Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1171: Ba Tà Long đứng đầu điên cuồng truy đuổi

Cổ Long Đế bị ba người vây kín.

Đúng lúc này, trên không trung đột nhiên bay lất phất xuống những đoá hoa hồng màu đỏ sẫm.

Mặt đất bên dưới chân họ cũng đột nhiên trở nên nóng cháy, bỏng rát, như thể có hàng tỉ tỉ sinh linh đang đau khổ gào thét.

Bên tai thì vang lên từng tiếng từng tiếng nỉ non thì thào, như cơn ác mộng theo đuổi không dứt.

Ba luồng khí tức cực kì khủng bố đang bay tới từ đằng xa, nhanh chóng tiếp cận họ, khiến sắc mặt ba người An Lâm, Hứa Tiểu Lan, Long Ngạo Thiên đều thay đổi.

Trong không gian của vệ tinh theo dõi điều tra, trên mặt Ám Dạ Xoa cuối cùng cũng hiện lên một nụ cười.

"Tà Long Mân Côi, Tà Long Luân Ngục, Tà Long Huyễn Mộng bên ta đều đã sử dụng bí pháp tổn hại tới tuổi thọ, nhưng may mà kết quả cũng còn như mong đợi, Apollo của Long Lâm phương Tây chết trận, Hades thì bỏ trốn mất dạng..."

"Hiện giờ tới phiên mấy người kia..." Nói tới đây, sắc mặt Ám Dạ Xoa trầm hẳn xuống: "Dám làm hại sư phụ phải trả một cái giá thảm thiết như vậy, họ... đều phải chết!"

"Không phải là có chút không ổn, là cực kì cực kì không ổn đấy." Sắc mặt An Lâm trở nên cự kì nghiêm túc nói.

Không cần lên tiếng trao đổi, chỉ cần nhìn nhau một cái thôi là cả ba đã cho ra một đáp án giống hệt nhau.

Tình hình lập tực thay đổi từ ba người bọn An Lâm vây đánh Cổ Long Đế, biến thành cường giả Tà Long tộc vây đánh họ!

Hiển nhiên là đang muốn bàn bạc với hai người họ xem giờ rốt cuộc là nên đánh tiếp hay nên rút lui?

"Vua của chúng tôi, chúng tôi tới giúp cô đây!"

Cổ Long Đế khoác trên mình một bộ áo đế vương bảy màu, khẽ khàng đáp chân xuống đất, sắc mặt bình tĩnh tới lạnh lùng: "Biệt để chúng chạy thoát, không thể để chúng còn sống ra khỏi chỗ này."

Trên chiến trường.

Họ không nói hai lời, lập tức vắt chân lên cổ chạy hết tốc lực!

Tà Long Mân Côi toàn thân màu đỏ rực, Tà Long Luân Ngục người đen tuyền, Tà Long Huyễn Mộng có đôi cánh khổng lồ và thân thể như thật như ảo, ba cường giả đứng đầu Tà Long tộc xuất hiện, vây kín ba người bọn An Lâm.

Ba con Tà Long Phản Hư hậu kỳ bay quanh một chỗ, thân rồng to lớn của chúng che kín cả ánh sáng mặt trời.

Long Ngạo Thiên tung một quyền qua, đánh cho Cổ Long Đế bay xa hơn cả ngàn mét, nhưng sau đó hắn không tiếp tục đuổi theo nữa, mà là chuyển mắt nhìn về phía hai người An Lâm và Hứa Tiểu Lan.

Khí thế trên người ba con Tà Long toàn diện bùng nổ, lúc này chúng đồng loạt tấn cống ba người bọn An Lâm.

"An Lâm, tình hình này có chút không ổn..." Hứa Tiểu Lan thì thầm.

"Bên phe chúng ta còn có các đại năng Phản Hư hậu kì khác chưa tới, Ta Long vì giữ khoảng cách để ứng biến chắc chắn không dám đuổi theo chúng ta đi quá xa, chúng ta chỉ cần liều mạng kéo giãn khoảng cách từ chỗ chúng ta tới đại trận là đủ rồi." Long Ngạo Thiên thét lên nói.

Ba người vây đánh Cổ Long Đế, họ còn thấy mình có phần thắng, nhưng tăng thêm ba kẻ địch Phản Hư hậu kì, vậy thì con mẹ nó đã chuyển từ hình thức bình thường thành hình thức địa ngục rồi, hoàn toàn không có tí phần thắng nào luôn!

Lời của Cổ Long Đế chính là chỉ thị cao nhất trong toàn bộ Tà Long tộc.

Sức mạnh kì lạ đang bao vây lấy ba người Long Ngạo Thiên, An Lâm cùng Hứa Tiểu Lan, nháy mắt như được phủ thêm một lớp ốp tường màu trắng không ngừng chấn động.

"Chấn Không Thần Ngự!" Hai tay Long Ngạo Thiên vỗ mạnh một cái vào hư không.

"Tại sao mi cứ luôn mang theo trên người những cái gai nhọn hoắc?" Giọng nói hơi buồn bã ẩn chứa tình yêu bên trong lại vang lên.

"Khiến vùng trời đất này trở thành địa ngục đi." Đôi mắt của con rồng khổng màu đen hiện lên tia sáng màu đỏ.

Sau đó, toàn thân của hắn bị ghim thành con nhím.

Trong khi đang nói chuyện, cả ba bay qua một khoảng không trung, chợt mặt đất dưới chân họ đột nhiên toả ra ánh sáng chói mắt.

Long Ngạo Thiên bị ghim thành con nhím: "..."

"Tiền bối Long Ngạo Thiên nói không sai!" An Lâm vui vẻ phụ hoạ theo, hắn thích nhất chính là thân thể chiến thần đã được nâng cấp tới mức da dày thịt béo của mình, cho nên lần này hắn đã thật sự dùng thân thể để đỡ lấy toàn bộ những mũi nhọn đã bị suy giảm sức mạnh kia.

Hứa Tiểu Lan thì đỡ hơn chút, cô có thả ra thánh hoả để hộ thể, đã hoà tan hầu hết các mũi nhọn đó, chỉ có một phần nhỏ mũi nhọn còn sót lại cắt qua làn da trắng như tuyết của cô mà thôi.

Mặt đất trong phạm vi mười dặm đột nhiên bộc phát ra năng lượng mang tính huỷ diệt, một cột sáng nóng cháy đủ để hoà tan kim loạt trong nháy mắt bốc lên cao, mà ở chính giữa cột sáng đó, chính là đám người An Lâm đang chạy trốn!

Ngay lúc này, những đoá hoa hồng được tạo thành từ thần đạo đột nhiên bừng sáng, chúng biến hình vặn vẹo, tập hợp thành một mũi nhọn tản ra dao động năng lượng đáng sợ, đâm xuyên qua không gian, lấy tốc độ cực kì nhanh đâm về phía cả ba người.

Rõ ràng là một mũi nhọn được hình thành từ những đoá hoa, nhưng trình độ sắc bén lại không thể nghi ngờ, tới cả sức mạnh chấn động của Long Ngạo Thiên cũng không thể giảm bớt sức mạnh của chúng, chỉ nháy mắt mũi nhọn hoa hồng đó đã xuyên qua lớp lá chắn Chấn Không Thần Ngự của Long Ngạo Thiên!

"Đừng hốt hoảng, chúng ta cứ tiếp tục đi về phía trước, mũi nhọn đó đã bị lớp phòng ngự của tôi làm suy yếu rồi, chúng ta có thể dùng thân thể để đỡ chúng!" Long Ngạo Thiên thét to một tiếng phóng thẳng về phía trước.

Một đợt sóng xung kích không ngừng rung lên lan toả ra khắp xung quanh được hình thành.

Không trung lại một lần nữa đổ mưa hoa hồng, một một đoá hoa hoa hồng đỏ thẫm, đều ẩn chứa mật độ sức mạnh thần đạo cực kì dày đặc, nhưng chúng không làm bị thương ai cả, chỉ bay lất phất theo gió mà thôi.

"Những đoá hoa hồng ơi..." Một giọng nói nhẹ nhàng bao hàm tình yêu bên trong vang lên.

Cột sáng toả ra sức nóng kinh khủng kia không ngừng va chạm với lớp tường ốp chấn động, nhiệt độ của nó dần dần hạ xuống, năng lượng cũng bị những đợt chấn động không ngừng đó lột bớt, cuối cùng bị đánh tan hoàn toàn.

Đòn tấn công của Tà Long Mân Côi vẫn không cách nào ngăn cản được ba người đang bỏ chạy.

Nhưng những đòn tấn công của ba Tà Long vẫn chưa chấm dứt, ngay sau đó một tiếng ca mờ mịt như ảo mộng vang lên.

Thế giới trước mặt bọn An Lâm chẳng biết vì sao lại đột nhiên biến thành một thế giới kì lạ rực rỡ uốn khúc, trông như một bức tranh trừu tượng không rõ đường lối phong cách, trong thế giới này, hoàn toàn không có vật chất và cảm giác không gian nào cả.

Ba người đang vắt vò lên cổ chạy trốn, nhìn thấy cảnh tượng kì lạ này, đều mất sạch cảm giác phương hướng.

Ngay cả bên nào là trước sau, bên nào là trái phải, họ cũng đã không còn phân rõ nổi nữa rồi.

Một đám Tà Long nhỏ xíu đột nhiên xuất hiện, trên mặt chúng là những nụ cười hạnh phúc vui sướng, hoặc là những Một đám vặn vẹo Tiểu Long bắt đầu xuất hiện, chúng nó hoặc là trên mặt lộ ra vẻ nhộn nhạo hạnh phúc mỉm cười, hoặc là lộ ra sắc mặt đầy kì dị, chậm rãi bay về phía cả ba người.

Giọng nói trong suốt kì ảo như mộng cũng vang lên bên tai cả ba.

"Theo tôi chơi đi mà, hì hì hì..."

"Anh có thấy con gấu bông của em đâu không?"

Cổ Long Đế mặt đầy nước mắt máu, mỉm cười nói: "Nỗi Đau Tàn Sát."

Nhưng mà, họ còn chưa kịp mừng thì đã nhìn thấy một cô gái Long tộc đang chảy lệ máu đứng trước mặt mình.

Trời đất lại quay về với dáng vẻ bình thường vốn có.

Cái thế giới kì lạ này, bị một đao của An Lâm chén nát.

Ánh đao vàng sẫm thét gào va chạm tứ tung, quấy toàn bộ vùng đất trời này thành từng mảnh nhỏ!

"Hãy làm mảnh trời đất này, phá vỡ cho tôi!"

Con Tà Long con nọ mặt cười hì hì, nhưng ngay sau đó nó mở cái miệng máu to dùng hoàn toàn vượt xa thân thể nó, lao vào cắn bọn An Lâm.

"Đó là lĩnh vực Ảo Mộng của là Tà Long Huyễn Mộng, nó có thể làm ngừng ảo ảnh do Tà Long Huyễn Mộng tạo ra hoá thành thực thể, tỷ như những con yêu ma quỷ quái này và cả cái không gian kì dị này nữa, đều là những cấu trúc được tạo thành từ sức mạnh thần đạo trong thần hồn của nó."

"Ai trong các ngươi có thần hồn mạnh nhất, hãy mai thả ra đánh lại nó đi!" Long Ngạo Thiên la lên cầu cứu.

Hắn chỉ biết đánh nhau, thần hồn chỉ ở mức tàm tạm, chứ không đủ sức để chống lại sự ăn mòn của Tà Long Huyễn Mộng, cho nên chỉ có thể lên tiếng cầu cứu một tu sĩ vừa tấn chức lên cảnh giới Phản Hư và một tu sĩ Hoá Thần.

Cái miệng to đầy máu tanh của con Tà Long con đã áp sát lại chỗ họ, đột nhiên có một cây loan đao đột nhiên xuất hiện, sức mạnh vàng sẫm, mang theo uy thế cắn nuốt vạn vật, lập tức chém con Tà Long con đó thành hai nữa!

Không chỉ như thế, dư lực của loan đao còn ngắt ngang hư không, cả bàn tay gấu khổng lồ đang đè bẹp cả ba người trên đất cũng bị nó chém đứt!

An Lâm đứng lên, mặt hiện lên nụ cười, tay hắn vung ra, cây đao thần màu vàng sẫm ngoan ngoãn bay vào trong tay hắn, sức mạnh thần hồn mênh mông cuồn cuộn toả ra làm không gian kì lạ đang vây quanh lấy họ phải rung động.

"Phải nói sớm chứ! Ông nói sớm cho tôi biết thứ này có thể dùng chiêu thức thần hồn để phá vỡ, thì làm quái gì xảy ra nhiều chuyện phiền phức vậy. Dù sao tôi cũng cực kì toàn năng, mặt nào tôi cũng giỏi hết đấy..."

An Lâm nhìn vùng đất rực rỡ kì lạ này, giơ loan đao màu vàng sẫm lên, chém xuống một nhát, đường đao sắc bén phá nát trời cao.

Lại có một con Tà Long con người đầy thịt thối cười hỏi, giọng nói sắc nhọn không ngừng truyền vào tai cả ba, cứ như tiếng kêu rên của ma quỷ đang lan theo gió truyền vào tai họ vậy.

"Sức mạnh rồng của tôi ăn ngon lắm nè, các người có muốn ăn tôi không?"

Cả ba người cứ như vậy bị đè dưới lòng bàn tay gấu.

Không chỉ là hắn, ngay cả Long Ngạo Thiên và Hứa Tiểu Lan, cũng đều bị tay gấu đè bẹp xuống đất.

An Lâm sử dụng hình thái Hoả thần của mình, dùng cánh tay Kỳ Lân chống lại bàn tay gấu nỏ, kết quả bị bàn tay gấu đè bẹp xuống mặt đất, như thể thứ vừa đối chưởng với hắn không phải là một bàn tay gấu mà là một ngọn núi thần không thể lay động.

Vừa dứt lời, một cái tay gấu bông màu đen cực kì to lớn đột nhiên giáng từ trên trời xuống, bàn tay nọ cực kì to lớn, có thể bao trùm cả đất trời, mang theo uy thế kinh người, như thần núi rơi xuống.

Nháy mắt, ánh sáng thần đạo màu đỏ đậm bao phủ lấy ba người An Lâm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận