng nói trên bầu trời vô cùng lạnh lùng, giống như lời tuyên án của ông trời.

Sức mạnh thiên uy mạnh mẽ lại ép xuống, đến mức khiến cho Đông Phương Tráng Thực không thể làm ra bất kỳ động tác nào.

"Vậy thì đến đây mà đánh! Nếu như ông đây sợ ngươi, thì sẽ không..."

Ầm ầm! Lại một loạt tiếng nổ vang dội phát ra.

Sức mạnh giống như thiên thạch va chạm, trong nháy mắt xé rách thân thể Đông Phương Tráng Thực.

Tất cả mọi thứ, đều chìm vào bóng đêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận