Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 632: Tạo vật không tưởng

Tạo ra một phái phản diện lớn?

An Lâm sững sờ nhìn Đề Na, cuối cùng kịp phản ứng, cô ta quả thật là lão đại của thế giới này, là loại lão đại muốn gì được đấy, tạo ra một phái phản diện hình như cũng không phải là chuyện quá đáng gì.

"Cô dự định tạo như thế nào?" An Lâm nhịn không được hỏi.

"Ồ...tôi chưa nghĩ xong, sinh vật trí tuệ cao thì tạo không ra." Đề Na dùng bàn tay trắng nhỏ sờ chiếc cằm xinh đẹp, dáng vẻ suy tư: "Nhưng mà quái vật lực lượng cường đại ngốc nghếch một chút ngược lại có thể sử dụng tài nguyên của thế giới này tạo ra được, anh có cách nào hay không?"

Có thể tham dự vào sự nghiệp sáng tạo phái phản diện của thế giới này, đương nhiên An Lâm cũng rất hưng phấn, bắt đầu suy nghĩ theo. Nghĩ một lúc, hắn mới nói: "Làm phái phản diện, nhất định bọn chúng phải có nguồn gốc, nguyên nhân và mục đích xuất hiện."

"Chuyện này thì dễ nghĩ, nguồn gốc à, chính là ở chỗ cánh cửa địa ngục ở phía bắc thế giới này, quái vật phản diện chính là từ trong đó chạy ra. Chín tộc lớn chỉ cần phong ấn cửa địa ngục này thì có thể chiến thắng." Đề Na cười nói.

"Còn về nguyên nhân và mục đích..." Đề Na im lặng, giống như đang suy nghĩ xem có nguyên nhân hay ho gì hay không.

Cô nghiêm túc suy nghĩ một lát, mở miệng nói: "Nếu không thì xây dựng một thế giới khác sắp sụp đổ, vì vậy bọn chúng chỉ có thể lựa chọn chạy ra ngoài chinh phục thế giới này?"

Đối với những kiến nghị của An Lâm, Đề Na liên tục gật đầu, không hề từ chối.

Ầm ầm!

Đề Na liên tục gật đầu, dựng ngón cái trắng như tuyết lên tán thưởng An Lâm: "Rất hay, cứ làm như vậy đi!"

Không lâu sau đó, phía cực Bắc thế giới của Đề Na.

"Bọn chúng từ bầu trời lang thang đến, mục đích là ăn sạch tất cả tinh linh trí tuệ cao của thế giới này, từ đó trở nên lớn mạnh."

"Ô... ngao!"

"Không ổn, như vậy giống như làm cho có lệ lắm, hơn nữa chuyện chinh phục thế giới gì đó, quá cũ rích, cũng rất phá hoại môi trường." An Lâm lập tức lắc đầu phản đối.

Núi non rung chuyển, một cánh cửa đen kịch sâu hoắm cao khoảng trăm trượng xuất hiện trên vùng đất này.

"Đặc tính trở nên lớn mạnh như vậy có thể tránh được bi kịch vì quá ngu mà trở nên lạc hậu như khủng long, có được tiềm lực phát dục vô hạn, hơn nữa lại sẽ không tùy ý phá hoại môi trường, cũng thích hợp với đặc tính của phái phản diện, quá tốt!"

"Còn không bằng xây dựng thân phận phái phản diện thành kẻ đi săn sinh linh trí tuệ cao, thuộc loại tộc lớn của bầu trời nào đó, có thể thông qua việc hút lấy lực lượng của tinh linh trí tuệ cao mà tăng cường lực lượng của mình."

Chủ nhân vui vẻ là được, dù sao thì cô cũng là lão đại của thế giới này, nếu như phái phản diện không hài lòng thì sau này vẫn có thể tiếp tục tạo ra được, Phệ Linh thú này cứ xem như là chuột bạch đi.

"Be be!"

An Lâm vô cùng hứng chí, nói chuyện không ngừng: "Còn về cái tên, cứ gọi là thú Phệ Linh thú đi! Sau đó lực lượng ban đầu cứ đặt ở khoảng năm đoạn thể chi đạo, cường đại nhất đừng vượt qua Dục Linh trung kỳ, biên độ lực lượng trở nên mạnh mẽ có liên quan đến việc nuốt chửng mức độ cường đại của chủng tộc trí tuệ cao. Xây dựng về mặt khả năng sinh sản là quan trọng nhất, nó sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến sự cân bằng lực lượng...Còn về ngoại hình à, làm phái phản diện đương nhiên là phải đen một chút rồi, tốt nhất là có móng vuốt và miệng lớn như chậu máu, pháp thuật cũng phải máu tanh u ám, quá quang minh vĩ đại thì không được..."

"Tôi muốn ăn...tôi muốn ăn những bộ óc thông minh kia!"

Khí tức tà ác từ bên trong phát tán ra ngoài, vùng đất trong phạm vi ngàn trượng hóa thành đất màu đen, sự sống của tất cả sinh linh trong nhất máy đều bị rút cạn. Tiếp theo đó, một đám quái thú cả người đen kịt, hình dáng vô cùng kỳ lạ giơ nanh múa vuốt chạy ra ngoài.

"Hú!"

Lần này tạo vật tất cả là do Đề Na dựa vào tưởng tượng, sau đó chế tạo, làm như vậy đương nhiên lực lượng cần tiêu hao là không nhỏ, hơn nữa trước đó cô lại sử dụng tăng tốc thời gian lâu như vậy, nên bây giờ cảm thấy mệt mỏi là vô cùng bình thường.

Phái phản diện lớn siêu cấp, Phệ Linh Thú cuối cùng trong giờ phút này đã bước lên sân khấu của thế giới!

"Được! Người khổng lồ An Lâm." Đề Na chính là đợi một câu này của An Lâm.

Một đám quái thú toàn thân đen kịch cuồn cuộn không dứt từ cửa địa ngục bước ra, số lượng không ngờ hơn mười ngàn con. Bọn chúng kết thành đội tiến quân thần tốc về phía Nam, mang dáng vẻ của phái phản diện.

Nói xong, cô liền bay đến chỗ gối nằm của An Lâm, kéo chăn lên, ngủ ngon lành.

"Đi! Nghe nói phía nam có óc người để ăn!"

Đang hát bị cắt ngang, vẻ mặt của Tiểu Hồng Hoa không vui, liếc An Lâm, giận dữ nói: "Đã qua bảy ngày rồi!"

"Tiểu Hồng, Tiểu Hồng, đừng hát nữa, mau cho tôi biết, bây giờ đã qua bao nhiêu ngày rồi? Anh Lâm chụp lấy tiểu Hồng, tò mò hỏi.

Ngược lại An Lâm không mệt lắm, hắn suy nghĩ một hồi, trước tiên vẫn không đi ngủ, tìm Tiểu Hồng hỏi một chút rốt cuộc qua mấy ngày mới là chuyện chính.

Hơn nữa, các người không có nhìn lầm, bọn họ đều sử dụng ngôn ngữ để trao đổi đơn giản! Đây đã là trí thông minh cực hạn mà Đề Na có thể thêm vào cho bọn chúng.

Bàn tay nhỏ của cô giơ lên, hai người đồng thời biến mất ở thế giới này.

An Lâm mở hai mắt, nhìn thấy phòng ngủ quen thuộc.

Đề Na ngáp một cái, gõ một viên khí huyết đan, nhỏ giọng nói: "Đừng lấy thức ăn dụ dỗ tôi, để tôi ngủ cho đến lúc tự nhiên tỉnh dậy."

"Ồ...Người khổng lồ An Lâm, lần này dựa vào trí tưởng tượng để tạo vật thật sự rất mệt, có thể tôi phải nghỉ ngơi một lúc." Hai mắt Đề Na híp lại, cánh tay trắng nõn thon dài quấn quanh cánh tay của An Lâm, gục đầu lên vai của hắn, mềm mại nói.

"Vậy trước hết chúng ta nghỉ ngơi một chút đi." An Lâm cười nói.

Đề Na như vậy, An Lâm hoàn toàn không có gì là không hài lòng, ngược lại trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, cảm thấy chân thực hơn nhiều.

An Lâm cảm thấy cánh tay của Đề Na truyền đến cảm giác âm ấm, lại nhìn dáng vẻ gắng gượng chống đỡ của cô, không nhịn được cảm khái trong lòng, thì ra thiên đế cũng có lúc mạnh mỏi như vậy à.

An Lâm gật đầu, sau đó giống như nghĩ tới điều gì, hét lớn lên một tiếng: "Nắm cỏ!"

"Bây giờ anh là đang nắm hoa, không phải cỏ." Tiểu Hồng Hoa bị nắm trong lòng bàn tay, vẻ mặt khinh bỉ sửa sai nói.

An Lâm không rảnh rỗi đấu võ mồng với Tiểu Hồng, bởi vì hắn đã nhớ lại hôm nay là bắt đầu kiểm tra cuối kỳ, hắn không thể bỏ qua cơ hội này! Em trai của hắn vẫn còn ở vùng đất Hắc Trạch chờ hắn đấy.

An Lâm vừa nhớ tới đây, lập tức mở ra bùa truyền âm, phát đi chế độ nhóm với sủng thú và đồ đệ của mình: "Tôi sắp chuẩn bị đi vùng đất Hắc Trạch và Huyết tộc đánh nhau, các người ai muốn đi, nhanh chóng báo danh, chỉ cho suy nghĩ mười phút!"

"Đại lục Hắc Trạch? Lâu rồi không đi xa, tôi muốn đi, uôm!" Đại Bạch trả lời trước tiên. Không hổ là tình yêu thật sự, trong lòng An Lâm cảm thấy vô cùng an ủi.

"Tôi không đi đâu, nghe nói ánh mặt trời ở đó không tốt, còn thối nữa chứ!" Tiểu Hồng lắc lư cái đầu đỏ rực, vẻ mặt nhăn nhíu từ chối nói.

An Lâm cũng không trong chờ cô sẽ đi, trong lòng không chút dao động.

"Chủ nhân, cuối cùng ngài cũng muốn chinh phục thế giới rồi sao? Đáng tiếc tôi dạy Tuyết Trảm Thiên đột phá, đã đến giây phút quan trọng, không thoát ra được..." Bạch Đao Lang Thần hơi tiếc nuối mở miệng nói.

"Chủ nhân, đợi đến khi lông của tôi đánh ra như đao, anh có thể đưa tôi đi được không?" Tuyết Trảm Thiên vô cùng hùng hồn mở miệng nói.

An Lâm: "..."

Xem ra hai hàng này cũng là không rút người ra được, hơn nữa lông đánh ra như đao là cái quỷ gì chứ?

"Sư phụ, tôi muốn đi!" Giọng nói kích động của Tiêu Trạch truyền đến.

"Anh An, tôi cũng rất lâu rồi không có hoạt động, lần này tôi cũng đi." Giọng nói của Tiểu Sửu truyền đến.

Được rồi, nhân viên đã được xác định, Đại Bạch, Tiêu Trạch, Tiểu Sửu, Đề Na.

Đề Na không nói chuyện tại sao cũng phải đi?

Bởi vì không nói chuyện chính là ngầm đồng ý.

An Lâm cười an ủi, đội hình này vô cùng hoàn chỉnh.

Hắn mở miệng nói vào bùa truyền âm: "Được rồi, mọi người mau trở về nhà tập họp, chúng ta cùng đi vùng đất Hắc Trạch!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận