Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 710: Đại Bạch tránh khỏi nguy cơ sống chết

Vốn dĩ là Đại Bạch chỉ muốn ẩn núp ở phía sau nham thạch, đợi An Lâm xuất hiện tựa như một vị anh hùng cái thế tới cứu nó.

Không ngờ dù đã lợi dụng thuật pháp để giấu diếm thân thể nhưng nó vẫn bị ba tên trưởng lão Kỳ Hóa Thần của Thiên Ma tông phát hiện ra.

"Ấy, đây không phải là Đại Bạch của Tứ Cửu tiên tông sao?" Hai mắt Động Hư đạo trưởng sáng ngời, nhìn con chó trắng nhỏ phía sau nham thạch với ánh mắt sáng quắc.

Ông là cường giả Hóa Thần trung kỳ, lại cặp mắt Hư Linh có thể khám phá ảo cảnh, hiển nhiên thuật pháp bí mật kia của Đại Bạch không thể tránh khỏi sự dò xét của ông ta: "Tuy là bề ngoài của nó đã thay đổi, nhưng mà bản chất vẫn không thay đổi, chính là nó!"

Hai gã trưởng lão Thiên Ma tông còn lại nghe vậy thì đều tỏ vẻ kích động, mở miệng nói: "Đây chính là cơ hội ngàn năm có một đó! Chúng ta hãy bắt sống nó, sau đó giao cho Vũ Lang tông chủ, nói không chừng có thể đổi lấy quả trứng phượng hoàng kia!"

"Chính là cái ý kiến này, dùng tính mạng của thành viên của Tứ Cửu tông để đổi lấy một quả trứng phượng hoàng!" Động Hư đạo trưởng cười khà khà, bắt đầu thản nhiên chậm rãi tới gần Đại Bạch.

Đại Bạch đang núp ở phía sau nham thạch, trực giác của dã thú khiến lông tơ của nó đột nhiên dựng lên, biến thành một con chó lớn lập tức quay đầu bỏ chạy!

Ba tên trưởng lão Thiên Ma tông đồng thời sửng sốt, bọn họ đã bí mật che dấu hơi thở rồi mới len lén tới gần con chó trắng kia, không ngờ lại bị con chó trắng phát hiện, quay đầu bỏ chạy.

Pháo năng lượng không đánh trúng Đại Bạch, đánh vào vách núi đá, trong nháy mắt vách núi đã bị nổ thành một cái rãnh to hơn trăm thước.

"Hửm? Không nghĩ tới mi còn có thể trốn nhanh thế đấy." Động Hư đạo trưởng cười nhạt, trên mặt là vẻ mặt nắm chắc phần thắng. Ông vung tay lên, hư không bên người tức khắc ngưng tụ thành chín quả pháo năng lượng màu đen.

Pháo năng lượng màu đen xé rách không khí, đánh về phía Đại Bạch.

Đại Bạch khẽ thở phào nhẹ nhõm, pháo năng lượng kia có uy lực đáng sợ như vậy, nếu như nó không cẩn thận bị đánh trúng, chắc chắn là sẽ bị trọng thương.

Sau khi thấy được dáng vẻ này của kẻ địch, Đại Bạch lại càng sợ đến mức mặt có tái mét, lập tức dùng toàn lực để thi triển truyền thừa Thương Lang, sử dụng tất cả vốn liếng tiến hành phong độn.

Bùm bùm bùm...

"Ha ha, mi thật sự cho rằng mình có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta sao? Đuổi theo!"

Mỗi một quả pháo năng lượng đều sánh ngang với một kích toàn lực của đại năng Kỳ Hóa Thần, chín quả pháo năng lượng màu đen mang theo uy năng đáng sợ, đồng thời lao về phía Đại Bạch, kéo ra thành một đường quỹ tích đen nhánh hẹp dài trên không trung.

Đây chính là ba cường giả Kỳ Hóa Thần đấy, cho dù liều cái mạng chó của nó, cũng không thể đồng thời đánh thắng ba người này được!

Theo một tiếng ra lệnh của Động Hư đạo trưởng, trưởng lão Thiên Ma tông không hề che dấu hơi thở nữa, mang theo uy thế kinh người, hóa thành ba luồng sáng màu đen, vọt tới truy kích Đại Bạch.

Phù... Nguy hiểm thật...

Không thể không nói, mặc dù vóc người của Đại Bạch không thon thả gì, nhưng mà vẫn cực kỳ linh hoạt.

Đại Bạch bẻ hướng, khó khăn tránh thoát pháo năng lượng kia.

Có thể là vì bị An Lâm cưỡi nhiều, nó biết được đủ loại tư thế, có thể tránh qua tất cả công kích của Động Hư đạo trưởng.

Đại Bạch bị làm cho sợ đến mức thân chó run lên, thi triển thuật pháp trên không trung, không ngừng xê dịch tránh né.

Một quả pháo năng lượng công kích thất bại.

Máu tươi bắn ra, tên trưởng lão còn lại gào lên một tiếng đầy bi thảm, điên cuồng rút lui.

Phản ứng của Đại Bạch vào giờ khắc này hết sức quả quyết, nó lập tức xoay người, khí thế tăng vọt tới đỉnh phong, vung hai móng có Hỗn Nguyên Băng Thiên Trảo bao phủ về phía một gã trưởng lão, sau đó vẽ ra một đường.

Đó là món đồ bảo mệnh mà An Lâm đưa cho Đại Bạch, lá chắn Thắng Lợi Thệ Ước, có thể ngăn cản một lần công kích trí mạng từ bên ngoài!

Song thời điểm Đại Bạch tránh né, tốc độ của nó đã bị giảm xuống, hai gã trưởng lão Thiên Ma tông khác nhân cơ hội tăng tốc tới gần, bọn họ đưa hai tay hướng về phía Đại Bạch đang chạy trốn, xiềng xích màu đen vươn ra từ lòng bàn tay, lao tới muốn quấn lấy Đại đi, tốc độ lại còn nhanh như tia sét.

"Nghiệt súc! Dám đả thương trưởng lão tông ta!" Giờ khắc này Động Hư đạo trưởng đã chạy tới, ông ta vừa sợ vừa giận, đường đường là trưởng lão Thiên Ma tông, lại bị một con chó Kỳ Dục Linh đánh cho bị thương nặng, đối với ông mà nói chuyện này chính là một loại sỉ nhục.

Thấy một màn như vậy, sắc mặt Động Hư đạo trưởng cũng bắt đầu hơi thay đổi.

Quả đấm bao phủ sát ý, rơi vào thân thể Đại Bạch, khiến thân thể Đại Bạch bị đánh cho lõm xuống.

Ầm!

Quả đấm của Động Hư đạo trưởng có hào quang màu đen bao phủ, trấn lĩnh vực áp màu đen khuếch đại, tiến gần đến chỗ Đại Bạch.

Đại Bạch tránh né không kịp, chân sau liền bị một cái xích quấn lấy, lực lượng trói buộc đáng sợ kia khiến cho nó khó có thể tiếp tục phi hành, lúc này, hai gã trưởng lão đã chạm mặt mà đến.

Đại Bạch nắm lấy cơ hội, lại vung chân tung ra một trảo.

Hỗn Nguyên Băng Thiên Trảo cực kỳ sắc bén tiếp tục xé rách lồng ngực cái vị trưởng lão kia, khiến cho hắn bị trọng thương phải lập tức rút lui.

Đại Bạch Kỳ Dục Linh đỉnh phong, ở dưới nghịch cảnh, nhưng lại có thể khiến hai trưởng lão Hóa Thần sơ kỳ bị thương nặng!

Luồng khí sắc nhọn màu lam hình lưỡi dao xé rách không gian, thế rồi ở dưới ánh mắt hoảng sợ của tên trưởng lão kia, xé rách thân thể của ông ta.

Tiếng va chạm lanh lảnh vang lên, con ngươi của trưởng lão kia co rút lại, ông ta thấy trường kiếm của mình lại đâm trúng kim quang hộ thể có chức năng phòng ngự cực mạnh.

Keng keng keng keng!

Một tên trưởng lão khác chém ra ánh kiếm như cầu vồng, mang theo mũi nhọn lạnh thấu xương, chém về phía thân thể Đại Bạch!

"NGAO...OOO..."

Đại Bạch kêu lên một tiếng đầy đau đớn, phun ra một búng máu to, nội tạng đã bị đánh cho lộn xộn vỡ nát.

Một kích toàn lực của Hóa Thần trung kỳ, đối với một con chó chỉ là Dục Linh hậu kỳ mà nói, cho dù thân thể có huyết mạch mạnh mẽ đến mấy, thì vẫn không thể chịu nổi.

Đại Bạch rơi xuống mặt đất, tạo thành một cái hố khổng lồ.

"Hừ! Ai cho mi gan chó, dám làm tổn thương trưởng lão tông ta!" Động Hư đạo trưởng bay về phía Đại Bạch ở dưới mặt đất, cả người bao phủ lĩnh vực đen nhánh, sát ý lành lạnh.

"Ai cho ta gan chó ư? Đương nhiên là cha mẹ của ta cho rồi! Gâu!" Đại Bạch nằm bẹp ở trong động, vẻ mặt vẫn không hề khuất phục.

"Động Hư trưởng lão, trước hết hãy để chúng tôi làm nhục con nghiệt súc này một phen đã, sau đó hẵng trói lại." Một gã trưởng lão chịu trọng thương nhìn Đại Bạch, trên mặt hiện vẻ dữ tợn và tàn nhẫn.

"Đúng vậy, trước hết cứ để cho chúng tôi xả giận đã, tôi không chịu nổi nỗi khuất nhục này!" Một tên trưởng lão khác lên tiếng phụ họa.

Đường đường là cường giả Kỳ Hóa Thần, lại bị một con chó Kỳ Dục Linh làm cho bị thương nặng, nếu không để cho bọn họ xả cơn lửa giận trong lòng thì bọn họ sẽ không chịu nổi.

Cái thù này, tất phải báo!

Thân chó của Đại Bạch run lên, mở miệng nói: "Các mười ngược đãi ta như vậy, không sợ An Lâm sẽ trả thù ư? Không sợ Tứ Cửu tiên tông trả thù ư? Gâu!"

Hai gã trưởng lão nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền cười lên ha hả:

"Không phải là con nghiệt súc này bị chúng ta làm cho sợ đến mức choáng váng đấy chứ, chúng ta dám bắt mi làm lợi thế, đổi lấy trứng phượng hoàng với An Lâm của Tứ Cửu tiên tông, dĩ nhiên là không sợ bị trả thù rồi!"

"So sánh với giá trị của trứng phượng hoàng, Tứ Cửu tiên tông trả thù có là cái rắm gì!"

Một gã trưởng lão còn treo nụ cười ở trên mặt, trong nháy mắt tiếp theo, một cái cánh tay của ông ta lập tức bay về phía không trung, máu tươi bắn ra, vương vãi đầy mặt đất.

Một trưởng lão khác khẽ nhếch miệng, còn chưa kịp làm ra phản ứng gì, thì một bóng dáng đã vọt tới trước mặt của ông ta, tung ra một quyền đánh ông ta rơi xuống đất, sau đó giẫm một cước ở trên ngực ông ta, sức mạnh kinh khủng trực tiếp đề vỡ xương ngực!

"Có can đảm thì ông lặp lại những lời vừa rồi thêm một lần nữa!"

Âm thanh giống như cơn gió lạnh tới từ chín tầng địa ngục phất tới.

Uy thế kinh khủng càng làm cho Động Hư đạo trưởng cách đó không xa phải run lên cầm cập.

Hai gã trưởng lão nhìn người xuất hiện, mặt đầy hoảng sợ, một lời cùng nói không ra.

Đại Bạch lại càng rưng rưng nước mắt, hô lớn: "Anh An, cuối cùng thì anh cũng đã tới rồi!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận