Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 98: Trở về trường học xinh đẹp

Trở về trường học xinh đẹp

Nam Thiên Môn, một ánh sáng màu trắng lóe lên.

Bóng dáng đám người An Lâm bắt đầu xuất hiện.

Ở nơi đó, có một người đàn ông tóc trắng, đang nhìn họ mỉm cười.

Nguyệt Ảnh Địa Tiên và Mệnh Duyên Địa Tiên thấy người đó, lúc đó khom mình hành lễ: "Vãn bối bái kiến Tử Vi Đại Đế!''

Đám người An Lâm vừa nghe nói người trước mặt là Tử Vi Đại Đế, lập tức hành lễ theo.

"Các vị không cần đa lễ, lần này mọi người đã vất vả rồi.''

Tuy vẻ mặt của Tử Vi Đại Đế rất lạnh lùng, nhưng giọng nói lại vô cùng dịu dàng, dường như mang theo một cảm giác khiến người khác an tâm, làm cho sự lo lắng trong lòng mọi người tiêu tan không ít.

Nhân vật trâu bò như vậy xuất hiện trước mặt An Lâm, sao hắn có thể không kích động được.

Nói xong, Tử Vi Đại Đế vung tay phải lên, trên tay mọi người đã xuất hiện một tấm thiếp màu vàng.

Nghe nói ông ấy tinh thông tất cả tiên pháp, là tổ sư tiên pháp.

"Trận pháp Tam Cực chưa hoàn thiện việc bố trí, bị tộc Hắc Vũ lợi dụng sơ hở là sai lầm của tôi. Bây giờ tôi cho mỗi người một tấm thiếp luyện đan. Lấy tấm thiếp này mang đến cung Đâu Suất, có thể được điều chế miễn phí một viên tiên đan lục phẩm, mong mọi người nhận quà tặng này.''

Còn về ông lão trước kia, có quỷ mới biết ông ta có phải Chân Thần hay không, ngay cả tên cũng không nói cho hắn biết.

Bây giờ, bọn họ có thể đến cung Đâu Suất nhận miễn phí một viên đan luyện chế, thật sự là một niềm vui bất ngờ rồi.

Lúc này, An Lâm mới ngẩng đầu lên, tò mò nhìn người đàn ông tóc bạc.

"Cảm tạ Tử Vi Đại Đế!'' Mọi người nhìn thấy tấm thiệp trong tay đều mừng rỡ, kích động nói lời cảm tạ.

Còn Tử Vi Đại Đế là một trong Tứ Đại Đế Vương của Thiên Đình, đứng đầu các vì sao, danh xưng là Vạn Tượng Tông Sư.

Đây là lần đầu tiên hắn được tận mắt nhìn thấy Chân Thần, trong lòng vô cùng kích động.

"Chuyện của mọi người ở giới Nữ Oa tôi đã nghe nói rồi, hoàn thành nhiệm vụ rất xuất sắc.''

Rất nhanh, hai mắt ông ta đã trở nên trong suốt, trong ánh mắt chỉ còn lại bóng dáng của thiếu niên kia.

Nghe nói ông ấy nắm giữ trời cao đất rộng, thông hiểu vận kiếp khắp thế gian.

"Sinh viên An Lâm, thành tích của cậu tôi đã nghe nói, chuyện lần này cậu còn là đại công thần, kiếm Thắng Tà này xem như là quà tôi tặng cho cậu.''

Đây chính là tiên đan, mỗi một viên đều vô giá.

Tử Vi Đại Đế gật đầu, ánh mắt chuyển về phía An Lâm, trong mắt hiện lên một biển sao mênh mông.

Người đàn ông tóc bạc thở dài, nếu không phải là do ông ta cố gắng xuyên không tới Nam Thiên Môn, làm thông đạo bị sụp xuống. Ông ta đã sớm tới được trái đất khi trận pháp Tam Cực bị xâm nhập rồi.

Tử Vi Đại Đế xử lý xong mọi chuyện ở đây rồi quay về cung Bắc Cực Tinh.

Thành viên trong tiểu đội An Lâm sớm đã được đám sinh viên tung hô lên trời.

Thật ra... hắn vốn không muốn trả lại kiếm này.

Haizz... Cho dù là chuyện hắn chưa làm thì sự tích đã làm cũng có cả rồi.

Nghe thấy lời của Tử Vi Đại Đế, An Lâm khẽ ngẩn người.

Đám người An Lâm trở về, khiến trường học bị oanh động rất lớn.

Thôi được... Thật ra đó cũng đều là chuyện khiến các giáo sư đau đầu.

Sau khi Vương Huyền Chiến biết An Lâm thật sự đã chém chết Ám Dạ Chân Vương, lập tức chạy đến phòng giáo vụ, xin giáo sư thu lại vị trí thứ nhất trên Tiên Bảng của hắn, nói rằng hắn không vượt nổi người này.

Nhưng Tử Vi Đại Đế đã chính miệng nói ra, tất nhiên hắn vô cùng cảm kích, rồi bái tạ.

Bản thân An Lâm cũng trở thành nhân vật đại thần đứng đầu trường học, các sự tích truyền kỳ đều lan ra khắp trường.

Cái gì mà có thể lên trời đánh Thiên Tôn, xuống biển có thể nổi giận chém Yêu Long.

Còn làm rung chuyển tòa thành của tộc Hắc Vũ, giết được Thất Tiến Thất Xuất này nọ.

"Haizz, thật là đáng tiếc, kiếm linh đáng yêu của ta.''

Vốn là nhiệm vụ tiến hành gia cố phong ấn yêu tháp, tiêu diệt Yêu Vương. Lại trở thành tiêu diệt Ma tộc, diệt Huyết tộc, giết Ám Dạ Chân Vương tộc Hắc Vũ trong truyền thuyết.

Trong trường đại học Liên Hiệp Tu Tiên ở Thiên Đình, thành tích đám người An Lâm hạ phàm chấp hành nhiệm vụ đã sớm truyến khắp trường.

"Không ngờ tộc Hắc Vũ cũng có cách tiến vào thế giới Nữ Oa, nếu để nương nương biết việc này, không biết bà ấy sẽ có phản ứng gì.'' Ông ta nghĩ đến đây, trên mặt hiện ra không ít hứng thú.

Đều là bởi vì An Lâm rất nổi tiếng, khiến hắn lúc đi đưa đồ mua giúp đã gặp không ít phiền toái.

Vô số ánh mắt nóng bỏng vẫn là chuyện nhỏ.

Nhưng có một số lại xin chữ ký, xin chụp ảnh chung, tặng hoa, tặng trái tim nhỏ...

Chuyện này khiến An Lâm đau đầu.

Haizz...

Ngượi sợ nổi tiếng, heo thì sợ mập!

Thế nhưng Liễu Thiên Huyễn lại không có nhiều phản ứng với thành tích huy hoàng của của hắn. Sau khi lấy được trò chơi mới lập tức tiến hành bí mật thay đổi, sau đó cưỡng ép lôi kéo hắn chơi.

Thỏ Nguyệt muốn đồ ăn vặt, An Lâm cũng phải nhờ Tô Thiển Vân đưa sang.

Dù sao Nguyệt cung chỉ có nữ mới có thể đi vào, đàn ông và chó đều không được vào.

Sau khi tạm biệt Đại Bạch và Triệu Hoài Ngân, cuộc sống của An Lâm lại trở lại quỹ đạo một lần nữa.

Cho nên, hắn có thể dùng tình cảm yêu ghét lẫn lộn để liên tưởng đến An Lâm.

Nói đi nói lại, hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ, vẫn nhờ vào không ít công sức của An Lâm trợ giúp.

Sau khi hắn trở về Thần Thú tông, cũng có thể nhận được một thưởng vô cùng phong phú từ nhiệm vụ.

Một khi Đại Bạch ngưng kết thú đan, người quản lý là Triệu Hoài Ngân đã hoàn thành nhiệm vụ.

Triệu Hoài Ngân vừa khóc xong trong toilet, quay lại mở miệng nói.

Sau đó...

Rất sảng khoái nhận lời!

Triệu Hoài Ngân chạy tới toilet, vừa đến cửa lớn, lệ rơi đầy mặt.

Chó lớn khó giữ mà!

Khổ cực nuôi lớn như vậy, đúng là vẫn phải lập gia đình...

"Nhưng mà bây giờ tôi và cậu chưa thể ký kết khế ước, qua vài ngày nữa tôi phải về Thần Thú tông nhận truyền thừa, chờ tôi nhận truyền thừa xong, thần công đại thành sẽ ký kết khế ước với cậu!''

Đại Bạch thè lưỡi, vui vẻ hớn hở mở miệng nói.

"Không sao cả, tôi cũng không gấp, vậy Triệu Hoài Ngân có trở về với cậu không?'' An Lâm cười hỏi.

"Có, tôi cũng phải về một thời gian để nhận phần thường của tông môn.''

An Lâm nhớ tới cảm giác vui vẻ khi cưỡi chó bay.

Triệu Hoài Ngân: "..."

An Lâm: "..."

"An Lâm, cậu càng ngày càng trâu bò, tôi muốn làm thú sủng của cậu, gâu gâu!''

Đại Bạch vẫn duy trì trạng thái thú khổng lồ, vừa đáng yêu vừa mạnh mẽ, phe phẩy chiếc đuôi to xù lông, đáng yêu nói:

Không bao lâu, Đại Bạch cũng nắm tay Triệu Hoài Ngân chạy tới nhà hắn.

Cuộc sống trường học tu tiên vô cùng bình thản.

Trong quá trình học tập, ngoại trừ bình thường người khác chú ý hắn nhiều hơn một chút, thì bình thường cũng không khác gì nhiều lắm.

Nhưng Hứa Tiểu Lan, cả ngày oán giận không thể lái xe, không có cách nào cảm nhận được cảm giác mãnh liệt khi đua xe tốc độ cao, bắt đầu có chút nhớ nhung chuyện ở nhân giới.

Cuối cùng, khi năm nhất vừa kết thúc, cô cũng thành công đột phá lên Kỳ Dục Linh.

Lần này đột phá đã làm thõa mãn cảm giác mãnh liệt khi theo đuổi tốc độ của cô, mỗi ngày đều phi kiếm đùa gió lớn.

Có một lần cô còn kéo theo An Lâm, phi kiếm trên biển mây trong gió lớn khi hoàng hôn.

Hai người xuyên qua biển mây xinh đẹp, vẽ nên từng vệt mây trắng theo quỹ đạo.

Chữ S là bay cong, chữ U là bay vòng vèo, chữ W là bay lộn nhào, chữ O là bay quanh hình xoắn ốc...

Một lần kinh nghiệm này... Đã kích thích chứng sợ độ cao và chứng sợ tốc độ của An Lâm.

Loại cảm giác vượt quá mức chịu đựng và cảm giác mất trọng lực, mỗi tu sĩ khi ngự kiếm phi hành để phải vượt qua được chướng ngại.

Còn An Lâm, tất nhiên không có cách nào thích ứng.

Không chỉ không thể thích ứng, ngược lại khiến mâu thuẫn tâm lý càng mạnh hơn!

Hắn nhớ là khi bước xuống phi kiếm, hai chân run rẩy, yết hầu không phát ra tiếng.

Thời điểm đó, hắn có chút nhớ nhung Đại Bạch.

Nhớ khi cưỡi lên người nó, cảm giác an toàn khi cưỡi chó bay.

Rất nhanh, cuộc sống đại học năm nhất sắp kết thúc.

Cuộc thi cuối kỳ của sinh viên mới cũng bắt đầu công bố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận