Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1401: Diệt Thần bàn

"Muộn rồi." Ngả Đạt được bao phủ ở bên trong vòng sáng vàng rực, thản nhiên mở miệng nói.

Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía không trung, quỳ một chân trên mặt đất, vẻ mặt cực kỳ cung kính nói: "Kim Thánh hộ pháp, cung nghênh Hắc Y Nhân Đại Đế!"

Uỳnh đùng đùng...

Trên bầu trời màn đêm che kín, bóng tối phủ xuống.

Từng dải tơ lụa màu đen đan xen kết nối với nhau, như lồng giam từ trên rơi xuống mặt đất, phong cấm không gian trong phạm vi ba trăm dặm, khiến tất cả Huyết tộc trong liên minh Thần Bàn không có cơ hội chạy thoát.

Sắc mặt Lôi Cát Nặc Đức trở nên trắng bệch, tuyệt vọng mà nhìn lên trời xanh: "Điều này sao có thể, ngay cả Hắc Y Nhân Đại Đế cũng đích thân ra tay ư?"

Cường giả Huyết tộc còn lại cũng hoảng sợ không thôi.

Đại Đế cấp bậc Hợp Đạo ở trong mắt Huyết tộc chính là sự tồn tại chí cao vô thượng, Chúa Tể một vùng, gần như không có địch thủ, không có bất kỳ sinh linh nào cả gan ngỗ nghịch.

"Sức mạnh miễn cưỡng sánh ngang với Hợp Đạo, chung quy vẫn không thể bì được với cảnh giới Hợp Đạo thực sự của ta..." Bên trên trời xanh, bắt đầu xuất hiện một cô gái mặc trang phục cung đình màu đen, dáng người của cô cao gầy, mái tóc uốn đen mượt, trên gương mặt xinh đẹp trong trẻo lạnh lùng có một cặp mắt đỏ thẫm như máu, lộ ra vẻ khát máu và vô tình.

"Đoàng!" Tiếng nổ tung vang lên.

Đây là thuật Bạo Phát mạnh nhất đại trận, cũng là pha giãy giụa cuối cùng của con thú bị bao vây - Lôi Cát Nặc Đức, uy phong Huyết Mâu, sánh ngang với một đòn của siêu cấp đại năng cảnh giới Hợp Đạo, chỗ mà nó đi qua, ngay cả hư không cũng tan tành theo!!

Bởi vì nó đã bị Hắc Y Nhân nắm trong tay thật chặt.

Lôi Cát Nặc Đức hét lớn một tiếng, trút tất cả lực lượng vào trong trận Thần Bàn Sinh Diệt.

Dứt lời, cô hạ một chưởng xuống.

Hiện giờ, một vị Đại Đế đích thân tới nơi đây, họ còn có hy vọng phản kháng gì nữa?

Sau khi Huyết Mâu rung động dữ dội, cuối cùng bị bóp nát, nổ thành mưa máu rơi vãi khắp mặt đất.

Đại trận chuyển động điên cuồng, một tia sáng đỏ ngưng tụ thành Huyết Mâu lớn hơn vạn mét, mang theo lực lượng Sinh Diệt cực kì khủng bố, nhắm thẳng vào đế vương ở trên trời xanh.

"Lôi Cát Nặc Đức, ngươi có dính líu đến việc phản bội Huyết tộc, hôm nay lại chống lại ý chỉ của ta, đã sẵn sàng bị ta sưu hồn chưa?" Một tiếng nói đạm mạc vô tình lại tràn ngập uy nghiêm truyền đến từ trên trời xanh.

Huyết Mâu rung động kịch liệt, nhưng không tiến thêm được.

Đám Huyết tộc của liên minh Thần Bàn đều xuất hiện một loại cảm giác tuyệt vọng không chỗ trốn.

Huyết Mâu đâm thẳng mười vạn mét, cuối cùng chạm đến màn trời màu đen, tia sáng sắc nhọn cực hạn và huyết uy mạnh mẽ, bắt đầu đâm vào bầu trời màu đen tạo thành một khoảng trời phun trào kịch liệt.

Có người thét lên rồi chạy trốn, có người quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, hô to mình không có bất kỳ quan hệ gì với kẻ phản bội Lôi Cát Nặc Đức, dù sao số người biết chuyện giam giữ Thánh Tổ chỉ có số ít đại năng cấp bậc Phản Hư.

"Lôi Cát Nặc Đức, ngươi dám chủ động công kích đế vương Huyết tộc, tội thêm một bậc, đi chết đi."

Một chưởng này, mang theo uy năng hủy thiên diệt địa, bao phủ tất cả sinh linh.

Thế lực cổ xưa đã từng sừng sững trong đại lục Hắc Trạch vài vạn năm, bị diệt trong một chiêu!

Lôi Cát Nặc Đức gào thét, toàn thân bộc phát sức mạnh Thần Đạo tiến hành phản kháng, nhưng sức mạnh của hai người chênh lệch tựa như đom đóm và ánh trăng, hắn hoàn toàn không thể chống cự được sức mạnh của Hắc Y Nhân Đại Đế.

Ngả Đạt nhìn thấy vẻ mặt chủ nhân khác thường, không khỏi có chút lo lắng.

Đường đường là Đại Đế Huyết tộc, mới không phân ai vô tội, ai có tội. Thà rằng giết lầm một vạn, cũng không thể buông tha cho một tên, chính là nguyên tắc của Hắc Y Nhân Đại Đế.

Mặt đất không thể nhìn điểm cuối, cát vàng mênh mông.

Nhưng bàn tay màu đen vẫn vô tình hạ xuống, chẳng phân biệt địch ta, một phát dễ như trở bàn tay!

Binh khí tan hoang vùi lấp ở bên trong cát vàng.

Hài cốt cổ xưa mà kỳ dị có thể thấy được khắp nơi.

Nơi này có kiến trúc cổ xưa cũ nát tạm thời, có di tích chiến đấu nhìn thấy mà giật mình. Ví dụ như vết kiếm dài đến mấy trăm dặm, ví dụ như vô vàn vết quyền ấn lõm đến mức không thể nhìn thấy sâu bao nhiêu, lại ví như dấu vết thuật pháp cho đến hôm nay vẫn còn để lại sóng năng lượng cực kỳ khủng bố...

Chưởng lớn đen kịt nghiền nát trận Thần Bàn Sinh Diệt, chia năm xẻ bảy trận bàn giống như đại lục trôi nổi ở trên trời vậy, sau đó nuốt hết tất cả cường giả Huyết tộc!

Hắc Y Nhân lấy lại tinh thần, không nói gì, sắc mặt chăm chú nhìn qua vùng đất trung tâm nhất của đại địa Hắc Trạch, nơi đó là thánh địa Huyết Tổ, chỉ có Thánh tử do Huyết Tổ khâm định mới có cơ hội tiến vào nơi đó...

Giờ phút này, ở trong Huyết Tổ Thánh Địa.

Ba vị đại năng mặc bộ Thánh bào màu đỏ đang sánh bước đi trong cổ địa Mãng Hoang.

Theo một hồi nổ vang động trời, trận bàn tan biến giữa thế gian.

"Hắc Y Nhân Đại Đế, ngài làm sao vậy?"

Sau khi Hắc Y Nhân phân tích xong tất cả ký ức, mặt lộ vẻ khiếp sợ, một lát sau, thậm chí còn có chút khó lấy lại tinh thần.

Hắc Y Nhân Đại Đế đứng ngạo nghễ trên trời xanh, hai con ngươi hiện lên vô số luồng tin tức, đó là kỳ ức hồn phách của đám Huyết tộc bị cô giết chết, bọn chúng hội tụ thành biển lớn, dũng mãnh tràn vào trong đầu óc của Hắc Y Nhân.

Thánh địa Huyết Tổ không phải là phúc địa Tiên gia gì cả, mà chính là một chiến trường cổ dị giới lấy Huyết tộc làm chủ đạo! Huyết tổ là do chịu tổn thương không thể chống lại được ở trên chiến trường này, khi đó mới ngã xuống.

Nơi này có binh khí cổ xưa chẳng biết đã rơi mất từ lúc nào, có chân ý đạo pháp vô cùng tối cao do chiến đấu lưu lại, càng có báu vật kỳ lạ đợi bọn họ tới khai quật.

"Thánh Tổ đại nhân đã tốt nghiệp, cũng là lúc chúng ta báo cáo một chút về tiến độ phát triển với hắn rồi..." Một cô gái tóc vàng, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cực kỳ mê người, ánh mắt nồng nhiệt mở miệng nói.

Hình như cô đang tưởng tượng sự vui sướng của việc dung hòa huyết dịch Thánh Tổ.

Người con gái chính là tam thánh tử của Huyết tộc - Khả Khả Tư Đế.

"Tốc độ phát triển của Thánh Huyết giáo, vượt xa dự đoán của chúng ta, hiện giờ đã có mười hai Huyết tộc đạt tới thế lực cực hạn, tổng cộng mười chín vị đại năng Phản Hư nguyện ý thề sống thề chết cống hiến sức lực" Mạch Luân cũng mỉm cười nói.

"Những người còn lại đều là thế lực phụ thuộc của các Đại Đế, cần phải hết sức cẩn thận mới được." Tháp Bá thản nhiên mở miệng nói, "Thật muốn để cho Đại Đế nếm thử thánh huyết của Thánh Tổ mà..."

"Tôi cũng muốn nữa, mặc dù rất nguy hiểm, nhưng mà biết đâu may mắn thành công..." Khả Khả Tư Đế cũng vô cùng chờ mong, nhưng cô cũng biết cách làm này không khác gì là đi thăm dò bên bờ vực cái chết.

Ngộ nhỡ thất bại, nếu như hậu quả là bọn họ đều chết hết rồi, như vậy vẫn chưa phải là nghiêm trọng nhất, nhưng chuyện phát triển Thánh Huyết giáo bởi vậy mà bại lộ, vậy thì phiền phức rồi.

Đám người Khả Khả Tư Đế vừa trò chuyện, vừa tiến vào một cung điện bị chém thành hai nửa.

"Ồ, nơi này có đốt đèn?" Đôi mắt đẹp của Khả Khả Tư Đế sáng ngời, giơ tay cầm lấy một cái Nhiên Đăng màu đồng cổ có hình dạng đóa hoa sen tỉ mỉ quan sát.

Nhiên Đăng giống như cảm nhận được cái gì đó, đột nhiên sáng rực lên.

Một bóng người nhỏ nhắn màu vàng xuất hiện từ trong ngọn lửa, gương mặt lộ vẻ từ bi, vẻ mặt cao thâm khó dò, thản nhiên mở miệng nói: "Ta là thần đèn, ngươi triệu hoán ta ra ngoài, ngươi phải thỏa mãn ba nguyện vọng của ta."

Sau đó, cũng không lâu lắm, kể cả Lôi Cát Nặc Đức, tất cả lệnh bài sinh mệnh của thánh đồ liên minh Thần Bàn, đều vỡ vụn thành bụi phấn!

"Chúng ta liên hệ với Thánh Huyết giáo đồ còn lại trước, bảo bọn họ ẩn nấp."

"Bốp!"

Khả Khả Tư Đế mắt không lộ ra biểu cảm gì, trực tiếp ném thần đèn xuống đất vỡ nát bét.

Tháp Bá xoa xoa ấn đường: "Lại là loại Khí Linh thần hồn nát thần tính."

Cái chỗ này, ngoại trừ các loại bảo vật quỷ dị khó lường, còn có rất nhiều đồ vật ngổn ngang, đều là đồ vật trải qua năm tháng diễn hóa ra chỉ có thể hù dọa người, khác, lại không thể dùng được.

Ba người lại tìm kiếm trong cung điện một lượt.

"Nơi đây hình như không có cái gì nữa, chúng ta đổi chỗ khác đi." Khả Khả Tư Đế nói.

Họ vừa mới ra khỏi cung điện, nhẫn không gian đồng thời phát sáng lên.

Ngay sau đó, sắc mặt ba người cùng biến đổi.

"Nguy rồi! Chuyện của Lôi Cát Nặc Đức đã bại lộ! Bây giờ hắn đang thử chạy trốn!"

Thần đèn tiếp tục nói: "Thứ nhất, ngươi phải dẫn ta rời khỏi nơi quỷ quái này, thứ hai, mỗi ngày ngươi phải cho ta uống máu, để ta khôi phục sức mạnh, thứ ba, ngươi phải giúp ta tìm một thân thể hoàn mỹ. Nếu như ngươi không làm được, ngươi sẽ phải chịu đựng lời nguyền rủa kinh khủng nhất của ta..."

Khả Khả Tư Đế: "???"
Bạn cần đăng nhập để bình luận