Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1073: Hai tộc chờ đợi dũng sĩ trở về

Đại lục Thái Sơ, ở một vùng biển thần bí nào đó của Tây Hải.

An Lâm và Lam Tiểu Nghê tiến vào cổ mộ, đã gần hai mươi ngày.

Đại Đế Ti Cổ Dữ của Thiên Quy tộc đang thảnh thơi mà nằm sấp ở trên mặt nước, chậm rãi chờ kết quả.

Đại Tế Ti Ngư Phi Ngư của Linh Ngư tộc, đưa hai bàn tay lên trời, khi quả cầu nước màu sắc rực rỡ trên tay rung động, thì nhoẻn miệng cười nói: "Được rồi, cửa ra vào cổ mộ đã mở ra, bọn họ bắt đầu trở về rồi."

"Ồ? Nhanh hơn dự đoán của tôi." Cổ Dữ cũng cười.

Sắc mặt của hai vị Đại Tế Ti đều vui mừng.

Cổ mộ mở ra lần nữa, tức là đã chứng minh đối phương thành công trở về an toàn. Như vậy cũng rất có thể là thuận lợi lấy được thông tin liên quan tới tương lai và vận mệnh của hai tộc, đối với hai tộc mà nói thì đều là chuyện cực vui.

Hư không nứt ra, ba sinh linh của Linh Ngư tộc có hơi thở mạnh mẽ xuất hiện.

Thân phận của An Lâm, bên Linh Ngư tộc đã biết thông qua cách thức nào đó.

Ngư Nhân tóc vàng vô cùng tán đồng mà gật đầu: "Tôi cảm thấy tiền bối Cổ Dữ nói đúng, với thực lực của tỷ tỷ mà đi cổ mộ, không chết đã coi như cám ơn trời đất rồi, đại ca nghĩ sao lại còn cảm thấy sẽ có niềm vui bất ngờ?"

Lúc này, một người đàn ông Linh Ngư tộc khác có dáng vẻ tuấn tú mỉm cười nói: "Tiểu muội có thể trở về an toàn, có lẽ sẽ mang đến niềm vui bất ngờ cho chúng ta."

Chênh lệch thực lực giữa An Lâm và Lam Tiểu Nghê vô cùng to lớn, không cần Cổ Dữ nói, đám sinh linh Lam Tiên Dương cũng phải biết, lúc này lại còn gửi gắm hy vọng vào Lam Tiểu Nghê, đây quả thật là buồn cười!

Một người đàn ông trẻ tuổi tóc vàng trợn trắng mắt: "Cha à, việc này còn phải xem bói sao? Rõ ràng là cổ mộ và sức mạnh của tế đàn Hồng Mông không hề cần sức mạnh duy trì, cho nên cha mới biết được chuyện này!"

Lúc này, Lam Tiên Dương lại mỉm cười nói: "Lam Tiểu Hoàng, ca ca của con nói không sai, cái này gọi là song trọng tương tính, suy đoán dựa và những lời ta đã nói! Rất cao cấp!"

Người đàn ông tóc xanh mắt vàng dẫn đầu phát ra tiếng cười sang sảng: "Ha ha ha... Vừa rồi tôi tính một quẻ, hôm nay là ngày tốt con gái tôi chiến thắng trở về, thời khắc thế này thì sao tôi có thể vắng mặt được chứ?"

Ngư Nhân có tướng mạo tuấn tú cười ha ha: "Bởi vì cha tôi nói như vậy, Đại Tế Ti Ngư Phi Ngư cũng nói như vậy, tôi chỉ suy đoán dựa theo lời của bọn họ, sao vậy, có vấn đề gì à?"

Lam Tinh Dương không thể nhận ra mà trừng người đàn ông trẻ tuổi tóc vàng thích phá hoại một chút

Người vừa đến, chính là Tộc trưởng Linh Ngư tộc, đại năng siêu cấp Hợp Đạo cảnh, Lam Tiên Dương!

Bởi vậy, Cổ Dữ cũng lười giúp An Lâm che giấu, dứt khoát gọi thẳng tên.

Mọi người không hiểu gì chỉ biết là rất ghê gớm nên hít vào một ngụm khí lạnh.

Cổ Dữ nghe vậy thì vỗ sóng nước, cười ha ha nói: "Các người đang chọc tôi cười sao? Cái cô công chúa Nhân Ngư vừa thấy An Lâm đã bị hoảng sợ tới khóc, mà có thể mang đến niềm vui bất ngờ cho mấy người sao? Mang ra hai viên gạch đặc sản trong cổ mộ ra à? Ha ha ha..."

Đề Na và Cốt Ngọc Tiên Trùng yên lặng xem kịch trên lưng Cổ Dữ, mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn cả nhà trước mặt. Bọn họ thật sự lãi đại giỏi thuật chiêm tinh nhất sao? Sao lại giống như thầy bói lừa gạt vậy!!

Ngư Nhân tóc vàng: "..., đại ca có phải có hiểu lầm gì về khái niệm suy đoán hay không?"

Hít...

Lam Tiên Dương mỉm cười nói: "Tiểu Nghê, cuối cùng con cũng trở về rồi, không bị thương chứ?"

Lúc này, một trận bọt nước nổi lên.

Hai thú sủng cũng bắt đầu bay về phía người đàn ông.

Cổ Dữ lắc đầu, ánh mắt xa xăm, mở miệng nói: "Sao ông có thể nhìn rõ ta thấy cái gì? Bất kể là ai, chỉ cần có thể lãnh đạo cả tộc Thiên Quy tộc thoát khỏi nguy cơ bị tiêu diệt, đi tới thời đại mới, vậy cả tộc bọn ta sẽ ủng hộ người đó."

Đại Tế Ti Ngư Phi Ngư thì có chút căng thẳng nhìn về phía Lam Tiểu Nghê.

Lúc này Ngư Phi Ngư cũng không nhịn được mà mở miệng nói: "Cổ Dữ, ánh mắt của ông quá mức thiển cận, thực lực bây giờ không thể nói lên tương lai. Trên người Lam Tiểu Nghê có số mệnh của Linh Ngư tộc, sao một nhân loại ngoại tộc có thể sánh được?"

"À... Kho báu và thông tin đều nằm trong tay đại ca An Lâm hết." Lam Tiểu Nghê cười xấu hổ, hồi đáp.

Sắc mặt của Lam Tiên Dương cực kỳ vui mừng: "Ồ? Là thu hoạch gì vậy? Là kho báu của hai vị Đại Tế Ti để lại trogn cổ mộ, hay là thông tin quan trọng liên quan đến hai tộc?"

"Phụ hoàng, con không sao. Nhưng con cũng có thu hoạch đó!" Lam Tiểu Nghê cười ngọt ngào và nói.

Hai phe tỏ rõ thái độ của nhau, hiển nhiên có một loại xu thế đối lập nào đó.

"An Lâm tiểu hữu, chuyến này có tốt không?" Cổ Dữ cũng mỉm cười mở miệng nói.

"Ha ha, thu hoạch tương đối khá." An Lâm đắc ý cười nói.

Cổ Dữ và đám người Đề Na nghe nói như thế thì sắc mặt vui vẻ.

Hai phe mong đợi nhân vật chính lên sàn.

"Chủ nhân!"

"Người khổng lồ An Lâm!"

Hắn nhìn thấy Lam Tiểu Nghê tinh thần sung mãn, nụ cười trên mặt càng sâu.

Lam Tiên Dương nghe vậy thì khóe miệng giật giật một trận.

Chuyện này mẹ nó... Kho báu và thông tin đều nằm trong tay An Lâm hết, vậy mà còn có thể gọi là có thu hoạch sao?

Lam Tiểu Hoàng lại đột nhiên phát hiện điểm bất ngờ: "Chờ một chút! Tỷ tỷ vừa mới nói 'đại ca An Lâm', ta không nghe lầm chứ?"

Mọi người đột nhiên phản ứng lại, mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Lam Tiểu Nghê.

Khuôn mặt trắng nõn hồng hào của Lam Tiểu Nghê đỏ bừng lên, ngập ngừng giải thích: "Chuyện này... Chuyện này là bởi vì đại ca An Lâm cực kỳ săn sóc tôi trong cổ mộ, cho nên tôi mới gọi hắn như vậy..."

An Lâm hào phóng thừa nhận, gật đầu nói: "Không sai, giới thiệu với mọi người một chút, Lam Tiểu Nghê là đàn em tôi mới thu."

Ngư Phi Ngư bị dọa đến mức suýt nữa làm rơi quả cầu nước bảy xuống biển.

Hai vị ca ca đệ đệ trợn mắt hốc mồm.

Lam Tiên Dương hít vào một ngụm khí lạnh.

Cổ Dữ bỗng nhiên vỗ vỗ đầu: "Có phải cách phát triển này có gì không đúng không? Rõ ràng tôi đã suy đoán, chuyến này Lam Tiểu Nghê là kẻ địch lớn nhất của An Lâm mà! Khốn nạn! Chẳng lẽ là tôi già rồi nên hồ đồ?"

Mặc kệ mọi người khiếp sợ, hoặc là Đại Tế Ti Cổ Dữ đang nghi ngờ bản thân.

Trái lại Đề Na và Cốt Ngọc Tiên Trùng cảm thấy không có gì là thật sự kỳ lạ, An Lâm có cái thói quen đi đâu cũng thích thu đàn em, hoàn toàn là hành động cơ bản!

"Chủ nhân, đại gia đình của chúng ta, lại có thành viên mới rồi!"

Ơ, quái lại, không trúng thuật pháp...

Hai con ngươi của Ngư Phi Ngư hiện lên muôn sao đầy trời, yên lặng quét toàn thân Lam Tiểu Nghê.

Lam Tiểu Nghê nhìn An Lâm cách đó không xa, lại có chút lo lắng mà nhìn về phía Lam Tiên Dương.

Lam Tiên Dương hít sâu một hơi, rốt cục lấy lại tinh thần, miễn cưỡng chấp nhận thiết lập hóa thù thành bạn này. Con gái của mình, làm đàn em của kẻ thù gián tiếp giết chết vị hôn phu của nó, chuyện này... Chỉ cần con gái không ngại, hắn cũng lười nói nhiều.

Về phần cảm nhận của Hắc Hồ tộc?

Đó vốn là quân cờ định dùng xong rồi vứt, hắn không thèm để ý chút nào.

Lam Tiên Dương há to miệng, cuối cùng nói: "Chẳng phải con đã nói, hắn rất săn sóc con sao, vậy sao kho báu và thông tin đều ở chỗ hắn..."

"Đại ca An Lâm bảo vệ con an toàn mà!" Lam Tiểu Nghê cười ngọt ngào một tiếng.

Lam Tiên Dương: "..."

Ca ca đệ đệ: "..."

Lại nói là dù ngươi chết, cổ mộ cũng sẽ tấn công hắn, chuyện đó đâu nói lên cái gì!

"À... Cái đội hình nào cũng không phải, tôi không có ký kết khế ước với cô ta, tạm thời chỉ nói miệng đồng ý bảo bọc cô ta..." An Lâm giải thích.

"Người khổng lồ An Lâm, Nhân Ngư tỷ tỷ xếp vào đội hình nào? Người hầu, hay là thú sủng, hay là đồ đệ vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận