Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 253: Chiêu này của tôi là vô địch đối với những kẻ cấp bậc Phản Hư trở xuống!

An Lâm nằm trên mặt đất, vết đỏ ửng trên khuôn mặt còn chưa nhạt bớt.

Đại Bạch đang ngồi ở trên người hắn, hai cái móng lớn ấn hai tay hắn xuống.

"Buông tôi ra, Đại Bạch, cậu làm gì tôi vậy..." An Lâm muốn giãy giụa, nhưng bởi vì vừa bị thương, bây giờ toàn bộ cân nặng mấy trăm cân kia của Đại Bạch lại đè ở trên người hắn, cho nên rất khó giãy giụa.

Đại Bạch nhổ một ngụm nước miếng: "Anh cho là tôi muốn đè anh chắc, tôi làm vậy là đang ngăn cản anh nổi điên đó, gâu!"

"Buông tôi ra, tôi không điên..." An Lâm vẫn còn đang giãy giụa.

Tiểu Sửu thấy vậy, sử dụng cây mây khô trói thân thể An Lâm lại thật chặt.

An Lâm: "..., đã đè tôi, còn trói nữa? Có cần tuyệt tình như vậy không?"

Tiểu Sửu: "..."

Hắn vừa dùng thân xác của Kỳ Dục Linh để đối đầu với Giác Long Hóa Thần hậu kỳ kia. Cho dù hắn có thêm nhiều công pháp hơn nữa thì cũng hoàn toàn là tự tìm cái chết...

"Chết tiệt, Đại Bạch, cậu nhẹ nhàng một chút đi!"

"Tôi cũng không ngờ, di chứng sau khi tôi học đôi cánh Chân Hỏa lại lớn như vậy." An Lâm tiếp lời cười tự giễu một tiếng.

"Oa, cuối cùng anh An cũng bình thường lại rồi, gâu!" Đại Bạch ngoe nguẩy cái đuôi to trắng như tuyết, cơ thể mấy trăm cân kích động lên, tiếp tục đè xuống.

Nhờ vào tiên pháp của Hứa Tiểu Lan, cơn kích động của An Lâm từ từ hạ xuống, hơi thở dần trở lại bình thường, nhưng nghe được một câu cuối cùng, khóe miệng có chút co giật.

An Lâm đập một viên Linh Huyết Đan, bắt đầu ngồi tĩnh tọa chữa thương.

Hứa Tiểu Lan đi tới, ngồi xuống bên cạnh An Lâm, dùng ngón tay xanh mướt sờ trán An Lâm, sau đó phóng ra một chút hơi mát nhè nhẹ, hạ nhiệt cho thân thể hắn.

An Lâm vốn đã bị thương, bây giờ bị đè thiếu chút nữa không thở nổi.

"Không ngờ truyền thừa băng mà tôi học được, nhanh như vậy đã có chỗ dùng." Hứa Tiểu Lan khẽ mỉm cười, có chút nhạo báng nói.

Lát sau, cô dửng dưng mở miệng nói: "Nhiệt độ cơ thể cậu đạt tới hơn sáu mươi độ, nếu là người bình thường đã sớm chết rồi. Tình trạng của cậu khá hơn một chút, cơ thể vẫn chưa bị hủy hoại, chỉ có đầu óc thì có chút vấn đề..."

Thật may với thói thích khoe mẽ của chàng trai trẻ tuổi kia, cộng thêm việc bản thân mình lại chạy rất nhanh, nếu không có thể hắn đã thật sự gặp rắc rối ở đó rồi.

"Ủa, bí cảnh này còn phân ngày đêm sao?" An Lâm chớp chớp mắt.

Cuối cùng bây giờ hắn cũng đã phục hồi lại tinh thần, đúng là sôi máu khi gặp quỷ mà!

"Có thể là vì để cho người giữ mộ có cảm giác sống qua ngày." Hứa Tiểu Lan suy đoán nói.

Thấy An Lâm khôi phục lại bình thường, thuật chó đè và trói buộc đều bắt đầu được giải trừ.

Thời gian chậm rãi trôi qua, ánh sáng trong mộ rồng này dần dần tối lại, rồi chìm vào trong bóng tối.

"Bớt nói nhảm, nộp mạng đi!"

Cuối cùng, họ vạch ra một kế hoạch tác chiến để xông vào cung Huyền Chi lần nữa.

Hai người máy gundam phối hợp với nhau thật sự rất đáng sợ. Một người máy sử dụng trường trọng lực, chiêu thức trói buộc bằng xiềng xích siêu nguyên tử đáng sợ. Một người máy thì vừa sử dụng kiếm quang để chém vừa sử dụng súng laser, làm cho chàng trai trẻ chống đỡ không nổi.

"Thật đáng thương." Hứa Tiểu Lan có chút phiền muộn "Thật không biết tại sao ngôi mộ này phải có nhiều người canh giữ như vậy. Nếu thật sự là vì truyền thừa, hoàn toàn có thể thiết lập một số cơ quan hay các loại khảo nghiệm bằng ảo ảnh để lựa chọn thí sinh mà."

Hắn bùng nổ toàn lực, đánh một quyền về phía một trong hai người máy gundam, toàn thân phóng ra tia sét màu xanh lam, giống như một chùm tia sét, đánh về phía An Lâm với tốc độ cực nhanh.

An Lâm lắc đầu, mở miệng nói với một giọng điệu hơi cảm thông: "Cuộc sống người giữ mộ đúng là quá buồn chán..."

"Ầm ầm!" Một cột lửa đáng sợ phóng lên trời cao, bao vây lấy hắn ở bên trong.

Nhưng ngay lúc khoảng cách giữa hắn và An Lâm kéo gần đến phạm vi ba trượng thì bỗng nhiên An Lâm bật cười.

Trong lúc này, tiến lên giết chết kẻ đang điều khiển người máy gundam và sở hữu năng lực nhìn thấy rõ sơ hở như An Lâm mới là lựa chọn chính xác.

Sau khi hai người đồng tình với những người giữ mộ thì bắt đầu thảo luận làm sao để giết chết chàng trai trẻ của cung Huyền Chi kia.

Đặc biệt là An Lâm giống như quân sư vậy, ở một bên hướng dẫn chiến đấu, liên tiếp có thể tìm được sơ hở của hắn, khiến cho hắn nhiều lần bị thương.

"Mẹ kiếp!"

Chàng trai trẻ nổi giận gầm lên một tiếng, toàn thân bắt đầu phủ đầy vẩy rồng, lực lượng huyết mạch hoàn toàn bị kích thích bộc phát ra.

Chàng trai trẻ của cung Huyền Chi nhìn mọi người xông vào với khí thế hung hăng, trên mặt hiện lên một nụ cười rất ý vị: "Ủa? Thật không ngờ các người còn có lá gan quay trở lại đấy."

Nhưng rất nhanh sau đó chàng trai đã ý thức được ý nghĩ trước đó của hắn là ngây thơ cỡ nào.

Chàng trai trẻ nhìn thấy Đạt Nhất Đạt Nhị, mặt hơi biến sắc, nhưng hắn cũng không thèm để ý. Dù sao thì người máy gundam mà tên tu sĩ Kỳ Dục Linh này thao túng, sức mạnh cũng không đến đâu.

An Lâm hét lớn một tiếng, lập tức thả Đạt Nhất Đạt Nhị xông về phía hắn.

Hứa Tiểu Lan bấm thủ quyết, thi triển ra toàn bộ lực lượng huyết mạch Thần Hoàng, làm cho ngọn lửa của cột lửa màu vàng kia không những trở nên vô cùng nóng bỏng, mà còn mang sức mạnh trói buộc vô cùng mạnh mẽ.

Tiểu Sửu bạo phát ra ngọn lửa màu đen, trực diện ngăn cản đòn công kích của chàng trai trẻ.

Đại Bạch làm dấy lên cuồng phong, khiến cho ngọn lửa cháy càng mãnh liệt hơn.

Cùng lúc đó, An Lâm làm ra tư thế giương cung, đôi cánh lửa mơ hồ lay động, nhanh chóng ngưng tụ thành một mũi tên màu đỏ thẫm, nhiệt độ cao cực hạn làm không gian bốn phía cũng trở nên hơi móp méo.

Đôi cánh Chân Hỏa, tiên pháp phức hợp công pháp tầng thứ nhất ——Xích Thần Tiễn!

"Vèo!" Tốc độ của Xích Thần Tiễn cực nhanh, tạo thành một quỹ tích màu đỏ.

Nó xuyên qua từ dưới nách Tiểu Sửu, đâm vào ngực của chàng trai trẻ.

Đây là một trong những sơ hở mà thuật Thần Giám đánh giá được. Chàng trai trẻ trong tình huống bất ngờ không kịp đề phòng bị Xích Thần Tiễn mang nhiệt độ cực cao xuyên thấu qua ngực hắn.

Hắn gần như trúng tên trong nháy mắt, Tiểu Sửu và Hứa Tiểu Lan nhanh chóng rút lui.

Trên bầu trời vô số tia sấm giương nanh múa vuốt, bắt đầu ngưng tụ ở trước mặt Giác Long.

Cặp mắt Giác Long tràn đầy sự uy nghiêm, thân thể cao lớn cuốn bay lên cao, bắt đầu hô phong hoán vũ.

"Đối phó mấy người các cậu, chỉ một chiêu là đủ rồi!"

Tầng mây vừa dầy vừa nặng ở trên trời ngưng tụ lại, tích tụ uy lực sấm sét vô tận.

Long uy ngập trời lan tỏa ra ngoài, làm cho gió mây bị cuốn lên.

"Chẳng lẽ cậu cho là tôi bị thương nặng, lại không thể giết cậu sao!?" Giác Long nổi giận gầm lên một tiếng, biểu hiện sự tức giận cùng cực.

Đạt Nhất Đạt Nhị gần như khô kiệt năng lượng, lập tức bay trở về nhẫn không gian của An Lâm, tranh thủ từng giây từng phút hấp thu linh thạch để bổ sung năng lượng.

"Mẹ kiếp!"

Một tiếng rồng gầm rung chuyển trời đất, vang lên từ trong đống phế tích bụi mù tung bay.

Ngay sau đó, một cái bóng đen khổng lồ phóng thẳng lên trời.

Nó dài chừng trên trăm trượng, khí tức đáng sợ tạo thành cơn lốc thổi tan bụi mù, \cơ thể cao to mạnh mẽ hiện ra trước mặt mọi người.

"Không sai... Đẳng cấp tấn công như vậy đã muốn đánh bại tôi, thật quá xem thường loài rồng rồi đấy!"

Giác Long trở về nguyên hình của nó, giọng nói vang vọng như sấm, uy thế vô cùng.

Trên thân thể khổng lồ kia của nó có dòng máu đỏ tươi phun ra, nhuộm đỏ toàn bộ cơ thể, hiển nhiên là đã bị thương rất nặng rồi.

"Mặc dù không thể đánh thành đống vụn, nhưng chắc chắn là đã bị trọng thương." An Lâm nhìn thấy bộ dạng này của Giác Long, không những không hoảng sợ, ngược lại hơi thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười mở miệng.

An Lâm lắc đầu: "Yên tâm, Giác Long Hóa Thần hậu kỳ, làm gì dễ dàng bị đánh thành đống vụn như vậy. Nếu thật sự nổ tan thành thì tôi sẽ thua thê thảm, còn có một chuyện quan trọng chưa làm đấy."

"Nếu như hắn bị đánh thành đống vụn, Huyền Lôi Long Châu có thể nào cũng bị nổ tan tành không." Hứa Tiểu Lan có chút lo lắng.

"Ha ha, thành công rồi!" An Lâm thở hồng hộc mở miệng cười.

Pháo quang điện siêu nguyên tử tiêu hao năng lượng cực lớn, nhưng uy lực cũng vô cùng mạnh mẽ. Năng lượng kinh khủng nổ tung làm phá nát cung Huyền Chi chỉ trong nháy mắt. Trên tảng đá khổng lồ trôi lơ lửng nổ ra một cái hố lõm cực kỳ đáng sợ.

Chàng trai trẻ chỉ cảm thấy trong ngực trúng một mũi tên, khiến sức phòng ngự của hắn hơi chậm lại, sau đó bị pháo năng lượng màu vàng bắn vào mặt.

Pháo quang điện siêu nguyên tử của Đạt Nhất Đạt Nhị đã được nạp xong, ầm ầm bắn ra.

An Lâm ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Giác Long dường như đang ngưng tụ trăm ngàn sấm sét lại với nhau, một thứ uy lực của sấm sét cực kỳ kinh khủng khiến trời đất đều bắt đầu run lên.

Đè nén, đè nén, tiếp tục đè nén...

Năng lượng sấm trong biển sấm sét ngưng tụ thành một tia thiên lôi. Thiên lôi này từ màu lam đổi sang tím, cuối cùng trong màu tím lại mang sắc vàng...

Tử Kim Lôi vừa xuất hiện liền thể hiện vương uy khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, nhìn mà khiếp sợ.

"Chiêu cuối cùng này, hình như hơi mạnh đấy..." Khóe miệng An Lâm khẽ run.

Không thể không nói, hắn có chút giật mình, lần đầu tiên trong lòng có cảm giác không chắc chắn.

Giác Long cao ngạo quanh quẩn trên bầu trời, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tử Kim Lôi, biểu hiện toát ra từ trong ánh mắt cũng chỉ có sự kính sợ: "Đây là sấm rồng số một, không gì địch nổi! Chịu chết đi!"

Tử Kim Lôi ầm ầm rơi xuống với một tốc độ không thể tưởng tượng nổi, giống như thanh kiếm sắc bén của thần thánh xé rách màn đêm, trở thành sắc thái duy nhất trong trời đất.

Giác Long nhìn về phía An Lâm, muốn nhìn xem An Lâm tan thành mây khói bởi Tử Kim Lôi như thế nào.

Sau đó, hắn thấy An Lâm đưa ra một ngón tay.

Ngay sau đó, một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện, Tử Kim Lôi bỗng nhiên ngưng lại và trở nên bất động.

Tia sáng kia chói mắt đến dường nào, bây giờ nó ngừng lại bất động trong bầu trời đêm, lại xinh đẹp huyền ảo đến cỡ nào.

Nhưng... mẹ kiếp tại sao nó bất động rồi!?

Giác Long trợn to đôi mắt, nhìn An Lâm đang nhếch miệng lên, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác lạnh lùng vô tận.

Không thể nào... Đùa sao...

"Nghe nói chiêu này là vô địch đối với những kẻ có đẳng cấp dưới Phản Hư, tôi không biết dùng với cậu thì có thích hợp không nữa..." An Lâm cười nhạt, hai mắt trắng như tuyết, đầu ngón tay chỉ về phía một bộ phận nào đó của Giác Long: "Đi đi!"

"Chết tiệt! Đây không phải là thật!!" Giác Long rống to.

Tử Kim Lôi di chuyển, mang theo vương uy vô tận, trong nháy mắt xuyên thủng thân thể Giác Long.

Trên bầu trời, tiếng kêu gào đau đớn của Giác Long vang trời thấu đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận