Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1005: Chúng ta bỏ trốn đi

Hiện trường hôn lễ, dưới một màn mưa hoa rơi đầy trời.

Nụ hôn kia bao hàm vô hạn phong tình.

Khiến cho tất cả sinh linh đều bối rối, bất kể là Hồ tộc đang chiến đấu, hay là đám quần chúng yên lặng cắn hạt dưa, đều ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt này.

Nàng công chúa xinh đẹp nhất trong thế hệ mới của Hồ tộc, lại cho một tên Hầu Tử một nụ hôn thật sâu!

Khoảnh khắc ấy, vạn vật như đều mất màu!

Trùng kích thị giác mãnh liệt, khiến cho bộ não của một đám sinh linh đều trống rỗng.

An Lâm, Đại Bạch, Đề Na, hình như cũng bối rối.

Mặc dù trong lòng bọn họ có suy đoán nhất định và công nhận tình cảm của Tiểu Sửu đối với Bạch Dao, đều cho rằng có thể Bạch Dao cũng thích Tiểu Sửu, nhưng mà lại không nghĩ rằng, sẽ thích đến mức độ này!

Có phải mắt Bạch Dao bị mù hay không...

Nhưng mà, Bạch Dao lại làm ra loại lựa chọn kinh thế hãi tục này!

Nhìn nụ cười nghiêm túc của cô trước đó, hiển nhiên là cô nghiêm túc!

Bàn về tư chất, Tiểu Sửu và Bạch Dao không chênh lệch nhiều lắm. Bàn về thân phận, Bạch Dao là công chúa bộ tộc Bạch Hồ, tôn quý không thôi. Bàn về dung mạo, khác cái một bên là Thiên Đường, một bên là Địa Ngục.

Hồ tộc vốn cực kỳ nhạy cảm với dung mạo, thế nên có thể nói rằng dung mạo của Tiểu Sửu chính là vũ khí hạt nhân.

Người phụ nữ của An Lâm, lại dám chủ động hôn một tên Hầu Tử! Hơn nữa còn là nụ hôn ở dưới sự chú ý của vạn chúng! Hồng Đấu như có thể thấy cặp sừng cực to ở trên đầu An Lâm.

An Lâm không khỏi nhớ lại một chiều kia ở Hồ Mị tiên các, Tiểu Sửu từng nói qua, hắn tháo mặt nạ xuống, nếu như ai có thể chủ động hôn hắn, thì đêm đó hắn sẽ ở với người đó!

Để làm ra được chuyện này, chắc chắn là nghe theo lựa chọn của trái tim!

Nhưng mà, Bạch Dao lại chủ động tháo mặt nạ của Tiểu Sửu xuống, sau đó không hề kiêng dè mà hôn lên!

Kết quả, sau khi tháo mặt nạ xuống, những cô gái Hồ tộc kia đều bị dọa chạy.

"Có lẽ đây chính là chân ái đi." An Lâm thì thào mở miệng nói.

Kết quả là, những tiếng xì xào bàn tán "An Lâm bị một tên Hầu Tử cắm sừng" vang lên ào ào như lũ cuốn, xuất hiện ở hiện trường hôn lễ.

Một màn này, làm cho tất cả sinh linh, bao gồm cả đám người An Lâm, trong lòng đều nảy ra một cái ý niệm trong đầu.

An Lâm nghe thấy thế thì suýt thổ huyết.

Đang lúc mọi người bị một màn này khiến cho rung động thời, Hồng Đấu đã lấy lại tinh thần, nhìn An Lâm với vẻ mặt khiếp sợ: "Bạn của tôi ơi, An Lâm ơi... anh, anh bị cắm sừng rồi!"

Nghe thấy tiếng thét kinh hãi này của Hồng Đấu, rất nhiều sinh linh cũng phản ứng tới.

Đôi môi dần dần chia lìa.

An Lâm giận đến tím mặt, móc ra kiếm Thắng Tà!

"Anh... anh có tài đức gì, tại sao em lại muốn hôn anh, anh... rõ ràng là anh xấu như vậy, anh và em chỉ là bạn bè..." Tiểu Sửu ngắc ngứ lên tiếng.

Lại là hắn, cái tên người đá Hồng Đấu nói dối không chớp mắt kia!!!

Tiểu Sửu nghe vậy thì vô cùng sửng sốt, nước mắt lần nữa tràn mi.

Hắn đưa mắt nhìn sang ngọn nguồn của những tiếng xì xào, nhìn cái tên người đá quen thuộc kia, bắt đầu xâu chuỗi tất cả mọi chuyện.

Lại không nghĩ rằng, hai người đều động tình ở khoảnh khắc kia.

Tiểu Hồ Ly hỏi vấn đề kia, Tiểu Hầu Tử không chút do dự đưa ra câu trả lời.

Hắn đang nhớ lại ngày đó, Tiểu Hầu Tử và Tiểu Hồ Ly ngồi ở trên nhánh cây, ngắm nhìn những vì sao đầy trời, đom đóm bay múa ở trong rừng, bọn họ không buồn không lo mà tán gẫu.

"Hồng Đấu! Con mẹ nó tôi phải làm thịt cậu!"

Đây chính là lần đầu tiên hắn được người khác hôn.

Hắn cho là với dung mạo của hắn, đời này cũng không có ai có hôn hắn. Nhưng mà cô gái mà lòng hắn yêu nhất, cô gái hoàn mỹ đến mức khiến cho hắn phải tự ti, lại không chút do dự mà dâng ra nụ hôn này.

Mặt Bạch Dao lộ vẻ tủi thân, nhẹ giọng nói: "Cái gì gọi là chỉ là bạn bè? Em cho là... ngày đó, em hỏi anh, có ngại chuyện cưới một con hồ ly làm vợ không, anh nói không hề, thì lúc đó chung ta liền thành một cặp rồi... hóa ra là không phải vậy sao?"

Thế rồi lúc này, nụ hôn của Bạch Dao và Tiểu Sửu cuối cùng cũng đã kết thúc.

Bạch Dao ngọt ngào cười một tiếng: "Anh cũng không thay đổi, vẫn xấu xí hệt như trước kia."

Tiểu Sửu sững sờ nhìn Bạch Dao, hốc mắt đong đầy lệ: "Tiểu Dao, em không thay đổi một chút nào, vẫn luôn xinh đẹp như thế."

Bạch Dao nhìn Tiểu Sửu, tròng mắt thu thủy nhộn nhạo động lòng người lóe lên ánh sáng nhạt.

Đêm hôm ấy rất đơn giản rất đơn thuần, những lời nói chân tình của hai bên, bày tỏ và cảm nhận tình cảm của nhau, đoạn thời gian ngắn ngủi ấy đã khắc sâu trong lòng của cả hai người họ.

Thời gian lưu chuyển trên trăm năm.

Bạch Hồ và Hầu Tử cũng trưởng thành, gặp lại nhau lần nữa.

Bạch Dao vẫn cố chấp mà giữ nguyên tình cảm ban đầu...

Và Tiểu Sửu cũng như thế.

"Không, anh không ngại! Anh thích nhất được ở cùng với Tiểu Dao, từ khi đó cho tới bây giờ, anh vẫn chưa từng thay đổi." Tiểu Sửu ôm Bạch Dao vào trong ngực thật chặt, động tình nói.

An Lâm nhìn hai người ôm nhau cách đó không xa, trong lòng cảm khái không thôi.

Vốn là hắn còn cho rằng tình yêu của Tiểu Sửu rất là kỳ lạ, rất khó thành hiện thực.

Hôm nay mới phát hiện, mạch não của Bạch Dao và Tiểu Sửu lại rất giống nhau!

Thân hình bị một kiếm đâm lui.

Trần Hạo thân là đại năng Phản Hư hậu kỳ, thế nhưng cảm nhận được một luồng nguy hiểm, lúc này ông ta chắp tay trước ngực, nắm chặt mũi kiếm đâm tới.

Kiếm quang của Đề Na đâm xuyên hư không, cô sử dụng Thần Thuật đứng đầu mà cô lĩnh ngộ được ở thế giới Kính Thần, đánh vào lồng ngực Trần Hạo! Một kiếm xuất ra mà khiến hư không đông lại, thiên địa vạn vật yên tĩnh không tiếng động, duy độc ánh kiếm vọt lên đến chín tầng trời.

Thần Thuật, Thần Tàng Sát!

Sau một trận va chạm kinh thiên động địa, đen gạch lù lù bất động, vẫn che ở trước mặt An Lâm như cũ.

An Lâm ném ra một cục gạch màu đen che ở trước mặt.

Để cho đám quần chúng cắt hạt dưa, lựa chọn không để ý đến dung mạo của Tiểu Sửu.

Ở một chỗ khác, cô gái nào đó ôm một chàng trai nào đó gào khóc: "Trần Nam của em, sao khuôn mặt anh lại bị hủy thế này rồi... Răng không có coi như xong, mặt cũng bị đánh cho lệch, xấu như vậy, làm sao em yêu anh nổi đây? Hu hu hu..."

Trần Nam giận dữ gào thét trong lòng, bây giờ nói đến vấn đề này làm quái gì hả, có phải là sự chú ý của Lam Tiểu Nghê có chút vấn đề không? Tốt xấu gì cũng phải đút cho mình một viên linh đan chữa thương chứ!

Ầm! Lại là một trận năng lượng bạo động.

Hắc Hồ Hoàng Trần hạo cởi bỏ trói buộc cho Bạch Mộ Vũ, nhưng lại ngang nhiên ra tay với Bạch Dao.

Con của ông chưa làm xong chuyện, vậy thì ông sẽ làm!

Chuyện đã phát triển đến nước này rồi, Hàn Dương Căn không thể không đoạt, nếu không tính mạng của con ông chắc chắn sẽ khómà giữ được!

Vào giờ khắc này, trong nháy mắt An Lâm và Đề Na đều vọt đến trước người Tiểu Sửu.

"Chớ cản đường, muốn chết sao?" Trần hạo nổi giận gầm lên một tiếng, dùng một tay tung ra một kích, lực lượng Thần Đạo màu đen tiến đến với xu thế như đào núi lấp biển, thậm chí độ mạnh còn kinh khủng đến mức làm cho cả không gian đều biến hình vặn vẹo.

Một màn này, duy mỹ mà sâu sắc.

Bạch Dao vẫn thâm tình nhìn chăm chú Hầu Tử trước mặt như cũ.

Chiếc váy cưới cô dâu thuần trắng sắc kia bay múa theo gió, khẽ vuốt qua áo giáp hắc tinh của Tiểu Sửu, lộ ra vẻ hài hòa cực kỳ hiển nhiên.

Dưới ánh nhìn của hàng vạn người, công chúa Bạch Dao bị thương được Tiểu Sửu ôm lên.

Bạch Dao nghe được câu trả lời của Tiểu Sửu, cuối cùng cũng nhoẻn miệng cười: "Em vẫn chờ ngày này, ngày mà anh đến tìm em. Em sẽ ở anh cho đến ngày đó, mặc áo cưới, liều lĩnh mà nhào vào trong lòng của anh, sau đó và cùng anh cao chạy xa bay..."

Khi hai sinh vật có một loại tình yêu được xem như là kỳ lạ gặp nhau, thật sự có thể va chạm và phát ra tia lửa!

"Bảo vệ công chúa Bạch Dao!" Bạch Mộ Vũ lớn tiếng hạ lệnh.

Một đám đại năng Bạch Hồ tộc ra tay, còn có Thanh Hồ tộc, Thần Thạch tộc, tất cả phối hợp ra tay, luồng lực lượng này hết sức kinh khủng.

Nhưng thế lực Hắc Hồ tộc cũng không nhường một bước, còn có đại năng Linh Ngư tộc giúp đỡ, trong khoảng thời gian ngắn, tràng diện trở nên hỗn loạn mà nguy hiểm.

Bạch Dao thấy cái tràng diện này, trên mặt lại không có chút bối rối nào, ngược lại móc ra một ngọc bội màu trắng có khắc ký hiệu thần bí từ trong lòng, giao cho Tiểu Sửu.

Tiểu Sửu có phần mơ màng: "Đây là..."

"Đây là thần dược không gian phù em muốn sử dụng cùng anh sau khi gặp anh."

Bạch Dao hít sâu một hơi, nhìn Tiểu Sửu nói:

"Tiểu Hầu, chúng ta cùng nhau bỏ trốn đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận