Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 529: Độc Tôn thân bại danh liệt

An Lâm nhìn thấy dáng vẻ của cô gái Huyết tộc, cảm thấy cực kỳ vui mừng, cười nói: "Ha ha, bây giờ cảm thấy thế nào? Biết sự lợi hại của độc tôn tôi chưa?!"

Vết đỏ trên mặt cô gái Huyết tộc chưa biến mất, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn về phía An Lâm, đôi tròng mắt màu đỏ có làn nước thu dập dờn, mềm giọng nói: "Ừ... Rất là lợi hại..."

Vẻ mặt này là có chuyện gì xảy ra? An Lâm thấy thế thì khóe miệng hơi run rẩy, cảm thấy không thể nào hiểu được tình huống trước mắt.

Đây là phản ứng sau khi trúng độc của Huyết tộc sao?

Chẳng phải người ta nói là hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, trực tiếp hôn mê à?

Cái bộ dáng rạo rực tình yêu này là sao đây?!

Đúng lúc này, cô gái Huyết tộc đột nhiên nửa quỳ trên mặt đất, đôi mi thanh tú khẽ nhăn lại, trên mặt hiện ra vẻ đau khổ, tay nắm chặt ngực, thân thể mềm mại khẽ run lên.

An Lâm nhìn một cái, lập tức thả lỏng không ít, tiết tấu này mới đúng chứ, đây mới là vẻ mặt nên có sau khi trúng độc.

An Lâm nghe vậy, thở phào một hơi trong lòng, may quá, may quá.

Cô gái Huyết tộc chậm rãi đứng lên, dường như là đã làm dịu lại, ngoại trừ hơi thở có chút dồn dập, mặt có hơi đỏ, hai con ngươi có hơi quyến rũ ra, thì giống như không có thay đổi khác thường nào.

An Lâm thấy thế thì hít vào một ngụm khí lạnh, lập tức dời mắt sang chỗ khác, nhanh chóng ổn định tinh thần, khi đối mặt với ánh mắt sáng rực của cô gái kia thì kinh ngạc nói: "Cô không có cảm giác sắp chết à?"

An Lâm: "..."

"Tôi thích mùi vị kia... Nó như là thanh lọc mọi thứ của tôi..."

An Lâm có hơi căng thẳng và mất mác.

Cô gái Huyết tộc gian nan mở miệng: "Cậu... Máu của cậu..."

An Lâm lui về phía sau mấy bước, thần kinh toàn thân căng thẳng, mang vẻ mặt đề phòng nhìn cô gái trước mặt.

Cô gái Huyết tộc ngửa đầu, khuôn mặt nhỏ tái nhợt bởi vì ửng hồng cho nên trở nên hồng nhuận phơn phớt mê người, ào bào đen rộng rãi để lộ một vùng ngực trắng nõn, còn có nửa quả cầu đầy đặn.

An Lâm cười lạnh nhạt một tiếng, đang muốn mở miệng trào phúng, thì giọng nói cực kỳ nũng nịu nhũn xương truyền đến lần nữa.

"Có một loại cảm giác sướng đến mức suýt chết." Cô gái Huyết tộc mở miệng nói bổ sung.

Đừng nhìn thấy kẻ địch này bị thương nặng mà cảm thấy dễ bắt nạt.

Cô gái Huyết tộc mềm mại đáng yêu cười một tiếng: "Có chứ..."

Thế nhưng sức sống của Huyết tộc cực mạnh, muốn giết chết đại năng Huyết tộc Phản Hư cũng không hề dễ dàng.

Đã trôi qua lâu như vậy, cô gái Huyết tộc này còn không chưa ngã xuống, chẳng lẽ là... Máu của hắn thật sự mất hiệu lực?!

Cứ như vậy, chỗ dựa lớn nhất để hắn đối phó với đại năng Huyết tộc đã không còn rồi.

An Lâm sợ ngây người, là như vậy sao?

An Lâm há to miệng, nghi ngờ mình nghe lầm gì rồi.

"Đúng vậy, máu của cậu cũng là thuốc có vị ngon nhất trên đời này." Cô gái Huyết tộc dùng ánh mắt dịu dàng nhìn An Lâm, nhếch đôi môi đỏ, dường như có chút khẩn cầu mà nói, "Cậu có thể cho tôi hút một ngụm không... Chỉ một ngụm thôi, chỉ cần cậu đồng ý, cậu muốn điều kiện gì thì tôi cũng có thể đáp ứng cậu..."

Lại là một cuộc chiến gian khổ...

Nhưng mà cô gái Huyết tộc này không chọn cách làm như thế, mà là bày ra tư thế cúi thấp đầu để cầu xin hắn.

Nếu phải giải quyết trận chiến này, hắn có thể lại phải bùng nổ, sốc hết sức lực mới được.

An Lâm dùng thuật pháp lấy ra một giọt máu tươi lớn từ chỗ vết thương sắp khép lại trên cổ, cười hỏi: "Muốn uống không?"

Chẳng lẽ thật sự như lời cô gái Huyết tộc nói, sau khi hút máu của hắn, từ thân thể đến linh hồn, đều từ chối gây tổn thương cho hắn?

Trông như vậy...

Cô gái Huyết tộc nhìn thấy An Lâm lui lại, dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn một cái, lắc đầu nói: "Cậu không cần căng thẳng, tôi sẽ không gây tổn thương cậu, dù sao cậu cũng giúp tôi thanh lọc thân thể. Bây giờ tôi... Từ thân thể đến linh hồn của tôi, đều đang từ chối gây tổn thương cậu..."

Lúc này An Lâm thật sự nghĩ để cho cô ta đứng tại chỗ đừng động, còn mình thì đi mua mấy quả quýt. (Ý nói chiếm lợi từ người khác)

Sau đó hắn nghĩ lại, phản ứng của cô gái Huyết tộc lại khiến người ta suy nghĩ.

Dù sao nếu cô gái này thật sự cực kỳ ao ước máu của hắn, thì hoàn toàn có thể dùng vũ lực để cướp lấy, chỉ cần chinh phục được hắn, như vậy thì chẳng phải có thể thỏa thích hút máu sao.

"Cậu cứ một mực nói máu của mình có độc, nhưng mà cậu cũng không biết, máu của cậu có mùi vị ngon nhất trên đời này, phù hợp Thiên Đạo, có tác dụng thanh lọc tất cả thứ dơ bẩn tà ma trên đời..." Cô gái Huyết tộc nhìn An Lâm, ánh mắt nóng rực, tiếp tục nói, "Những Huyết tộc nhỏ yếu có lẽ không chịu được sức mạnh thanh lọc này, thanh lọc chất bẩn thỉu cũng đồng thời dẫn đến sức sống trực tiếp tan vỡ, nhưng một khi chịu đựng được, nó sẽ trở thành nguyên dịch khiến sinh mệnh được thăng hoa..."

An Lâm trừng lớn hai mắt, mang vẻ mặt cả kinh nói: "Cho nên... Tôi vốn không phải Độc Tôn, mà chính là Dược Tôn?"

Máu của hắn còn có tác dụng với sinh linh tà uế như ác ma Cửu U này, chuyện này hình như cũng liên quan với thanh lọc...

Hắn hồi tưởng lại biểu hiện trúng độc của Huyết tộc, tuy bọn họ đều miệng sùi bọt mép, sức sống chấm dứt, nhưng hình như thật sự chưa từng xuất hiện tình huống máu biến thành màu đen, nguyên nhân cái chết rất giống với sức sống tan vỡ.

Cô gái Huyết tộc không ngừng gật đầu: "Muốn... Muốn!"

"Vậy thì dùng nhẫn không gian và quan tài Huyết Ngọc của cô để đổi!" An Lâm cười ha ha nói.

Cô gái Huyết tộc nghe vậy thì khẽ giật mình, sau đó rưng rưng muốn khóc nhìn An Lâm: "Cậu bắt nạt người ta!"

Nói xong, cô ta bèn duỗi ngón tay trắng như bạch ngọc, lấy một cái nhẫn không gian màu đỏ ra, ném cho An Lâm: "Quan tài Huyết Ngọc ở bên kia, tự cậu lấy đi."

An Lâm nhận lấy nhẫn không gian, nửa ngày sau cũng chưa lấy lại tinh thần.

Hắn thật sự dùng một giọt máu, đổi lấy toàn bộ gia sản của đại năng Phản Hư?

Thì ra máu của hắn đáng tiền thế sao?

Lúc này, An Lâm vừa mừng vừa lo, lại đau lòng vì lúc trước đã chảy máu! Tâm tình rất phức tạp...

Hắn bắn giọt máu lơ lửng giữa không trung kia cho cô gái Huyết tộc.

"Tôi tuyệt đối sẽ không để cho cô uống máu của tôi nữa, cô đi theo tôi cũng vô dụng." An Lâm nói ỉu xìu.

Lời của hắn đang nói là cái từ đó có dùng tốt hay không sao?

An Lâm khó chịu trong lòng, tức giận đến mức ngất xỉu.

"Con gái háo sắc bám đuôi à?" Cô gái Huyết tộc nhoẻn miệng cười : "Cái từ này dùng tốt đấy!"

"Con mẹ nó đi đường! Tôi đã quẹo mấy hướng rồi, cô còn đi theo sau tôi, cái này gọi là đi đường à? Cô là đang theo đuôi! Đồ con gái háo sắc bám đuôi!" Gân xanh của An Lâm nổi lên, lớn tiếng kêu lên.

Ánh mắt của cô gái tránh né, nhỏ giọng nói: "Tôi đang đi đường mà."

Nếu hắn đã lấy được tài sản, như vậy thì tiếp tục chiến đấu cũng không có chút ý nghĩa nào nữa, không bằng trực tiếp rút lui.

An Lâm mang theo Tuyết Trảm Thiên, bắt đầu cưỡi cục gạch rời đi.

Cô gái Huyết tộc nhìn An Lâm rời đi, cắn răng một cái, cũng bay lên trời theo, đi theo sau An Lâm.

An Lâm: "... cô đi theo tôi làm gì?"

"Tôi... Cậu có thế cho tôi uống thêm một chút máu không?" Cô gái Huyết tộc ấp a ấp úng nói, "Là cậu khiến cho tôi cảm nhận được sinh mệnh khác biệt, chỉ cần cậu để cho tôi uống máu, nhất định sau này tôi sẽ báo đáp cậu..."

"Ha ha..." An Lâm cười mỉa và nói, "Còn muốn uống máu của tôi à? Bỏ cái ý nghĩ đó đi! Không bàn nữa!"

"A..."

Cô gái Huyết tộc có chút thất vọng mà gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Sau một phút đồng hồ, An Lâm có hơi đau đầu mà nhìn về phía sau lưng, tức giận nói: "Rốt cuộc cô muốn sao?!"

Đúng vậy, mục đích của hắn cũng là tài sản của cô gái Huyết tộc.

An Lâm thu sạch đồ vào nhẫn không gian, nhìn cô gái Huyết tộc như vẫn đang hưởng thụ dư vị, mở miệng nói: "Nếu đã không còn chuyện gì, vậy tôi cáo từ trước."

Cái quan tài này mất đi sự gia trì của thuật pháp, cuối cùng có thể chuyển động. Trước khi mang đến, Tuyết Trảm Thiên còn vô cùng quan tâm mà dùng thuật pháp rửa sạch vật bài tiết trên nắp quan tài.

Tuyết Trảm Thiên xem trò vui ở một bên, vội vàng mang quan tài Huyết Ngọc đến bên cạnh An Lâm.

An Lâm: "..."

Cô gái Huyết tộc há miệng, nuốt vào, híp mắt, bộ dáng thỏa mãn.

"Có dụng mà." Cô gái Huyết tộc bướng bỉnh nói, "Lúc cậu chiến đấu thì sẽ bị thương, bị thương thì sẽ đổ máu, sau khi đổ máu, là tôi có thể hấp thu máu tươi chảy ra ngoài của cậu rồi."

Hai mắt của An Lâm tối đen, suýt chút rơi xuống từ trên cục gạch đen rồi.

Mẹ nó! Cô ta nói thật có lý, phải làm sao bây giờ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận