Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 509: Tất cả vẫn phải tự mình giải quyết

An Lâm uống một viên khí huyết đan rồi bắt đầu ngồi xuống dưỡng thương.

Còn chưa bắt đầu cướp đoạt kỹ năng thì đã bị pháp thuật phản tác dụng rồi. Chuyện này đối với hắn mà nói thật sự là một sự sỉ nhục.

Nhưng suy nghĩ kỹ lại, chàng trai Long tộc này là lão yêu quái không biết đã sống bao nhiêu ngàn năm, hình như chuyện am hiểu nhiều pháp thuật cũng không phải là chuyện kỳ quái gì, An Lâm cũng xem như bị đánh bại mà không oan ức.

"Việc này... Cậu còn được hay không đấy?"

Hồng Đấu đứng lên, đi đến bên cạnh An Lâm, dùng âm thanh hùng hậu mở miệng hỏi.

An Lâm bực tức trong lòng, không ngờ hắn lại bị Hồng Đấu hỏi còn được hay không... Lúc này mới thật sự là sự sỉ nhục!

Chàng trai Long tộc có chút không hiểu, gãi gãi đầu, chậm rãi mở miệng cất giọng nói: "Tuy rằng... không biết đây là tình huống gì, nhưng nếu đã không giết chết được tôi thì hãy trò chuyện với tôi một chút đi."

An Lâm vẫn còn đang trị thương, lúc này Đề Na rất tận tình ở một bên tự xưng là phiên dịch.

Chàng trai Long tộc khẽ cười một tiếng, trên mặt lại hiện ra vẻ cô đơn khó che giấu: "Bây giờ biết được quá nhiều đối với mọi người mà nói cũng không có gì tốt, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến tâm đạo của mọi người. Mọi người chỉ cần nhớ kỹ một điều, vạn vật sinh rồi diệt, không có gì là vĩnh hằng, cho dù là bầu trời này..."

Lưu Sở Sở thu được tin tức từ chàng trai Long tộc. Ở một số vùng đất thuộc khu vực biên giới phụ cận núi Bàn Long có xác suất xuất hiện tinh nguyên của thế giới, và tại sao tinh nguyên của thế giới lại được sinh ra.

"Tiền bối, vậy anh có thể nói cho chúng tôi biết một chút, thế giới này tại sao lại biến thành bộ dạng này hay không?" Lưu Sở Sở tò mò mở miệng hỏi.

Đối với sự sụp đổ của thế giới này, chàng trai Long tộc hiển nhiên biết được chút ít, nhưng hắn lại không muốn trao đổi quá nhiều với nhóm người Lưu Sở Sở. Ngược lại đối với thế giới của Đề Na hắn lại cảm thấy vô cùng hứng thú.

"Nếu thế giới mà anh nói là cổ vực Thái Sơ thì quá trình sụp đổ vẫn còn chưa kết thúc. Trước mắt chỉ còn lại không đến 1% lục địa, qua vài chục ngàn năm tiếp theo có lẽ nó sẽ tan biến vĩnh viễn thành một đống hỗn độn." Lăng Ảnh đung đưa cái vòi, nói ra tin tức mà nó biết.

Thời gian trôi qua, thương tích bên trong cơ thể của An Lâm đã bắt đầu hồi phục xong.

Mọi người nghe vậy thì hai mắt nhìn nhau. Chàng trai Long tộc này cực kỳ lợi hại, họ cũng không dám chống lại, đành phải ngoan ngoãn đứng thành một hàng, một bộ dạng chịu đựng để được đặt câu hỏi.

Tinh nguyên của thế giới là tinh hoa của một thế giới, là những vật chất bản nguyên còn tồn tại lại sau khi thế giới đã sụp đổ. Đại năng Hợp Đạo có thể sử dụng nó để sáng tạo và khai phá ra một thế giới mới.

Chàng trai Long tộc trầm ngâm một lát rồi cười nhạt một tiếng: "Cổ vực Thái Sơ à... Nói như vậy thì mọi người là sinh linh ở một thế giới khác ư? Cũng đúng, mọi người còn trẻ như vậy, hoàn cảnh bên ngoài không có khả năng sinh ra những sinh linh bình thường, mà sinh cơ của mọi người lại không bị ô nhiễm, rõ ràng không phải được sinh ra ở thế giới này..."

"Các cậu nói cho tôi biết một chút về thế giới bên ngoài như thế nào đi. Quá trình sụp đổ của đại lục chúng ta kết thúc chưa?" Chàng trai Long tộc mở miệng hỏi với giọng điệu ôn hòa.

Chàng trai dùng ngón tay chỉ về phía trên bầu trời, tiếp tục nói: "Cũng sẽ có thời điểm sụp đổ."

An Lâm ở một bên yên lặng lắng nghe chàng trai Long tộc nói chuyện, biết được tên của chàng trai này là Tiêu Đồ, là một vị thủ lĩnh Long tộc ở cổ vực Thái Sơ. Long tộc của thời điểm đó có thể so sánh với Long tộc Đông Hải Long Đình nhiều nhân tài hiện tại, đại năng Hợp Đạo có nhiều người, còn có một con Chúc Long có khả năng điều khiển thời tiết trong vạn dặm, mở mắt ra là ban ngày, nhắm mắt lại là ban đêm, hô hấp của nó quyết định bốn mùa.

Cô ấy chưa từng nghe nói cổ vực Thái Sơ còn có một đại năng còn sống mà thần trí vẫn minh mẫn này, bây giờ gặp được một người, đương nhiên sẽ không thể bỏ qua, nhất định phải bắt lấy thời cơ để tìm hiểu rõ thế giới này.

Dù sao thực lực của Long tộc ở đại lục này còn lợi hại hơn một chút so với Thiên Đình, Đông Hải Long Đình trong hiện tại hoàn toàn không thể sánh bằng. Nghe chàng trai Long tộc kể lại, Long tộc của họ cũng có một thế lực liên quan đến dòng họ Ngao, cũng không biết có phải là tiền thân của Đông Hải Long Đình hay không.

Chúng nó đa phần sinh trưởng ở một số vị trí mấu chốt của thế giới bị sụp đổ. Hoàn cảnh hủy diệt càng hỗn loạn thì xác suất xuất hiện càng lớn. Ngoài ra chúng nó cũng sẽ xuất hiện ở bên trong cơ thể của những vật thể sống dị thường, bởi vì những vật thể sống dị thường kia cũng là một bộ phận của sự sụp đổ...

Chàng trai Long tộc giống như đã quá lâu chưa được nói chuyện, lúc này cứ nói đến thao thao bất tuyệt, không còn dáng vẻ bệnh thần kinh trước đó nữa, lúc này hoàn toàn biến thành một ông chú lắm lời!

"Cái này thì có nhiều... Tuy là tôi đã tu luyện đạo Bất Tử Bất Diệt, nhưng dù sao còn chưa hợp đạo thành công. Lực lượng hủy diệt nếu có thể vượt qua giới hạn chịu đựng nhất định thì có thể phá vỡ thân thể bất tử của tôi. Tôi nghĩ lại... nếu như tự tôi có thể ra tay với chính mình thì sẽ có chừng hơn mười ngàn phương pháp có thể tự sát đấy..." Tiêu Đồ rất nghiêm túc mở miệng nói.

"Được, cậu hỏi đi." Tiêu Đồ thờ ơ gật đầu.

Tuy là hắn không biết An Lâm hỏi chuyện này để làm gì, nhưng cũng nỗ lực phối hợp suy nghĩ một lát, lúc này mới lên tiếng nói: "Tôi có một chiêu hơi thở của rồng, tên là Phệ Diệt Tinh Không Viêm, có thể trong nháy mắt chôn vùi thân xác cùng thần hồn của mục tiêu, chiêu thức này xem ra tương đối phù hợp với yêu cầu của cậu, cậu thấy thế nào?"

Khóe miệng An Lâm hơi co lại, quả thật trong thời gian hắn ngồi điều trị cũng đã có nghĩ đến một phương pháp. Chỉ là hắn không rõ hệ số an toàn của phương pháp này là bao nhiêu, nếu có chút không cẩn thận, có khả năng ngay cả mình cũng sẽ bị ngủm.

"Anh còn nghĩ ra chiêu thức nào khác không?" An Lâm tiếp tục nói.

Sau một thời gian ngắn trò chuyện hàn huyên, Tiêu Đồ một lần nữa đưa mắt nhìn sang An Lâm: "Bạn nhỏ An Lâm, không biết bây giờ cậu đã suy nghĩ xong phải giết tôi như thế nào chưa, cũng đừng lại bị dọa sợ đến hộc máu đấy."

"Khụ... Hay là chúng ta nói đến chiêu thức Phệ Diệt Tinh Không Viêm này đi, chiêu này chắc là công kích bằng đường đạn phải không?" An Lâm mở miệng hỏi.

An Lâm vừa nghe qua, má ơi, cái này càng mơ hồ hơn...

Tiêu Đồ nghĩ ngợi, trả lời: "Tôi còn có một chiêu Đoạn Vong Kiếm, có thể kết hợp sức mạnh của đất trời, một kiếm tách rời nhân quả, tước đoạt tính mạng và thần hồn!"

"Nghĩ thì có nghĩ đến một phương pháp, nhưng trước khi sử dụng phương pháp này, tôi còn có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo tiền bối một chút." An Lâm chần chờ một lát, vẫn quyết định sẽ thử một lần.

An Lâm nghe xong lạnh cả người.

Không phải là vấn đề hắn thấy thế nào, mà vấn đề chính là chiêu thức này quá kinh khủng!

Trong nháy mắt chôn vùi thân xác cùng thần hồn? Mẹ nó chiêu này là trực tiếp xóa sạch sự tồn tại của mục tiêu! Hắn không quá chắc chắn có thể lợi dụng được loại năng lượng này...

"Tiền bối, nếu như không có lực đạo ngăn cản hành vi chủ quan, anh có thể tự mình tự sát. Vậy nếu tự tấn công chính mình thì anh cần dùng đến chiêu thức nào mới có thể thành công?" An Lâm hỏi.

Tiêu Đồ chớp chớp hai mắt, trên gương mặt rõ ràng có vẻ suy tư.

An Lâm sau khi nghe xong thì vui vẻ trong lòng, tiếp tục nói: "Vậy có những phương pháp nào sử dụng năng lượng bên ngoài để tự sát không? Xác suất thành công phải cao, năng lượng phải hội tụ chính xác, không có tác dụng phụ!"

Mọi người nghe vậy đều giật mình, sau đó một cảm giác thất bại tự nhiên sinh ra...

"Công kích bằng đường đạn?" Tiêu Đồ có chút mờ mịt chớp mắt mấy cái, quả nhiên không hiểu từ ngữ xa lạ này.

"Ừm... Chính là đòn tấn công thẳng tắp nhìn thấy được rõ ràng quỹ tích." An Lâm mở miệng giải thích.

"Ồ... Đúng thế." Tiêu Đồ khẽ gật đầu.

An Lâm nghe xong rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, trên mặt có thêm mấy phần tự tin: "Vậy thì tiền bối, xin mời anh dùng Phệ Diệt Tinh Không Viêm tấn công tôi đi!"

Cái gì!?

Mọi người nghe vậy đều giật mình, ngơ ngác nhìn qua An Lâm.

"Cậu lại muốn chết sao? Vì sao chứ?" Hồng Đấu há to miệng.

"An Lâm, anh... tại sao anh lại phải nghĩ quẩn? Di chúc anh còn chưa lập mà, nhẫn không gian của anh giao cho ai kế thừa?" Lưu Sở Sở vẻ mặt khiếp sợ nói. Ngay cả như vậy, cô vẫn không quên nói ra lời thật lòng.

"Người khổng lồ An Lâm, không phải anh đã nói là sẽ dẫn tôi đi tham quan thế giới này một chút sao." Trong mắt Đề Na đã chan chứa nước mắt.

"Ơ kìa, mọi người đừng suy nghĩ nhiều nữa, tôi làm gì muốn chết chứ. Tôi sẽ không có việc gì đâu, đây cũng chỉ là một phần của kế hoạch thôi." An Lâm khoát tay áo với mọi người, sau đó nhìn về phía Tiêu Đồ, lần nữa mở miệng nói: "Xin mời dùng hết sức lực ra tay với tôi! Hãy dùng Phệ Diệt Tinh Không Viêm!"

Hắn không thể nói rõ kế hoạch của hắn với Tiêu Đồ, nếu không nó sẽ tạo thành ám hiệu đối với "đạo" của hắn, nếu như vậy thì Tiêu Đồ rất có thể sẽ không ra tay với hắn.

"Thật sao? Cậu không sợ chết à?" Tiêu Đồ hiếu kỳ nói.

"Tôi sợ chết chứ, nhưng mà tôi sẽ không chết. Ngược lại là anh, hy vọng đến lúc đó, anh đừng sợ chết." An Lâm cười nói.

"Ha ha ha ... Được! Thật sự rất thú vị, vậy tôi có thể ra tay rồi, hãy chuẩn bị đón nhận một chiêu này của tôi đi!" Tiêu Đồ cười ha ha một tiếng, há to miệng ra, bắt đầu nhắm về phía An Lâm!

Phệ Diệt Tinh Không Viêm!

Ầm ầm! Ngọn lửa màu đen khinh khủng đánh nát hư không, mang theo sức mạnh chôn vùi dữ dội lao về phía An Lâm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận