Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1030: Vị trí của hòn đảo di động Thiên Tinh

Trong cung Hải Tâm, Lam Tiểu Nghê đã khóc đủ.

Lúc này, một Ngư Nhân màu lam lay động cái đuôi chậm rãi bơi tới.

Hắn khoác đế bào trên người, tóc xanh mắt vàng, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra sự uy nghi tự nhiên, tựa như trời sinh hắn đã là Tôn Giả của trời.

"Tiểu Nghê, con khóc đủ chưa? Nếu thực sự cảm thấy tức không nhịn nổi, đợi sau khi mọi chuyện xong xuôi ta sẽ phái người trả thù Hồ Tộc và Tứ Cửu tiên tông lần nữa." Nhân Ngư mang khuôn mặt không biểu tình mà mở miệng nói.

"Không cần đâu, phụ vương, không cần phải lãng phí sức người với việc uổng công vô ích này, con khóc hết uất ức là không sao ngay, hức hức hức..." Lam Tiểu Nghê tiếp tục khóc.

Ngư Nhân màu lam nhẹ gật đầu, yên lặng nhìn Lam Tiểu Nghê khóc, cũng không nói chuyện nữa.

Lam Tiểu Nghê khóc và khóc, lau nước mắt, bất giác ngẩng đầu nhìn lại, lại nhìn thấy phụ thân mang vẻ mặt lạnh lùng đang nhìn mình, bầu không khí như có chút kỳ quái.

"Con tiếp tục khóc đi, ta đứng xem ở đây."

Khi không có ai để ý, hoặc là người khác mang vẻ mặt lạnh lùng, khóc cũng không có cảm giác.

Lam Tinh Dương vui mừng cười một tiếng: "Cuối cùng con cũng nghĩ thông suốt."

Dũng khí để khóc cũng không còn được chưa!

"Con... Con khóc đủ rồi." Lam Tiểu Nghê lau đi nước mắt trên mặt, mở miệng nói.

Lam Tiểu Nghê: "..."

Lam Tiểu Nghê nâng khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lên, nhìn Lam Tinh Dương với vẻ kinh ngạc nói: "Bản đồ của Trần Hạo đã rơi mất, con chỉ lấy được một nửa bản đồ, làm sao mới có thể tiến vào chỗ đó?"

Ngư Nhân màu lam tiếp tục lạnh lùng nhìn Lam Tiểu Nghê, lạnh nhạt mở miệng nói.

Lam Tiểu Nghê buồn bự trong ngực, nghĩ thông suốt cái rắm ấy!

Khi ngươi gặp một chuyện đau lòng không nhịn được mà khóc không ngừng để phát tiết, cha mẹ lại ở một bên lạnh lùng nhìn chính mình, cũng không hề an ủi, cũng không nói chuyện, đây là một trải nghiệm như thế nào?

Đường đường là tộc trưởng của tộc Linh Ngư, Lam Tinh Dương, cứ không nói một lời nào mà nhìn đứa con gái, ánh mắt cực kỳ chuyên chú nghiêm túc, nơi này rơi vào trầm mặc lần nữa.

Khi có người an ủi, trái lại khóc còn dữ hơn.

Vừa nhắc tới vị đại tế ti kia, Lam Tiểu Nghê không nói thêm gì nữa, khẽ gật đầu.

Có đôi khi cứ như vậy.

Đại tế ti của thần đàn Hồng Mông, đó là người mà ngay cả vị phụ thân Hợp Đạo cảnh này của cô cũng cực kỳ kính trọng. Suy diễn hiện tượng thiên văn, thông thần cổ kim, không gì không làm được, là một đại năng chiêm tinh cực kỳ mạnh mẽ.

Lam Tinh Dương tiếp tục nói: "Nếu đã nghĩ thông suốt, vậy thì nói chính sự đi, cổ mộ dưới đáy biển Vẫn Thần, đã đến thời cơ tiến vào, anh trai và em trai của con đã mở thông đạo ở tế đàn Hồng Mông cho con."

"Chuyện này cũng không cần con lo lắng." Lam Tinh Dương khẽ cười một tiếng : "Đại tế ti của thần đàn Hồng Mông Ti đã thấy tương lai, con đi đến chỗ đó, tự nhiên sẽ biết cách tiến vào."

Lam Tiểu Nghê mở bản đồ quỹ tích sao trời ra, khẽ nhăn mày lại.

Lam Tiểu Nghê khẽ gật đầu.

Vừa tiến vào phạm vi hơi nước, cái bóng đen Vạn đầu này biến mất không thấy đâu nữa.

Lam Tinh Dương đưa một thanh dao găm màu trắng cho Lam Tiểu Nghê: "Bây giờ, bây giờ đi qua đó chờ đợi."

Cốt Ngọc Tiên Trùng không biết, cô chưa từng tới hoàn đảo di động Thiên Tinh.

"Vậy lúc nào thì con đi?" Lam Tiểu Nghê hỏi.

Thấy hòn đảo thì đi tìm đại ca trên hòn đảo để hỏi đường.

Cứ như vậy, An Lâm tiếp tục cưỡi gạch bay dạo.

Đề Na thì càng không cần phải nói, hoàn toàn không biết gì, đi nơi nào cũng là đứa trẻ hiếu kỳ.

"Đó là sức mạnh đủ để quyết định sự sống còn của tộc Linh Ngư, xin con phải hoàn thành sứ mệnh, nhất định phải lấy được những tin tức kia ở cố mộ dưới đáy biển Vẫn Thần!" Lam Tinh Dương trịnh trọng nói.

An Lâm như là đi xuyên qua một màn chắn tự nhiên, đi tới một vùng biển mới tinh.

Trong hơi nước, ánh mắt không còn trở ngại, vẫn là vùng biển rộng mở, mênh mông, bao la cuồn cuộn.

"Chẳng lẽ tôi nhìn thấy một cái Vạn đầu giả?" An Lâm có chút khó tin.

Cổ mộ dưới đáy biển Vẫn Thần, có đại trận ngăn cấm thời thượng cổ và pháp tắc trời đất gia trì, chỉ có tu sĩ Hóa Thần cầm chìa khoá trong tay thì mới có thể tiến vào, cô là lựa chọn tốt nhất.

An Lâm tiến vào hơi nước màu trắng.

Phía Tây Bắc Tây Hải.

Nhưng mà một người khác... Sẽ là ai chứ?

Đáng tiếc, dù ở trong đám sương trắng, hòn đảo di động Thiên Tinh vẫn vô cùng thần bí.

Ở trên một hòn đảo cực kỳ to lớn, nơi này sinh sôi ra Hải Dực Long mạnh mẽ.

Loại rồng này có huyết mạch sâu xa với Tích Dịch Long, nhưng mà cánh mỏng hơn, thân bên ngoài càng thêm bóng loáng, có dáng thuôn, dáng này mà lặn xuống nước thì mới có thể khống chế lực cản đến mức nhỏ nhất.

Cường giả Thiên Hải Dực mạnh nhất trên hòn đảo đang bị An Lâm đè trên mặt đất ma sát, kêu rên liên hồi.

"A a a a..."

"Đại ca tha mạng!"

"Nhẹ chút... Đừng như vậy!"

Hải Dực Long to lớn nằm dính trên mặt đất, ngọ nguậy thân thể.

An Lâm cưỡi trên con rồng, ánh sán vàng trên nắm đấm rực sáng.

Chu Tước ăn uống no đủ, kêu vang một tiếng, dường như đang phản hồi An Lâm.

Viêm lực của An Lâm có sự tăng trưởng đáng mừng, khí hải Thánh Hỏa Chu Tước cũng nuốt chửng dược lực, lông phần đuôi mọc ra thêm mấy sợi lông đen.

Nguyên liệu chính làm nên cốt tủy U Hoàng là tiên đan cao cấp, đương nhiên dược lực không tầm thường.

Tất cả sinh linh đều bắt đầu run lẩy bẩy, không dám thở mạnh một tiếng.

Trong chốc lát, gió đêm bao phủ toàn bộ hòn đảo, vạn vật kết sương. Trong sự lạnh lẽo âm u, trung tâm hòn đảo như hóa thành cái miệng ma quái sâu thẳm, muốn nuốt tất cả mọi thứ xung quanh.

An Lâm nuốt tiên đan nhị phẩm, U Hoàng Tử Linh đan.

Thiên Hải Dực bị giày vò đến chết đi sống lại, không chịu được thế tấn công điên cuồng của An Lâm.

"Tôi nói! Tôi nói!" Thiên Hải Dực thực sự không chịu được, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, nó sẽ bị đập chết, đối với lời thế ước Hải Dương cùng tộc Thiên Quy, thì cái mạng nhỏ của mình quan trọng hơn.

"Lúc nửa đêm, chín ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm hợp thành một hướng, cũng là hướng của hòn đảo di động Thiên Tinh!" Thiên Hải Dực mở miệng nói.

An Lâm nhìn Chu Tước Cảnh một chút, Chu Tước Cảnh kiêu ngạo không nói gì.

Máy phát hiện nói dối không có phản ứng, xem ra là sự thật.

Hắn gật đầu hài lòng, mỉm cười nói: "Thiên Hải Dực lão ca, ông nên nói sớm, nói sớm thì ông cũng không cần phải chịu nỗi khổ da thịt này đâu."

Thiên Hải Dực không ngừng lắc đầu: "Tôi là tiểu đệ, tiền bối ngài mới là lão ca!"

Cái con rồng này rất hiểu chuyện, An Lâm không ra tay tàn nhẫn, lẳng lặng chờ đợi màn đêm buông xuống trên hòn đảo.

Trong lúc nhàn hạ.

"A a a a..."

"A..." An Lâm cười mỉa một tiếng, nấm đấm tiếp tục giáng xuống.

"Nó nói dối." Chu Tước Cảnh nói giòn giã.

"Thật sự tôi chỉ biết nhiêu đó thôi." Thiên Hải Dực khóc lóc mở miệng nói.

An Lâm cầm một cái gương, cười mỉa nói.

"Có nói hay không? Nói hết tin tức về hòn đảo di động Thiên Tinh cho tôi!"

Một con phượng hoàng màu đen nuốt trọn trời đất kỳ quái đột nhiên xuất hiện trong đầu An Lâm, ẩn chứa lượng lớn tin tức và ý cảnh.

Cả người An Lâm run rẩy, đồng tử càng thêm sâu sắc, không nhịn được mà kêu to lên.

Cái cảnh tượng này, dọa sợ Đề Na và Cốt Ngọc Tiên Trùng.

May mắn là trạng thái kỳ lạ này kéo dài không lâu, An Lâm lấy lại tinh thần nhanh chóng, thở hổn hển.

"Không sao chứ? Người khổng lồ An Lâm!"

"Chủ nhân!"

Tinh Linh và bươm bướm bay bên cạnh An Lâm, mang vẻ mặt lo lắng mà hỏi.

An Lâm lắc đầu, trên mặt có thêm mấy phần mừng rỡ không che giấu được.

"Tôi không sao..."

Hắn ngẩng đầu, nhìn ngôi sao lấp lóe đầy trời trên bầu trời đêm, khẽ mỉm cười nói: "Đi thôi, đã xác định được hướng đi, chúng ta đi tới hòn đảo di động Thiên Tinh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận