Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 110: Thực sự gặp phải thú triều

"Mở màn chắn!"

Trịnh Thiên Thu hét lớn.

Phía trên tường thành, hơn một nghìn binh lính cầm trong tay những tia sáng lấp lánh liên tục tấn công vào mặt ngoài của tường thành.

Trong nháy mắt, một tầng màn chắn màu trắng bao trùm lên toàn bộ tường thành.

Lúc này thú triều đã vọt tới chân tường thành và đang tấn công liên tục.

Những va chạm mãnh liệt của thú triều làm cho tường thành chấn động, nhưng lại không cách nào đụng nát được tấm màn chắn phòng hộ.

Trên không trung, hàng trăm con dị thú hệ phi hành đã bay về phía đầu tường, chúng há to những cái miệng lớn như chậu máu, liên tục cắn xé các binh sĩ đang chiến đấu gần đó.

Đúng lúc này, Lăng Tiêu Kiếm Tiên bước lên phía trước, trong nháy mắt rút kiếm ra chém, một đường kiếm dài đến hàng trăm mét quét ngang qua bầu trời.

Rất nhanh sau đó, lại có thêm hai ba trăm con dị thú bị bọn họ đánh chết.

Cứ như vậy, An Lâm liên tục tung ra bảy tám phát Hám Sơn quyền, sau khi giết chết mười con dị thú, hắn liền mệt mỏi đến mức không thể tiếp tục đánh nữa.

Trong khi bọn họ không ngừng phóng ra tiên pháp, không còn hơi sức để nhắm chuẩn mục tiêu vẫn luôn tấn công không ngừng.

Một chiêu Hám Sơn quyền nện xuống, nếu may mắn mà nói, sẽ có một đến hai con dị thú bị hắn giết chết.

Các sinh viên sử dụng những tiên pháp công kích tầm xa, tấn công bầy dị thú dưới mặt đất.

Mà đám dị thú dưới mặt đất, bởi vì không tìm được cách nào đột phá tường thành, nên chỉ có thể ở dưới tường thành chịu tiên pháp oanh tạc.

Kiếm khí mạnh khủng khiếp khiến cho toàn bộ không gian trở nên chấn động, hàng trăm con dị thú bị kiếm khí đánh trúng, trong nháy mắt liền hóa thành một đống thịt nát.

Hắn tựa đầu vào tường, nuốt vào hai viên Bổ Khí đan, rồi yên lặng chăm chú quan sát tình hình chiến đấu xung quanh.

Bởi vì thú triều, số lượng dị thú càng lúc càng nhiều và phân bố cực kỳ dày đặc.

Đây vẫn là lần đầu An Lâm tiên nhìn thấy thầy chủ nhiệm ra tay, không thể không nói dáng vẻ của hắn lúc ấy trông rất là đẹp trai!

Trước mắt, tiên pháp cường lực duy nhất An Lầm cần sử dụng đến, chính là Hám Sơn quyền.

Nhìn thấy tình huống này, An Lâm âm thầm gật gù.

Trên tường thành, các thuật pháp sư cũng không ngừng phóng ra những quả cầu lửa, mũi tên băng, và hàng loạt những đòn công kích về phía đám dị thú ở bên dưới.

Trận chiến đấu này... Rất ổn!

Có Lăng Tiêu Kiếm Tiên ở đó, khiến cho đám dị thú đang bay trên không trung không có cách nào tấn công các binh sĩ đang bảo vệ tường thành.

Phần lớn sinh viên cũng đều đứng ở đầu tường, vừa nuốt đan dược, vừa không hề băn khoăn mà phóng thích rất nhiều tiên pháp, đã an toàn, lại đạt hiệu suất cao, giết đến cả người đều cảm thấy sảng khoái.

Thấy được một cái lỗ hổng lớn xuyên qua tường thành, bầy dị thú đang điên cuồng lập tức lao về phía lỗ hổng một cách đầy dũng mãnh!

"Ầm ầm!"

Cửa thành đột nhiên bị phá hủy, các thuật pháp sư liền tập trung hỏa lực ở khu vực gần cửa thành, ngăn cản đám dị thú đang tràn vào bên trong.

Tốc độ của nó vô cùng nhanh, kéo ra thành một cái bóng đen dài đến mấy trăm mét.

Đúng lúc này, một con ngựa đen toàn thân bừng lên ngọn lửa màu xanh lục xông vào cửa thành.

Nhưng ngay lúc mà hắn cảm thấy trận chiến đấu này không có vấn đề, một thanh giáo dài màu đen không biết từ nơi đâu bỗng nhiên xông tới.

Các binh sĩ bị ngọn lửa đánh trúng, khuôn mặt bắt đầu nhanh chóng trở nên già nua.

Trên thân thể con ngựa đen bùng lên rất nhiều ngọn lửa, bắn thẳng tới phía đám thương binh.

Thanh giáo dài đâm về phía thân thể của nó cứ như là đâm trúng sắt thép, vang lên âm thanh giống như là va chạm với kim loại.

Toàn bộ đám dị thú không cẩn thận bị nó chạm phải đều bị nổ tan xương nát thịt.

Hơn nghìn người bị thương vội vã tụ tập ở phía sau cửa thành, chém chết từng con dị thú đang xông tới.

Hiên Viên Thành điều khiển thanh kiếm bay lên, vọt tới phía đám dị thú đang bay trên bầu trời.

Tô Thiển Vân thì đứng yên trên đầu tường, vòng tròn Nguyệt Quang màu lam nhạt tự động bay về phía không trung, quỹ tích của nó vạch ra từng đòn trí mạng cắt đám dị thú đang bay trên bầu trời ra làm đôi.

Màn chắn màu trắng bị công phá, ngay cả cửa thành bằng sát thép vô cùng vững chắc cũng bị lực lượng kinh khủng của thanh giáo kia xuyên qua, tạo thành một cái hốc rất lớn.

Lăng Tiêu Kiếm Tiên điều khiển thanh kiếm bay lên, cả người biến thành một vệt ánh sáng màu trắng, bay thẳng về phía xa.

Hiên Viên Thành cùng Tô Thiển Vân vừa nghe thấy như vậy liền nghiêm túc gật đầu.

Vẻ mặt Lăng Tiêu Kiếm Tiên sa sầm, hắn lạnh lùng nhìn về phía xa: "Tôi đi một lát sẽ trở lại, Hiên Viên Thành, Tô Thiển Vân, các em phụ trách bảo vệ trên không trung!"

Từng luồng khí tức tróc ra từ trên người bọn họ, trong khoảng thời gian ngắn, phía sau cửa thành liền vang lên những tiếng kêu la thảm thiết.

"Đây... Đây là linh thú, ngựa Địa Ngục!" Có binh sĩ bắt đầu hô to với vẻ mặt đầy sợ hãi.

Các binh sĩ canh giữ cửa thành nghe vậy đều kinh hoảng, kẻ địch là linh thú đẳng cấp cao, mỗi một con đều rất khó đối phó.

Ngựa Địa Ngục hút lấy từng luồng khí tức từ trên người các binh sĩ, gương mặt đầy vẻ vui sướng: "Sinh mệnh của các tu sĩ loài người, thật là quá tuyệt vời."

Nhưng cho dù có là linh thú đi chăng nữa thì các binh sĩ vẫn xông lên một cách quên mình.

Phía sau bọn họ là hơn trăm triệu người dân, dù cho có chết cũng phải giữ vững nơi này.

Vô số binh khí đâm trúng ngựa Địa Ngục, đừng nói là làm cho nó bị thương, thậm chí khiến cho nó lùi lại phía sau nửa bước cũng không làm được.

"Đúng là quá yếu, thôi cứ để ta ăn cho no nê đi..."

Nói rồi, ngọn lửa màu xanh lục trên cơ thể ngựa Địa Ngục biến thành gió bão, bắt đầu càn quét về bốn phía.

Lúc này, một con gấu lớn với bộ lông màu trắng phát ra hơi thở lạnh lẽo nhào tới trước mặt An Lâm, ý định tát hắn một phát.

Đánh chém cũng rất ra hình ra dáng, chẳng mấy chốc hắn đã giết chết con sói đỏ kia.

Giờ đây khi ra chiêu, hắn đã có đôi chút dáng vẻ của một vị kiếm khách.

Hắn đã thông hiểu toàn bộ "Bách khoa toàn thư cơ sở kiếm pháp độc môn" mà hắn mua được từ tay tiên tử Mộng Âm bằng năm viên linh thạch.

Hắn không còn dùng Hám Sơn quyền, mặc dù loại tiên pháp này có uy lực vô cùng khủng khiếp, nhưng lại tiêu hao rất nhiều sinh lực của cơ thể, không thể chiến đấu lâu dài, đối phó với đám dị thú bình thường, chỉ cần cầm kiếm để chém là được, vừa vặn giúp hắn có cơ hội luyện tập một chút kiếm pháp.

An Lâm rút ra thanh kiếm Kim Lưu Ly, chém thẳng về phía con sói đỏ.

"Sửu Hầu Vương ở đâu ra? Ta đây đến từ Quả Hoa sơn, là Sửu Hầu Vương ước mơ có một ngày sẽ được đến Tây Thiên tìm thần tượng!" Kim Mục Hầu Vương quơ cây gậy lớn màu bạc, nhào về phía ngựa Địa Ngục, "Nói hết lời thừa rồi, bây giờ hãy nộp mạng đi!"

Ngọn lửa trên cơ thể ngựa Địa Ngục bừng lên, nó cũng lao về phía Kim Mục Hầu Vương.

Hai con linh thú lớn va chạm với nhau, ngay lập tức khiến cho đất đá ở phạm vi một trăm mét xung quanh đều nổ tung.

Các binh sĩ dồn dập né tránh khỏi khu vực chiến đấu của cả hai, tập trung chém giết với đám dị thú còn lại.

Tiểu Sửu là người đầu tiên nhảy xuống khỏi đầu tường, mười mấy sinh viên vốn đã quen đánh giáp lá cà cũng tới tấp nhảy xuống mặt đất chém giết đám dị thú.

An Lâm cũng nhảy xuống, nhảy xuống từ tường thành cao một trăm mét thật sự là rất kích thích.

Chẳng qua là hiện tại thì cơ thể của hắn đã là Đạo Chi Thể tầng mười, cơ bắp và xương cốt đều mạnh mẽ đến cực điểm, lúc rơi xuống đất chỉ cảm thấy hai chân có chút chấn động, chứ không bị thương.

"Grao!"

Lúc này, một con sói toàn thân màu đỏ đậm nhào về phía An Lâm.

"Con khỉ thối ở đâu ra, lại đi giúp đỡ đám tu sĩ loài người này!" Ngựa Địa Ngục nhìn thấy Hầu Vương, liền giận dữ nói.

Mặt đất rung lên, một con khỉ mang sức mạnh cực lớn đi ra từ trong đám bụi mù, chính là Kim Mục Hầu Vương của Quả Hoa sơn!

"Ầm ầm!"

Ngựa Địa Ngục phản ứng rất nhanh, ngay lập tức lui lại về phía sau.

Cây gậy lớn màu bạc phá tan ngọn lửa, đánh lên đầu của ngựa Địa Ngục.

Đột nhiên, một bóng dáng uy vũ từ trên trời giáng xuống.

"Vô Cực Kiếm Thần Trảm!"

An Lâm hô to một tiếng, kiếm quang màu vàng bổ về phía tay gấu.

"Ầm ầm!"

Một luồng sức mạnh mênh mông truyền đến, hắn bị gấu lông trắng khổng lồ đánh bay chỉ bằng một phát.

"Linh thú?"

An Lâm tập trung nhìn vào con gấu trắng đang phát ra khí tức mạnh mẽ kia, chính xác là một con linh thú.

Sau khi rơi xuống đất, hắn cảm thấy trong lòng rất buồn bực.

Nhìn lại con gấu trắng khổng lồ đang đánh về phía hắn lần nữa, hắn đổi sang tiên khí kiếm Thắng Tà.

Con gấu lông trắng khổng lồ vẫn dùng một tay vỗ tới như cũ, trong lòng bàn tay còn mang theo cả lực lượng hàn băng.

An Lâm không trốn cũng không né, vọt tới phía đối diện, tay cầm kiếm Thắng Tà chém thẳng xuống.

"Xoẹt!"

Máu tươi bắn ra, cánh tay của con gấu bị một nhát kiếm chém xuống!

"Grao! Con người, ngươi dám làm tổn thương ta!"

Sau khi đứt một cánh tay, con gấu trắng kia bị dọa đến mức vừa liên tiếp lui về phía sau, vừa cảnh giác nhìn tới thanh kiếm trong tay An Lâm.

Nó tự nhận bản thân da dày thịt béo, cho dù là tu sĩ Kỳ Dục Linh cũng rất khó có thể chặt đứt được cánh tay của nó một cách trực tiếp như vậy, chỉ với cảnh giới Đạo Chi Thể mà tên tu sĩ này vẫn có thể làm được, chắc chắn là thanh kiếm kia có vấn đề.

An Lâm vung kiếm lên, nụ cười tự tin hiện ra trên mặt.

Rầm rầm rầm...

Mặt đất không ngừng chấn động, một con voi lớn toàn thân mọc đầy gai nhọn từ từ xuất hiện trước mặt An Lâm, lạnh lùng chăm chú nhìn vào hắn.

Phía sau hắn bỗng nhiên xuất hiện một loại khí tức khiến người ta cảm thấy run sợ.

Đó chính là hai con sư tử tản ra khí đen đang chậm rãi đi tới, đôi mắt màu đỏ của chúng nhìn chằm chằm vào hắn, hé miệng, lộ ra những chiếc răng nanh đen nhánh bén nhọn.

Trán An Lâm bắt đầu chảy đầy mồ hôi lạnh.

Hắn chợt phát hiện ra, hình như hắn bị bao vây rồi.

Hơn nữa xung quanh còn là bốn con linh thú...

Phải biết rằng, trong trận thú triều lần này, số lượng linh thú còn không lên đến mười con.

Mẹ nó, tại sao hắn lại đen đủi như vậy!?
Bạn cần đăng nhập để bình luận