Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 297: Đoàn tiếp viện khiến người ta tuyệt vọng

"Ha ha, tôi vẫn luôn rất mạnh đấy nhé."

An Lâm hất tóc, đi về phía Điền Linh Linh.

Hắn nhìn khuôn mặt béo mập đáng yêu cùng với vóc người thon nhỏ của thiếu nữ kia mà không khỏi xúc động: "Haizz, sao đã hai năm trôi qua rồi mà cô vẫn không cao lên được chút nào vậy?"

"Oa! Đạo sĩ rởm, cậu có biết nói chuyện không vậy hả?"

Điền Linh Linh nghe được vấn đề có liên quan tới chiều cao của mình thì lập tức bùng nổ, cũng không thèm để ý vì sao An Lâm đã trở nên mạnh như vậy, trực tiếp vung mấy quả đấm nhỏ vào người An Lâm.

Đại Bạch bày ra vẻ mặt thất vọng: "Anh An, đây chính là người đẹp mà anh nói anh đã quen được ở Oa giới đấy à? Là anh mù, hay là tôi mù? Gâu!"

Điền Linh Linh sững sờ, cô nhìn sang con chó to lông trắng đang ngồi bên cạnh mà ngẩn người.

Lúc nói chuyện, Đại Bạch dùng tiếng của linh thú, nội dung mà nó nói có thể truyền trực tiếp đến trong đầu người nghe, không cần phiên dịch.

Những sinh viên này cũng không che giấu khí tức của mình, hơi thở của ai cũng đều mênh mông sâu thẳm, tạo cho người khác cảm giác không ai địch nổi bọn họ.

Tám tên viện quân là tu sĩ Kỳ Dục Linh?

"Đừng khách sáo, chúng ta đều là người quen cũ mà." An Lâm khoát tay.

Thanh Hà Kiếm Tiên nheo mắt, cảm thấy muốn hộc máu.

An Lâm: "..."

Điền Linh Linh cũng bị hù sợ, hoàn toàn không ngờ An Lâm lại gọi một đám tu sĩ Kỳ Dục Linh chạy tới luyện tay.

"Ôi chao! Ngay cả thú cưng của cậu cũng chê tôi, tôi bình tĩnh làm sao được chứ!"

Giời ạ, một tên An Lâm đã có thể ăn hiếp cả một Hỏa Độc giáo, mà bây giờ lại đến tám người?

Thanh Hà Kiếm Tiên thấy An Lâm thì cười ha ha một tiếng, chủ động đi tới: "An Lâm đạo hữu, cảm ơn cậu đã ra tay giúp đỡ!"

Cô chưa từng bị chó mắng bao giờ, lúc này mấy quả đấm đánh vào người An Lâm càng thêm dùng sức.

"Ha ha, những người này là cứu viện em gọi đến, kẻ địch của mọi người ở nơi nào? Vừa vặn bọn họ cũng muốn luyện tay một chút đây." An Lâm cười một tiếng, nói với Thanh Hà Kiếm Tiên.

Trên núi Ngũ Thải, đám tu sĩ Hắc Vu giáo cũng đã bị dọa cho tè ra quần.

Lúc này, có bảy tên tu sĩ hạ xuống từ trên bầu trời, rồi đứng phía sau hắn.

"Con mẹ nó! Đám tu sĩ này từ đâu chui ra vậy?"

Đây không phải là dùng một quả pháo lớn chỉ để nổ chết một con muỗi sao!

Đối phương chỉ còn một đám Hắc Vu giáo, tay này bọn họ nên luyện thế nào? Một người nhổ một bãi nước bọt sao?

Rất nhanh, tu sĩ Kỳ Dục Linh bên ngoài đã xông tới rồi.

Sau đó lại có thêm bảy tên tu sĩ Kỳ Dục Linh đến làm viện binh?

[Hắc Vu Vương: Các vị đạo hữu, tôi bị chín tu sĩ Kỳ Dục Linh vây khốn trên núi Ngũ Thải, xin hỏi phải làm như thế nào chúng tôi mới có thể thoát khỏi tình huống này, online chờ, rất gấp!]

Thật vất vả mới đợi được tiếp viện của Hỏa Độc giáo, bọn họ vốn đang chuẩn bị đồng thời xông ra đại khai sát giới.

[Hắc Vu Vương nước mắt đầy mặt: Trước đừng bàn đến chuyện này, mau chỉ cho tôi cách nào để thoát nạn đi, sắp chết tới nơi rồi!]

Chân Tương Bằng mềm nhũn, đôi mắt mông lung nhìn tám tên tu sĩ đứng đằng xa.

[Ngô Công Đại Thánh: ...]

[Hắc Vu Vương: Hỏa Độc Vương vừa dẫn giáo chúng của hắn tới thì đã lập tức bị một tu sĩ trong số kẻ địch giết chết trong nháy mắt.]

[Ngân Thi chân nhân: Không phải Hỏa Độc Vương đã đi cứu cậu rồi sao?]

Kết quả chỉ chớp mắt một cái, Hỏa Độc giáo đã bị một người giết sạch?

Rất nhanh, cả nhóm đã rối tung lên.

[Ngô Công Đại Thánh: Mẹ kiếp, Hắc Vu Vương anh ra ngoài không coi ngày sao, chín tu sĩ Kỳ Dục Linh tới vây giết cậu?]

[Đồng Thi chân nhân: Cuối cùng là anh đã làm chuyện gì táng tận lương tâm hả?]

Giờ bọn họ phải đánh như thế nào? Hắn còn đánh cái rắm gì!

Nhóm chat này có tên là "Độc độc độc".

Tương Bằng hô to ra lệnh cho đám tu sĩ xúc tiến trận pháp, đồng thời cũng đăng nhập vào nhóm trò chuyện trên điện thoại di động.

"Nhanh, chúng ta cố thủ chỗ này, thúc giục trận pháp đến mức cao nhất!"

[Đồng Thi chân nhân: ...]

[Ngân Thi chân nhân: ...]

[Xích Xà đạo nhân: ...]

Tương Bằng thấy cả nhóm đột nhiên im bặt thì gấp đến độ muốn hộc máu, vội vàng gõ chữ.

[Hắc Vu Vương: Các vị đạo hữu hãy mau chỉ giáo đi! Tôi thật sự sắp phải chết rồi!]

Đinh!

Khung nói chuyện phiếm trên điện thoại di động bỗng nhiên biến mất.

Thông báo của hệ thống: [Xích Xà đạo nhân đã kick bạn ra khỏi nhóm trò chuyện "Độc độc độc".]

Tương Bằng: "..."

Trên bầu trời bùng nổ hàng trăm tia chớp đủ mọi màu sắc tràn đầy năng lượng, chấn động trời đất.

Ầm!

Tương Bằng còn chưa kịp thở phào một cái thì một luồng kiếm khí dài hơn mười trượng đã chém vào người hắn, ngay sau đó là lửa nóng, sấm sét, phi kiếm ...

Sau khi kêu to một tiếng, quả nhiên là bốn tên tu sĩ bị dọa sợ phải lui xa về sau, kéo dài khoảng cách với hắn.

"Con mẹ nó, hắn vẫn còn rắm thúi chưa đánh?"

Đây là tuyệt chiêu áp đáy hòm của hắn, sương mù dày đặc màu đen là do vô số vu trùng khát máu khủng bố tạo thành, ngay cả nguyên khí chúng nó cũng có thể cắn nuốt, tu sĩ tầm thường chạm vào là chết ngay lập tức.

"Anh chính là cường giả tà tu ở trần gian? Còn không mau chiến với chúng ta một trận?"

Tương Bằng nghe được giọng nói này thì lập tức giật mình.

Hắn vội vàng nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy có bốn tên tu sĩ đã bay đến và đứng chặn ở bốn phía trên dưới trái phải hắn.

"Nếu không anh cứ chọn một người đi?"

Một thanh niên mặc áo đen vẻ mặt lãnh khốc nhìn hắn mở miệng.

Tương Bằng thật muốn khóc, giời ạ, chọn một người?

Lúc này mà hắn vẫn còn được chọn?

Vạn Trùng Phệ!

Cả người Tương Bằng run lên, sương mù dày đặc màu đen cuồn cuộn tràn ra bốn phía giống như sóng lớn.

Sau lưng hắn truyền tới tiếng kêu thảm thiết của những tu sĩ Hắc Vu giáo, ba giây sau đó, phía sau hắn bỗng nhiên truyền tới một giọng nói chững chạc.

Tương Bằng không nói hai lời, trực tiếp liều cái mạng già bỏ chạy về hướng ngược lại.

"Không biết nữa... Giáo chủ, hình như là chỗ nào đó trong tâm trận bị phá hủy!" Những tu sĩ khác đã sớm bị dọa đến mặt cắt không còn chút máu, ngơ ngác nhìn mấy tu sĩ đang bay về phía bọn họ.

"Chuyện gì xảy ra, một lần va chạm mạnh cũng không có, tại sao trận pháp lại bị vỡ?" Vẻ mặt Tương Bằng đầy hãi hùng, lớn tiếng hô lên.

Đột nhiên, đại trận hộ sơn tan vỡ.

"Ầm!"

Pháo hoa kết thúc, không trung khôi phục trạng thái quang đãng như ban đầu.

Mà Hắc Vu Vương đã bị nổ thành một luồng khói xanh.

Đường Tây Môn khẽ thở dài một cái: "Hóa ra luyện tay chỉ cần phóng ra một chiêu đơn giản là xong?"

Hồ Quán cũng cảm thấy không đã ghiền: "Chủ yếu là bởi vì chúng ta đã cùng xông lên, nếu mà từng người tấn công thì có lẽ hắn còn có thể tiếp được vài chiêu."

Hiên Viên Thành và Diêu Minh Hi cũng cảm thấy không có ý nghĩa, lặng lẽ trở lại núi Ngũ Thải.

An Lâm cưỡi Đại Bạch đứng giữa một đám tu sĩ, ngẩng đầu ưỡn ngực.

"Đạo sĩ rởm, được lắm, thật không ngờ cậu lại có một con thú cưng Dục Linh hậu kỳ."

Điền Linh Linh không ngừng vuốt ve bộ lông trắng mượt mà của Đại Bạch, kích động không thôi.

Cảm giác vuốt lông chó rất sướng, còn mềm mượt êm ái hơn cả món đồ chơi cao cấp nhất, căn bản là cô không dừng tay được.

"Cô gái nhỏ, xin đừng làm động tác hạ lưu với tôi như vậy, gâu!"

Đại Bạch liếc nhìn Điền Linh Linh, lè lưỡi bất mãn nói.

Điền Linh Linh trợn mắt, rõ ràng không thèm để ý lời nó nói, vẫn cứ tiếp tục sờ.

Ừm, sờ thật đã, thật là mềm mượt, thật là ấm áp!

"An Lâm, nhiệm vụ đã hoàn thành, theo tôi đi Internet Cafe được không?" Liễu Thiên Huyễn đi tới bên cạnh An Lâm, duyên dáng cười nói, chớp chớp hàng lông mi thanh tú tinh tế.

"Hả, không nên quên chúng ta tới đây để làm gì. Chỉ còn bảy ngày nữa là đến thời hạn lăng mộ Thủ Dương mở ra rồi, đừng chậm trễ chính sự chứ." An Lâm trịnh trọng nói.

"Được rồi được rồi, tôi đây sẽ không kéo người đội trưởng là cậu xuống nước. Tự tôi đi trước chơi bốn năm ngày, chúng ta hẹn gặp lại ở Thiên Trì núi Trường Bạch (*)." Liễu Thiên Huyễn vẫy vẫy bàn tay trắng nõn, chân đạp lên pháp trượng, bay lên trời: "Gặp lại sau nha!"

An Lâm: "..."

"Đạo sĩ rởm, uy nghiên của người đội trưởng như cậu hình như không được cao lắm nha." Điền Linh Linh ở một bên cười trêu.

"Bạn An Lâm, nếu đã không còn chuyện gì, tôi cũng đi gặp mấy đứa bạn ở trần gian đây, sau năm ngày nữa sẽ gặp lại ở núi Trường Bạch." Đường Tây Môn cũng tới tạm biệt.

"Tôi đi tìm Hoàng San San đổi lại mấy thanh vũ khí, có chuyện gì cứ liên lạc qua điện thoại." Hiên Viên Thành cũng tới vỗ vỗ bả vai An Lâm, sau đó rời đi.

"Ha ha, tôi cũng phải đưa bạn Tô Thiển Vân đi thăm thú một vài cảnh đẹp và văn hóa ở trần gian rồi." Hứa Tiểu Lan kéo tay Tô Thiển Vân, nói lời tạm biệt với An Lâm.

An Lâm xoa trán, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, tất cả mọi người tự do hoạt động đi, sau năm ngày mọi người phải tập hợp ở Thiên Trì núi Trường Bạch."

"Không... Anh An, anh đi chỗ nào, tôi sẽ đi theo anh đến đó!" Ánh mắt Diêu Minh Hi nóng bỏng, gấp gáp mở miệng.

"Không rời không bỏ!" Hồ Quán cũng cực kỳ chân thành.

Cặp mắt An Lâm tối sầm.

Mẹ nó, mấy em gái thì chạy sạch, hai tên con trai lại cứ thích đi theo mình là sao?

"ĐI đi! Các cậu đi hết cho tôi! Tôi không cần các cậu phải đi theo!" An Lâm lớn tiếng mắng.

"Phụt! Ha ha ha..." Điền Linh Linh thật sự là không nhịn được, ôm bụng cười to, nói: "Đạo sĩ rởm, hai năm không gặp, không ngờ duyên nợ với đàn ông của cậu lại vượng như vậy?"

Mặt An Lâm đen lại, hắn phải khuyên can đủ đường mới có thể đuổi hai tên não tàn kia đi.

Thanh Hà Kiếm Tiên và mấy tu sĩ vây quét Hắc Vu giáo còn lại cũng lần lượt cáo từ, chỉ còn lại hai người An Lâm và Điền Linh Linh.

"Tại sao cô còn chưa đi?" An Lâm chớp chớp mắt, nhìn Điền Linh Linh, tò mò hỏi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Điền Linh Linh chầm chậm đỏ ửng, nhỏ giọng nói: "Còn không phải là hai năm không gặp, nên người ta có ý muốn trò chuyện với cậu nhiều một chút sao."

Khóe miệng An Lâm co giật: "Nếu không phải tay cô còn đang không ngừng sờ nắn Đại Bạch, có lẽ tôi sẽ tạm tin một chút."

Đại Bạch: "..."

Điền Linh Linh: "..."

Chú thích:

(*) Thiên Trì núi Trường Bạch: Thiên Trì có nghĩa là "hồ trời", là một hồ miệng núi lửa nằm trên đỉnh của núi Trường Bạch ở biên giới Trung Quốc và Bắc Triều Tiên, còn được gọi là Long Đàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận