Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 873: Trò chơi sắm vai nhân vật đáng sợ

An Lâm chẳng hiểu được gì luôn.

Đó không phải là cô gái mà Đông Phương Tráng Thực thích à, đứa quần chúng ăn dưa như An Kỳ Lân khóc làm gì?

An Kỳ Lân vân còn đang khóc, chẳng biết tại sao, trong lòng An Lâm hình như cũng dâng lên cảm giác bi thương.

Xảy ra chuyện gì thế này?

Trong lòng An Lâm rất hoảng hốt, hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Ầm ầm! Đúng lúc này, một lượng tin tức khổng lồ đánh sâu vào trong đầu hắn.

Hai mắt hắn tối sầm lại, chỉ thấy trời đất xoay chuyển, cảm giác chóng mặt khó chịu tới mức làm hắn suýt hôn mê mấy lần.

Sau đó, có một luồng sáng khủng khiếp chiếu tới.

Móng vuốt sắc nhọn của Kỳ Lân mang theo thần lực huỷ diệt thần linh, xé mở biển lửa đỏ rực, cuối cùng va chạm vào con phượng hoàng màu đỏ kia...

Chỉ một ngọn lửa, đã đốt cháy hết địa vực ngàn dặm chung quanh.

Đó là một con thần thú cảnh giới Hợp Đạo thật sự!

Trận chiến này có thể nói là đánh tới hôn thiên địa ám.

Ầm ầm! Một con phượng hoàng màu đỏ đập cánh bay tới, thân thể khổng lồ của hắn che lấp cả mặt trời, thả ra thần uy vô cùng.

Điều đáng sợ nhất chính là, hắn có được toàn bộ cảm giác của Kỳ Lân, nhưng không cách nào khống chế được hành động của mình.

Hắn gian nan mở mắt, lại phát hiện mình đang ở giữa trời cao.

An Lâm chẳng hiểu gì cả, hắn chỉ cảm nhận được mình đã biến thành một con Kỳ Lân.

Chỉ vừa đối diện với uy áp đó, An Lâm đã gần như không thở nổi.

Bầu trời xanh trong suốt, cùng với... biển lửa đỏ rực vô cùng vô tận!

Ầm ầm ầm...

Nhưng là cái thể nghiệm vô cùng chân thật này, vẫn khiến hắn vô cùng kích động.

An Lâm cũng ra tay, hoặc là nên nói, hắn bị động ra tay.

Có thể thử thể nghiệm trở thành một siêu cấp đại năng kì Hợp Đạo, mọi người nói xem có thoải mái không hả?

Không sai, chính là Ma Huyết Kỳ Lân!

An Lâm hết cả hồn, tuy rằng không biết đang xảy ra chuyện gì.

Cái tình huống quái dị này rốt cục là thế nào đây?!

Những cảm giác đau đớn cực kì đáng sợ, gần như xé rách thân thể hắn, khiến hắn đau tới mức kêu thảm thiết ra, đó là thể nghiệm hệt như vừa trải qua địa ngục...

Sức mạnh mà huyết phượng hoàng đang sử dụng, hắn vô cùng quen thuộc, đó chính là sức mạnh của con huyết phượng hoàng biến dị hắn và Tiểu Lan gặp được trong bí cảnh Ác Linh Thú Ngục.

Tay hắn bị chém đứt, đầu bị đốt cháy, tim bị đâm xuyên qua...

Cuối cùng, An Lâm, cũng chính là Ma Huyết Kỳ Lân, chém ra một vuốt, cắt đôi cơ thể của con huyết phượng hoàng.

Sau đó.

Huyết phượng hoàng hét lớn một tiếng, thân thể hắn dung hợp lại làm một, bắt đầu xoay người bỏ chạy.

"Hừ hừ!! Ma Huyết Kỳ Lân, chuyện này tao sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu, mày cứ chờ đó đi!"

Đồng thời Ma Huyết Kỳ Lân cũng bị huyết phượng hoàng đánh tới thương tích đầy mình, ngọn lửa cực nóng gần như đốt sạch mọi thứ trên người hắn, khiến hắn bị thương cực kì nặng.

"Á á á a...!"

Trong trận chiến đau khổ kéo dài gần như vô tận đó, điều an ủi duy nhất của hắn, chắc có lẽ cảm giác thể nghiệm này, giúp hắn tích luỹ không ít kinh nghiệm chiến đấu, cũng hiểu được sức mạnh của Đạo cảnh.

Ma Huyết Kỳ Lân và huyết phượng hoàng biến dị đều có lĩnh vực đạo cảnh cực kì mạnh mẽ.

Mỗi một lần hai con thần thú so chiêu vào nhau, An Lâm đều học hỏi được không ít thứ, đặc biệt là khi hắn còn kế thừa sức mạnh của huyết phượng hoàng biến dị, còn An Kỳ Lân thì có thân thể của Huyết Ngọc Kỳ Lân... Chúng hắn đối chiến, không khác gì việc có sư phụ tay cầm tay chỉ dạy hắn làm sao sử dụng được sức mạnh trong cơ thể mình...

Thích cái mẹ hắn ấy chứ! Cứu mạng với!

Hắn bị động chiến đấu với huyết huyết phượng hoàng.

Cái cảm giác thể nghiệm cực kì chân thật này, không hề lấy ý thức của hắn làm chủ.

Trong lòng An Lâm âm thầm gào thét, nhưng lại không có bất kì tác dụng gì.

"Ha hả, đồ gà tây, mày không muốn lấy thần châu Thời Gian nữa à?"

Trong móng vuốt của Kỳ Lân, có một hạt châu màu sắc rực rỡ lưu ly mộng ảo, hắn vừa đuổi theo truy kích huyết kì lân, vừa lấy tư thái người thắng, trào phúng con huyết phượng hoàng.

Huyết phượng hoàng không thèm để ý, hắn chỉ chú tâm vào việc bỏ chạy.

Cả mạng cũng sắp mất rồi, làm gì còn hơi sức nghĩ tới bảo vật nữa chứ.

Ma Huyết Kỳ Lân lại đuổi theo phượng hoàng mấy ngàn dặm, rốt cục cũng kiệt sức.

Khí tức cực kì mạnh mẽ của hắn, trở nên vô cùng uể oải, sức sống của hắn cũng như ngọn nến tàn trước gió, như thể bất kì lúc nào hắn cũng có thể đi đời nhà ma.

"Chơi hơi lớn rồi..."

Ma Huyết Kỳ Lân thì thào mở miệng: "Chỉ vì giành giật thần khí thần châu Thời Gian, lại thiếu chút nữa mất cả mạng... May mà, kết quả vẫn khá tốt đẹp."

Pháp khí không gian đã bị nổ tung, đan dược cất bên trong cũng mất sạch, phải tìm một nơi nào đó để chữa thương mới được.

Nó hít sâu một hơi, dùng chút sức lực còn sót lại trong người lao về phía tiên quả.

"Ừng ực... Tiên, tiên quả?"

Ở nơi đó, có một thứ quả tản ra ánh sáng đỏ trong suốt.

Cuối cùng, Ma Huyết Kỳ Lân nhìn thấy ở chính giữa linh điền.

Tại sao, tại sao hắn điên cuồng bổ sung năng lượng như vậy, mà vẫn không có ích gì cả?

An Lâm có thể cảm nhận được cái cảm giác tuyệt vọng đó, bổ sung không kịp tiêu hao, vì thế chậm rãi chết đi trong tuyệt vọng.

Ma Huyết Kỳ Lân vì suy trì dấu hiệu sự sống của mình, hắn thu nhỏ người mình lại cỡ bằng một con chó nhỏ, dựa vào trực giác đặc biệt của một thần thú, hắn tìm được một mảnh linh điền ở ngoài khu nào đó ngoài thành!

Núi non trùng điệp, sông dài ngăn trở, vốn tưởng không đừng, ngờ đâu lại có!

Như một người sắp chết khát giữa sa mạc, mà gặp được ốc đảo.

Ma Huyết Kỳ Lân gần như phát điên, hắn dùng chút sức lực cuối cùng của mình, phá tan cấm chế của linh điền, sau đó điên cuồng gặm linh dược mọc trên đó ăn ngấu nghiến.

Ừm, linh quả này ngon quá, thơm quá! Ngọt quá! Lại còn có thể giúp hắn bổ sung thêm huyết khí nữa chứ.

Củ nhân sâm này cũng là thứ đại bổ, tuy rằng hơi khó ăn một chút, nhưng vì mạng sống, vẫn phải ăn vào.

Gốc dược liệu này không tệ, ẩn chứa sức sống cực kì mãnh liệt, ăn, đều ăn hết!

Ma Huyết Kỳ Lân như bám lấy cọng rơm rạ cứu mạng cứu cùng của mình, một đường điên cuồng gặm cắn linh điền, như lợn rừng đẩy cải trắng, nơi hắn đi qua không còn một ngọn cỏ nào.

Đồng thời, bởi vì thương thế quá nặng, sức sống của hắn vẫn điên cuồng trôi đi, cảm giác cực kì mệt mỏi đổ up xuống người hắn.

Thể lực của hắn ngày càng xói mòn nghiêm trọng, máu tươi liên tục chảy ra khỏi thân thể hắn, hơi thở cũng dần trở nên yếu ớt hơn.

Nó cần phải bổ sung, cần một lượng lớn sự sống để khôi phục vết thương của mình!!

Trong lòng Ma Huyết Kỳ Lân vô cùng hoảng sợ, hắn bắt đầu điên cuồng tìm kiếm chỗ có linh khí sung túc để chữa thương.

Nếu còn tiếp tục như vậy nữa hắn sẽ phải chết.

Không được... sự sống trên thân thể này trôi đi nhanh hơn tốc độ khôi phục rồi!

Nó bay suốt một đường, rồi tốc độ ngày càng chậm.

Chỉ cần ăn tiên quả, hắn có thể sống được!

Ầm ầm!

Đầu Ma Huyết Kỳ Lân va mạnh vào lớp cấm chế hắn nhìn không thấy.

"Không..."

Kỳ Lân duỗi móng vuốt ra, cào cấu lên cấm chế, muốn lấy tiên quả, lại chỉ có thể hò hét trong tuyệt vọng.

Dựa vào sức mạnh bây giờ của hắn, hắn không cách nào phá vỡ được cấm chế đó, hắn sắp chết rồi...

Đúng lúc này, có một mùi hương thơm ngát bay tới.

Một bóng người màu vàng nhạt xuất hiện trước mặt Ma Huyết Kỳ Lân.

An Lâm ngẩng đầu, hắn nhìn thấy một khuôn mặt tinh xảo, mái tóc đen tuyền cột thành đuôi ngựa ở sau9 đầu, đó là một cô gái cô đang cúi xuống nhìn đó, lộ ra vùng cổ trắng ngần của mình.

Trong cơn tuyệt vọng, đột nhiên có một người xuất hiện trước mắt hắn.

Bản năng muốn được sống, khiến hắn xúc động tới mức suýt thì bật khóc nức nở.

Dương quang chiếu lên người cô gái, khiến cô đẹp như một thiên sứ cứu rỗi.

"Cầu xin cô... cứu tôi với... cho tôi ăn cái quả kia đi!" An Lâm vươn móng vuốt của mình ra, vỗ vỗ lên đôi giày thêu trắng muốt của cô gái, đau khổ cầu xin.

Sau đó, trong tầm nhìn của An Lâm, xuất hiện một bàn tay to đùng, che khuất toàn bộ tầm nhìn của hắn.

"Bốp!"

Một tiếng bốp thanh thuý vang lên, kèm theo là cảm giác đau rát.

"Cứu cái đầu mày đó! Mau đi chết đi cho tao!" Cô gái dùng chất giọng sắc nhọn quát to.

An Lâm lại thấy đầu óc mình choáng váng cả lên, trong lúc hoảng hốt, hình như hắn loáng thoáng nhìn thấy thân thể vì tức giận mà phát run của cô gái, cái cảm giác sắp chết lại tới nữa rồi, mơ mơ màng màng, An Lâm ngất đi...

Vở kịch tới đây là kết thúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận