Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 340: Không thể gọi người đàn ông tóc xanh là người đàn ông tóc xanh nữa

An Lâm cầm lấy quả cầu ánh sáng màu đen nọ, lập tức thấy có vài hình ảnh xông vào đầu mình.

Đó là hình ảnh Hắc Vũ tộc đang chiến đấu với một thứ quái vật màu đen nào đó, trận chiến này có thanh thế cực kì to lớn, khiến đất trời nổ tung, trăng sao lặn mất, như thể toàn bộ thế giới này đều bị trận chiến đó cuốn vào, cắn nuốt sạch sẽ.

Trong đó có một người đàn ông thuộc Hắc Vũ tộc, người nọ có vẻ ngoài cực kì xinh đẹp, kiếm pháp người nọ dùng được xưng tục là kiếm pháp Thái Thượng Vô Dạ.

Đang lúc An Lâm lấy lại tinh thần, thì công pháp về kiếm pháp Thái Thượng Vô Dạ, ồ ạt tràn vào đầu óc hắn.

Kiếm ý cực mạnh lan tràn trong không gian, kiếm Thắng Tà cũng hưng phấn đến run rẩy.

"Kiếm pháp đó rất hợp với tôi." Giọng nói lạnh lùng lại vang lên trong đầu An Lâm.

An Lâm chớp chớp mắt, trả lời: "Nhưng tao thấy Chiến Thần lục kiếm càng thích hợp tao hơn."

Kiếm Thắng Tà: "..."

Người đàn ông tóc xanh lạnh run, kết quả phát hiện tóc của mình đang từ từ rụng xuống.

Hắc Linh Xà lạnh giọng mở miệng: "Trong thế giới nhỏ của nương nương có một thành ngữ, là thông minh tuyệt đỉnh. Ta nghĩ nếu hiểu ngược lại, vậy thì tuyệt đỉnh (đầu trọc) trước, chắc sẽ có tác dụng đề cao chỉ số thông minh đấy."

Sau khi thông qua thử thách, trên hòn đá trôi nổi khổng lồ xuất hiện một thông đạo, thông đạo này rõ ràng là con đường đi tới nơi tụ họp của mười con đường. Hắn không thèm nghĩ nhiều nữa, miệng ngâm nga ca hát đi về phía trước.

Không còn đường cứu vớt luôn.

An Lâm cũng không biết kiếm Thắng Tà đang suy nghĩ gì, chỉ lo đắc ý vô cùng.

Lúc đến nơi, hắn mới phát hiện đã có hai nhóm người đứng chờ ở đó trước rồi.

Kiếm Thắng Tà không thèm nói gì nữa, tiếp tục làm một thanh kiếm lạnh như băng.

Người đàn ông tóc... Mẹ! Người đàn ông đầu trọc liên tục gật đầu, mắt ngấn nước tỏ vẻ đồng ý: "Hắc chủ anh minh!"

Hừ, ai bảo mày lạnh lùng như vậy, xem tao có làm mày tức chết không nhé!

Chủ nhân như vậy còn muốn vũ khí của mình sinh ra linh trí à? Nằm mơ cũng chưa chắc mơ thấy được nhé!

Một phút đồng hồ sau, đầu gã trọc lóc.

"Đâu có gì đâu, toàn nhờ có Tiểu Thanh thôi đấy..." Bị thần tượng khen, gương mặt trắng nõn non nớt của Bạch Linh Xà đỏ ửng, kéo góc áo ngại ngùng mà nói.

Trong một không gian bị bóng đen bao trùm, cô gái nhìn chằm chằm màn hình, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Điền Linh Linh không quan tâm nhiều vậy, cô cười sảng khoái khoe khoang: "Đây là sự khác biệt giữa não người và hệ thống đấy, hệ thống ngu ngốc này chỉ xếp cho bọn tôi một thử thách cấp khó. Ha ha... kết quả không cần nghĩ cũng biết!"

An Lâm ngâm nga bài hát nào đó đi vào nơi tụ họp của mười con đường, đó là một căn phòng đá rất lớn.

"Nè, Bạch Linh Xà, Điền Linh Linh, hai người xong nhanh quá nhỉ!" An Lâm mặt đầy thoải mái lên tiếng chào hỏi.

Haiz, đúng là một lần sảy chân để hận nghìn đời, sao cái đám người đó ai ai cũng đáng sợ như vậy chứ?

Cái đám được lợi còn quay sang chê bai như các người có ngậm miệng lại được chưa, tánh mạng quý giá của ông đây, sắp bị mấy cái miệng của các người hại mất rồi này!

Hứa Tiểu Lan cầm kiếm Long Tước trong tay, bước đi vô cùng nhẹ nhàng, cô đứng giữa biển lửa ngập trời, cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó.

Trong không gian bóng tối, người đàn ông trọc đầu sắp bị chọc khóc luôn rồi.

Trong một thế giới thuần trắng, toà cung điện màu trắng đang toả ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.

An Lâm nghe Điền Linh Linh kể vậy, cũng hơi giật mình: "Cả chiến lực của Chiến Đế cũng tự động bỏ qua, vậy thật đúng là nằm cũng vượt qua thử thách được. Phải nói cái hệ thống kiểm tra chiến lực của lăng mộ này đúng là ngu ngốc hết mức, lần sau chúng ta có thể tìm lỗ hổng trong hệ thống để lách luật thử."

Người đàn ông bị năm sinh vật màu trắng hình người vấy đánh chính là Hiên Viên Thành, chân hắn bước theo hình thái cực, thanh kiếm trong tay vung vẩy, dòng khí màu trắng bao phủ khắp toàn thân, dù là tấn công hay phòng thủ đều rất ổn định. Mặc kệ đòn tấn công của đối thủ xảo quyệt và mạnh thế nào cũng không thể phá vỡ phòng tuyến của hắn.

Mỗi một quyền của chúng nó đều ẩn chưa tuyệt học võ đạo đã được rèn luyện tới mức tận cùng, khí thế ẩn chứa trong mỗi quyền đều cực kì lớn, có thể đấm nát một ngọn núi nhỏ cách đó mấy trăm thước. Trong lúc hai bên đánh nhau, nguyên khí sôi trào mãnh liệt, gió bão thét gào, mặt đất nứt vỡ.

Năm sinh vật hình người toàn thân trắng muốt, đằng sau lưng cõng một cái bàn tròn màu vàng, đang điên cuồng tấn công người đàn ông đứng giữa.

Hệ thống ngu ngốc? Ngu ngốc mẹ nó ấy chứ mà ngu ngốc!

Cô trong như một vị Thần Hoàng quản lý lửa, cao quý thánh khiết, xinh đẹp tuyệt trần. Khi đường kiếm lướt qua trời cao, nó đẹp rực rỡ như ánh dương, làm người ta không cách nào nhìn thẳng.

Trên bầu trời, mấy con hoả vũ điểu với đôi cánh to dùng còn chưa kịp kêu rên một tiếng nào, đã bị đường kiếm chém thành hai nửa, máu văng tung toé vào biển lửa chung quanh.

"Chúc mừng người thi đã vượt qua thử thách của Chu Tước tộc!"

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Hắc Linh Xà, quả nhiên, sắc mặt Hắc Linh Xà càng đen hơn...

Chỉ cần cấp bậc viêm lực của ngọn lửa đó không cao bằng cô, vậy cô có thể miễn dịch thậm chí còn khống chế ngược lại chúng.

Hứa Tiểu Lan trong trạng thái kích hoạt hoàn toàn huyết mạch Thần Hoàng, có thể nói là không hề sợ lửa.

Lúc này, Hứa Tiểu Lan bước vào một đám mây đang bốc cháy dữ dội, có mấy con hoả vũ điểu cánh to thấy cô đến thì phun lửa vào người cô, nhưng không hề làm cô bị thương được, những ngọn lửa chúng phun ra ngay khi vừa chạm vào ngọn lửa vàng đang bao bọc quanh người cô thì bị đẩy ra ngay.

Ngược lại, trong lúc phòng thủ, thanh trường kiếm trong tay hắn luôn có thể nắm được kẽ hở đánh trả lại đối thủ. Mũi kiếm kia như một dòng khí mạnh mẽ giữa cơn cuồng phong bão tố, làm người ta bị thương trong vô thức, chỉ chợt loé lên rồi biến mất ngay. Chẳng mấy chốc, trên người năm sinh vật hình người màu trắng đã vươn đầy vết thương to nhỏ khác nhau, chất lỏng màu trắng chảy theo những vết thương đó chảy ra.

Hiên Viên Thành cầm Cổ kiếm trong tay đánh về phía bên trái, kình khí vận chuyển, nắm tay mang theo khí thế ngàn quân lướt qua qua người hắn, ngay sau đó hắn lùi lại mấy bước, tránh né đòn tấn công tiếp theo.

Bỗng nhiên hắn dựng kiếm trước người mình, đôi mắt sâu như hồ nước xuất hiện vẻ sắc bén.

"Vạn Linh Sinh Tử Duyên Diệt —— Tử!"

Những nơi bị thương trên người năm kẻ màu trắng nọ bỗng xuất hiện vô số ký hiệu màu vàng, ngay sau đó sự sống của họ như bị ai bốc ra ngoài rồi tan biến sạch sẽ.

Chúng vẫn còn muốn liều mạng tấn công nhưng phát hiện mình đã không thể nhúc nhích gì được. Qua thêm một chốc nữa, sự sống trên người chúng cạn sạch, chúng lần lượt ngã xuống đất.

"Chúc mừng người thi vượt qua thử thách của Thánh Võ tộc!"

Trên bờ cát màu vàng, sóng to thét gào, một con rồng bằng nước màu xanh đang lao ầm ầm về phía một bóng người không ngừng nhảy nhót.

Bóng người đang nhảy kia vô cùng xinh đẹp, linh hoạt như chim chóc bay lượn né tránh những đòn tấn công liên tục của con rồng nước.

Hắn cực kì hưởng thụ quá trình này, cho dù bản thân hắn cũng bị đánh cho mặt mũi bầm dập, máu chảy đầu rời.

Hồ Quán đang đánh nhau bằng tay không với đám người đá khổng lồ, mỗi một quyền đánh ra đều vô cùng thích thú, thích tới không thể thích hơn.

Ở một vùng thiên địa khác.

Diêu Minh Hi nghe giọng nói thông báo truyền từ trên trời xuống, khẽ gật đầu, hình như khá vừa lòng với trận chiến này.

"Chúc mừng người thi vượt qua thử thách của Chân Ma tộc!"

Kiếm sĩ cầm trong tay thần binh kiếm Hắc Trạch, vào phút cuối cùng chém ra một vòng tròn hoàn mỹ, Hắc Ám trảm thậm chí đánh trúng vầng trăng máu treo giữa trời, chém cả toà tháp màu đen thành hai nửa, cũng xé con thực ma đang bay giữa không trung làm đôi.

Ngay sau đó, những chiêu thức thuộc hệ Thuỷ của Thiên Quy tộc bắt đầu truyền vào trong đầu cô.

"Hừm... cái này thú vị rồi đây, cuối cùng cũng có thứ mình nghe hiểu!"

Tô Thiển Vân híp mắt mỉm cười, tuỳ ý vung tay về phía biển, thoáng chốc một cơn sống cao cả trăm mét dựng lên như một tấm rèm nước che trời. Ngay sau đó, cả tấm rèm nước đông cứng lại thành băng, dưới ánh sáng nó trong suốt lóng lánh, toả ra hơi lạnh lạnh căm.

Hừm? Xong rồi nên đi đâu đây?

Tô Thiển Vân vừa tự sức mình lấy được quà tặng, thì bắt đầu nhìn đông nhìn tây, nhưng vẫn không tìm được đường ra!

Thông đạo không gian để ra khỏi nơi này nằm ngay sau bức tường băng, tản ra ánh sáng long lánh. Đáng tiếc sự tồn tại của nó đã bị bức tường băng trong suốt lấp lánh nọ che mất...

Trên một toà tháp cao màu đen.

Có một vầng trăng màu máu treo giữa không trung.

Thực Ma đầu có hai sừng, hai mắt đỏ hồng, da phủ đầy vảy, đang giao chiến với một kiếm sĩ có thực lực đáng sợ, không trung không ngừng vang lên tiếng sấm toả ra uy thế đáng sợ.

Tô Thiển Vân biết thứ này có thể là quà tặng, nên vươn tay nhận lấy.

Trên bầu trời không vang lên thêm bất gì giọng nói nào nữa, chỉ có một quả cầu ánh sáng màu xanh đang từ từ đáp xuống.

Trên gương mặt xinh đẹp tới khó tin kia, còn vươn vài giọt nước, trong cực kì hấp dẫn.

"Hở, mày đang nói gì vậy?" Tô Thiển Vân nghe không hiểu tiếng phổ thông, mặt mờ mịt nhìn lên trời.

"Chúc mừng người thi vượt qua thử thách của Thiên Quy tộc!"

Chợt một tia sáng màu xanh thẳm loé lên, con rùa khổng lồ đang nấp sau làn sương trắng trắng dày đặc, hô phong hoán vũ, chợt thấy cổ mình lạnh tanh, ngay sau đó không còn tri giác gì nữa.

Sau khi đánh chết con người đá màu đen cuối cùng, người hắn cũng đã đầy thương tích, nhưng hai mắt hắn lại sáng rỡ, còn vung tay hô to: "Đã quá! Còn kẻ nào nữa không?"

Quá rõ ràng, Hồ Quán đánh tới ghiền luôn rồi.

Trong không gian bóng tối nào đó, người đàn ông trọc đầu chỉ thấy cái giọng nói truyền ra từ màn hình vô cùng chói tai.

Mỗi một câu, mỗi một lời, rơi vào tai gã, không khác gì một câu trào phúng ghim thẳng vào tim gã.

"Hình như họ đang chơi rất vui vẻ kìa, thử thách trong lăng mộ này bị người chỉnh không khác gì công viên trò chơi nhỉ, không tệ chút nào đâu." Hắc Linh Xà mỉm cười thật khẽ. Nhưng nụ cười đó rơi vào mắt người đàn ông trọc đầu, lại trở nên cực kì đáng sợ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận