Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 423: Ba kiếm đoạt mệnh!

Yêu Nguyệt bắt đầu xuất hiện trên bầu trời, bài ca dao kỳ diệu phiêu đãng trong trời đất.

An Lâm nghe đến âm thanh của đất trời này, trong mắt lập tức hiện ra cảnh tượng vạn phối,.

Trong quá trình giao phối, cơ thể của chúng nứt ra, máu thịt như mưa văng tung tóe khắp mặt đất.

Vong hồn đang kêu rên, âm thanh ma quái đang dẫn dắt vào chốn đọa lạc...

Cảnh tượng hoang đường như thế khiến An Lâm hơi thất thần, nhưng rất nhanh sau đó liền khôi phục lại bình thường.

Hắn nhìn về phía Hắc Phượng, phát hiện ra rằng Hắc Phượng bị ảnh hưởng còn lớn hơn hắn, ngây người ra trên không trung.

Cơ hội tốt này làm sao An Lâm có thể bỏ lỡ. Áo choàng đen như màn đêm bao phủ bầu trời, lưỡi kiếm đen như mực xông thẳng lên trời cao, chém vào cơ thể Hắc Phượng.

Cơ thể Hắc Phượng lần nữa bị chém rạch ra một đường trông rất khiếp sợ, nhưng cũng chính vì lần bị thương này mà ông ấy khôi phục lại được thần trí, hai mắt chăm chú nhìn An Lâm cách đó không xa.

Đây là tình hình gì, sao Hắc Phượng lại tự sát rồi?

An Lâm cảm nhận được luồng khí tức kinh khủng này, nhịp tim dường như chậm lại nửa nhịp. Một từ ngữ vang lên từ trong đầu của hắn: Niết bàn trùng sinh!

Hắc Phượng đoạn tuyệt khí thế, cơ thể ầm ầm rơi xuống mắt đất.

Mấy giây sau, quả cầu màu đen bắt đầu thu hẹp lại, một luồng sức mạnh càng khiến người ta khiếp sợ tản ra từ trong trung tâm của quả cầu lửa.

Ầm!

Không biết là vô tình hay là cố ý, phía sau của hắn cũng có một chiếc áo choàng lửa màu đen, mở rộng mấy trăm trượng, giống như muốn so lớn nhỏ với An Lâm.

Xiềng xích mờ ảo bỗng nhiên xuất hiện trên người ông ấy, kéo dài từ trái tim đến bên trong mặt đất, thoắt ẩn thoắt hiện. Dưới ánh sáng của Yêu Nguyệt, xiềng xích lại có từng tia sáng chuyển động khiến khí tức của ông ấy yếu đi mấy phần.

Ngọn lửa tản đi, một người đàn ông toàn thân khoác một bộ áo giáp đen rực lửa đứng trên mặt đất, đôi cánh kéo dài hơn mười trượng. Tỷ lệ lớn nhỏ của đôi cánh và cơ thể kia không hề đồng bộ với nhau.

Sức lực mạnh mẽ làm đầu ông ta vỡ nát, phát ra âm thanh chấn động trời đất.

"Yêu Nguyệt đã xuất hiện rồi, thời gian của tôi không còn nhiều nữa, tuyệt đối không thể để loại người hèn mọn như cậu làm cản trở kế hoạch vĩ đại của tôi. Cho dù phải đánh đổi tuổi thọ của mình, tôi cũng phải giết chết các người tại đây!" Đột nhiên Hắc Phượng dùng tay vỗ vào đỉnh đầu của mình.

Nhưng chính trong lúc này, phía trên bầu trời, ảo ảnh phượng hoàng đen khổng lồ kia đột nhiên hóa thành ngọn lửa màu đen vô tận xông về phía thi thể trên mặt đất. Ngọn lửa mãnh liệt nuốt chửng cả mặt đất, hình thành nên một quả cầu lửa màu đen kín không kẽ hở.

Cảm giác nguy hiểm mà ông ta mang đến cho An Lâm còn nồng nặc hơn gấp mười lần so với trước đây!

An Lâm khiếp sợ nhìn Hắc Phượng.

Ánh mắt Hắc Phượng không chút cảm xúc nhìn An Lâm. Lưỡi kiếm sắc bén mang ngọn lửa màu đen ngưng tụ trong tay. Ông ta thản nhiên mở miệng nói: "Nhân loại hèn mọn, tôi chém cậu chỉ cần ba kiếm!"

Đôi cánh che lấp ánh trăng, hút nuốt tất cả mọi thứ mà nó tiếp xúc, khiến cho người ta cảm nhận được một cảm giác áp lực và tuyệt vọng.

Hắc Phượng thật sự dục hỏa trùng sinh rồi.

Trường kiếm Hắc Viêm cũng trong khoảnh khoắc này vạch ra một đường quỹ tích đoạt mệnh.

"Kiếm thứ nhất"

Ngọn lửa màu đen hình thành nên quả cầu hình tròn khuếch tán ra hơn ngàn mét, chôn vùi cả mặt đất vỡ nát. Toàn bộ đất trời cũng bởi vì cú va chạm này mà biến thành một khoảng không gian u ám ảm đạm.

"Oành!"

Hắc Phượng không dừng tay mà tiếp tục giơ cao trường kiếm Hắc Viêm. Lực lửa tinh thuần phóng thẳng lên cao, tạo thành một đường kiếm màu đen kéo dài vài dặm. Ngọn lửa trên kiếm dường như muốn thiêu đốt cả bầu trời, mang theo uy lực chấn động đất trời chém về phía An Lâm.

An Lâm nắm chặt kiếm Thắng Tà trước người, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị, không dám khinh địch.

Ầm ầm! Nhát kiếm kinh động đất trời mang theo ngọn lửa màu đen hoàn toàn nuốt chửng ngọn núi cao.

Sườn núi to lớn bị thanh kiếm khổng lồ màu đen trong phút chốc chém thành hai nửa, chém xuống thân người thoạt nhìn vô cùng nhỏ bé kia.

"Kiếm thứ hai!"

Không khí nổ tung.

Không gian vì không chịu nổi sức mạnh đáng sợ đó nên bắt đầu xuất hiện những đường nứt màu đen.

Tác động khủng khiếp lan tỏa khắp toàn thân. An Lâm cảm thấy lục phủ ngũ tạng toàn bộ bị chấn động và xé rách, máu tươi không nhịn được phun ra ngoài.

Cơ thể An Lâm như đạn pháo bay ngược trở lại, ầm ầm nện vào sườn của núi Hắc Nham, cả ngọn núi cao đều bị chấn động đến rung chuyển ầm ầm.

Thân thể Hắc Phượng xé rách bầu không khí, hóa thành ngọn lửa màu đen lóe sáng, trong nháy mắt đã đến trước mặt An Lâm.

Hai luồng sức mạnh cực kỳ khủng khiếp va chạm vào nhau tạo ra sóng khí bao phủ khắp phạm vi vài dặm.

Ầm ầm!

An Lâm dựa vào khí thế tích tụ bá đạo của Thái Thượng Vô Dạ trực diện đối kháng với trường kiếm Hắc Viêm.

An Lâm được áo choàng bóng đêm bao phủ lấy, toàn thân chằng chịt vết thương, quỳ nửa người trên mặt đất.

Hắc Phượng cười khẩy, kiếm Hắc Viêm trong tay càng thêm thuần túy.

Một con phượng hoàng đen cỡ nhỏ đang quấn quanh thanh kiếm Hắc Viêm, khiến uy thế của lưỡi kiếm càng thêm đáng sợ.

"Miễn cưỡng đạt đến nhát kiếm chém thuộc cảnh giới Tạo Thiên sơ kỳ, cậu có thể chống đỡ hai lần, cũng không tệ đấy."

"Nhưng cũng đến lúc phải kết thúc rồi. Một kiếm cuối cùng này chính là nhát kiếm chém thuộc cảnh giới Tạo Thiên sơ kỳ thật sự, cậu chắn chắn sẽ phải chết, không còn nghi ngờ gì nữa."

Hắc Phượng đi về phía An Lâm, mỗi một bước đi đều dài hơn trăm trượng. Sau mỗi một bước, khí thế của thanh kiếm trên tay ông ta lại đột ngột tăng lên.

Đến lúc bước một bước cuối cùng thì khí thế kiếm của ông ta đã tăng vọt lên đến đỉnh cao.

"Kiếm thứ ba!"

Thân thể Hắc Phượng xuyên thấu qua hư không, mũi kiếm đâm thẳng vào tim An Lâm.

Hắn liếc nhìn tế đàn ở phía xa xa, trong ánh mắt bỗng nhiên lộ ra vẻ hung hãn.

"Không thể nào... Tôi tuyệt đối không thể bị tên nhân loại hèn mọn như cậu đánh bại!"

Toàn thân Hắc Phượng run lên, đột nhiên có cảm giác thân hình An Lâm trở nên cao lớn hơn.

"Là ông quá yếu thôi." An Lâm tay cầm kiếm Thắng Tà, từng bước một đi về phía Hắc Phượng. Tuy đã không còn Thái Thượng Vô Dạ, nhưng luồng khí thế bá vương chí cao vô thượng kia lại không hề giảm bớt chút nào.

Ông ta nhìn An Lâm đang bước về phía mình, cả khuôn mặt tràn đầy nét mặt không thể tin.

"Sao cậu lại mạnh như thế được, Sao cậu lại mạnh như thế được..."

Sức mạnh bị đè nén quá lâu, trong lúc phá bỏ gông xiềng, năng lượng bộc phát ra là cuồng bạo đến mức nào.

Lưỡi kiếm màu trắng chiếu rọi làm cho cả đất trời sáng như ban ngày, thậm chí bao phủ lên cả hào quang của Yêu Nguyệt. Đó là một sức mạnh cường đại, lóa mắt và tràn đầy hi vọng.

Lưỡi kiếm hạ xuống, trời xanh như được thanh lọc!

Hắc Phượng hoàn toàn không biết mình đã trúng kiếm như thế nào. Nhát kiếm chém ẩn chứa hào quang vô thượng kia xé rách chiếc áo giáp bằng lửa của hắn, làm cho phần từ đầu đến bụng của hắn trực tiếp vỡ ra.

Trong không gian chỉ có tiếng của An Lâm quanh quẩn bên tai hắn: "Kiếm thứ nhất!"

Máu đen tuôn trào ra, lưỡi kiếm tiêu tán, hào quang của Yêu Nguyệt một lần nữa bao phủ khắp nơi.

Nhạc mặc niệm đang vang lên, dường như cả đất trời đang than khóc.

Hắc Phượng ngã trên mặt đất, đau đớn gào thét thảm thiết, vết kiếm nhìn mà hoảng sợ xuất hiện trên cơ thể ông ta, đó là một vết thương dường như xé rách cả thân thể ra làm hai mảnh.

Máu đen chảy khắp mặt đất, xiềng xích Thiên Tỏa Cửu Trọng xuất hiện rõ hơn.

Hắc Phượng mở to hai mắt, cảm thấy đầu choáng váng, mắt hoa lên. Đôi mắt bị tia sáng trắng chiếu đến nổi không thể nhìn thấy rõ được chàng trai đứng tước mặt nữa.

Màn đêm đen kịt bị lưỡi kiếm màu trắng xé rách, ngọn lửa màu đen bị vầng sáng vô thượng kia áp chế.

Kiếm Thắng Tà bắn ra ánh hào quang vô cùng rực rỡ, như màn đêm đang nghênh đón bình minh.

Lê Minh!

Hắc Minh Nguyên Khí!

An Lâm nhắm hai mắt lại, trên cơ thể có một làn sương mù màu đen quấn quanh.

"Hắc Phượng Thần Tướng tôi làm sao có thể bị đánh bại. Cho dù là phải trả cái giá đắt hơn nữa, cũng phải giết chết cậu!"

Nói xong, hắn lần nữa vỗ vào đỉnh đầu của chính mình!

Ầm ầm!

Đỉnh đầu lần nữa vỡ vụn, ngay sau đó ngọn lửa màu đen lại từ thân thể của hắn bạo phát ra, trong nháy mắt bao phủ toàn thân.

An Lâm thấy thế sầm mặt lại: "Đủ chưa vậy?"

Ngọn lửa màu đen hòa tan vào thân thể Hắc Phượng, sau cùng ngưng tụ lại một lần nữa.

Khí tức cường đại mênh mông ầm ầm bạo phát ra. Một con phượng hoàng màu đen xông phá khỏi ngọn lửa, buông xuống thế gian.

Phượng hoàng chỉ lớn khoảng ba trượng, ngọn lửa đen bao phủ toàn thân như một ngọn lửa thần vô thượng nuốt chửng cả đất trời, tản ra sức mạnh viễn cổ cực kỳ hùng mạnh, hai mắt chăm chú nhìn An Lâm, toát ra sát ý như vật chất.

Không biết có phải vì nguyên nhân đã bị thương quá nặng hay không mà lực lượng do con phượng hoàng đen này triển khai tuy mạnh mẽ hơn cả lần niết bàn đầu tiên, nhưng khí tức lại thể hiện vô cùng uể oải, cứ như đang cố gắng chống đỡ vậy.

Phượng hoàng đen lạnh lùng mở miệng nói: "Là một tên nhân loại nhưng lại có thể ép tôi đến bước đường này. Tôi thừa nhận cậu và đám sâu bọ hèn mọn kia không giống nhau, cho nên tôi sẽ sử dụng lực lượng tàn khốc nhất để phong ấn thần hồn của cậu ở đàn Yêu Nguyệt, thiêu đốt trăm triệu năm!"

An Lâm nhìn con phượng hoàng đen trên bầu trời, sắc mặt không hề có chút sợ hãi.

Kiếm Thắng Tà bắt đầu biến mất không thấy đâu cả. Hắn lấy một thanh trường kiếm màu trắng từ trong nhẫn không gian ra.

Linh khí tầng trung – kiếm Cửu Tinh Sương.

An Lâm thản nhiên mở miệng nói: "Mẹ kiếp, tôi ngược lại muốn xem thử ông có thể chết bao nhiêu lần. Đây là kiếm thứ hai."

Chiến Thần lục kiếm chiêu thứ tư – Táng Kiếm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận