Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1107: Người nhà và người thân

"Anh nói là trận chiến ở quáng mạch Phi Cầu tộc ư?" Hứa Tiểu Lan im lặng một lúc rồi hỏi.

Lòng An Lâm vẫn còn sợ hãi gật đầu, nói: "Đúng vậy, lúc ấy anh rất tức giận, thật sự muốn giết Ngao Mông, bây giờ ngẫm lại, thật sự nghĩ mà sợ..."

Hắn đã suýt giết chết ông nội của Hứa Tiểu Lan!

Đây có khác gì suýt giết chết ông vợ của mình?

Lúc ấy hắn còn đánh ông ta như đánh con trai vậy...

Lại nói Hứa Tiểu Lan vừa ra sân đã để lộ ra song huyết mạch là Chân Long và Phượng Hoàng, đáng lẽ hắn nên sớm liên tưởng đến cái mối quan hệ này, có thể là người trong cuộc giả vờ không biết đi.

Hứa Tiểu Lan thấy bộ dạng này của An Lâm, bèn an ủi: "Anh cũng không cần phải tự trách đâu, kể từ sau khi cha em bị mẹ ta mang đi hi, cũng đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với Ngao Mông, thoát khỏi Long Đình."

"Thế nên coi như là em và Long Đình cũng không liên quan gì đến nhau. Long Đình sẽ không công nhận em, em cũng khinh thường việc nhận thân với Long Đình."

Hứa Tiểu Lan thở dài một hơi: "Sau khi cha em và Long Đình đoạn tuyệt quan hệ, lập tức đổi tên từ Ngao Quan Ngọc thành Hứa Quan Vân."

Dựa theo một số câu chuyện xưa, bây giờ chính là kết cục cuối cùng, hết truyện.

Mà quan niệm hiếm thấy của Đông Hải Long Vương Ngao Mông, cũng thật sự khiến cho người ta phải bật cười.

Hứa Tiểu Lan hé miệng cười một tiếng: "Về sau, cha rm cùng mẹ em liền kết hôn, hai người họ đã cùng nhau trải qua một cuộc sống hạnh phúc ở Chu Tước tông!"

Dứt lời, hai người nhìn nhau, đều không nhịn được mà bật cười lên.

Hứa Tiểu Lan vươn ra bàn tay trắng noãn, cười nói: "Khát nước rồi, muốn trân quả!"

An Lâm nghe vậy thì gật đầu, không nhịn được nói: "Mà kể ra thì, thái độ của lão Ngao Mông này khi đối đãi với con gái của mình thật sự là hiếm thấy đấy, thật khó có thể tưởng tượng, cha em lại cứ thế bị buộc phải đi."

Nhưng An Lâm biết, đây mới chỉ là khởi đầu của câu chuyện này.

Hứa Tiểu Lan chưa từng gặp Ngao Mông, hiển nhiên là cũng sẽ không có bất kỳ tình cảm nào với ông ta.

Hứa Tiểu Lan nhấp một ngụm rượu, lắc đầu nói: "Không phải Tiểu Long Nữ Bắc Liên của Tứ Cửu tiên tông cũng bị ép phải đi sao? Ông nội Ngao Mông của em ép bức con cái của mình rất thành thạo đấy."

An Lâm cười nói: "Chẳng trách em không theo họ Ngao, Hứa Tiểu Lan vẫn dễ hơn nghe!"

"Ngoan lắm, Tiểu An Tử." Hứa Tiểu Lan khẽ cười nhận lấy linh quả, "rộp rộp" mà cắn.

"Có khả năng là ông ta cảm thấy con cái có quá nhiều chỗ hại đi, rõ ràng không có thời gian chú ý tới suy nghĩ của con cái, rồi lại lộng quyền hành động độc ác, tỏ ra là vì tốt cho con gái, tùy ý định đoạt cuộc đời của họ." An Lâm tổng kết nói.

"Cuộc sống hạnh phúc kéo dài rất lâu, quả nhiên là truyền thuyết kia không phải vô căn cứ, cha mẹ em sống với nhau lâu như thế, nhưng mà mãi vẫn không sinh ra em..."

Chuyện xưa dần đi vào nội dung chính.

An Lâm lập tức lấy ra một linh quả nhất phẩm, biết điều mà đưa tới: "Mời nương nương dùng."

Chính xác mà nói, Tiểu Lan cũng là bán Long tộc.

Rốt cuộc hắn cũng đã hiểu được hắn đang khẩn trương vì cái gì.

An Lâm: "..."

"Dùng phương pháp khoa học để giải thích, chính là cách ly sinh sản vì bất đồng chủng tộc, tinh trùng và trứng đều không cùng một chủng tộc, thì làm sao dung hợp?" Hứa Tiểu Lan nghiêm trang nói.

"Không có chuyện gì! Phương pháp luyện đan em còn giữ, chính là nguyên liệu hơi khó tìm." Hứa Tiểu Lan đỏ mặt nói, "Dùng đan dược, cải thiện thể chất một chút, lập tức không thành vấn đề."

An Lâm vừa nghe, lập tức khẩn trương lên, cũng không biết là mình đang khẩn trương vì điều gì.

Tránh khỏi huyết mạch bạo thể, cứu lấy tính mạng của em." Hứa Tiểu Lan cảm thán một tiếng, hiển nhiên cũng là cảm thấy phiền muộn cuộc đời nhấp nhô của mình kể từ khi vừa được sinh ra cái thế gian này.

"Sau, vì điều trị song huyết mạch tiên thiên Chân Long Phượng Hoàng vô cùng cường đại của em, cha mẹ em cũng đã mất không ít tâm huyết, mới tìm được phương pháp chính xác,

An Lâm nghe vậy thở phào nhẹ nhõm: "Không thành vấn đề, bất kể là nguyên liệu gì, An Lâm kiếm tiên anh cũng quyết tìm về cho em!"

Hiếm có khi An Lâm lại thấy xấu hổ, sau đó lại khẩn trương nói: "Vậy phải làm thế nào?"

Không khí đột nhiên im lặng.

Dù sao cũng cảm giác mạch chuyện thay đổi đầy quỷ dị?

An Lâm nói: "Hôm nào anh sẽ đi hỏi Bạch Lăng thử xem."

Cái vấn đề này, hắn và Tiểu Lan cũng phải đối mặt!

"Làm sao ấy à..." Mặt Hứa Tiểu Lan hơi đỏ lên, "Cha mẹ em chạy đến nơi chuyên chẩn trị vô sinh ở Tử Tinh, cuối cùng cũng giải quyết được cái vấn đề khó khăn này."

Thế nên, cái vấn đề này, vô cùng mấu chốt!

Nếu như An Lâm và Hứa Tiểu Lan ở cùng với nhau, chẳng phải sau này cũng sẽ gặp phải khó khăn trong vấn đề sinh con ư?

An Lâm hết sức hiểu chuyện mà dịch người, đưa vai và ngực cho Hứa Tiểu Lan tựa vào.

Hắn không nhịn được, hồi hộp nói: "Vậy cách điều trị mà em nói..."

Hứa Tiểu Lan: "Có phương pháp luyện đan."

An Lâm thở phào nhẹ nhõm.

Hứa Tiểu Lan mỉm cười nói: "Tóm lại, tiếp theo em liền trưởng thành khỏe mạnh. Cha em dạy cho em thuật pháp Long tộc, mẹ em dạy em thuật pháp Hỏa hệ, tư chất của em vốn dĩ cũng tốt, lại có thiên phú song huyết mạch, hiển nhiên là con đường tu tiên rất thuận lời."

Thật ra thì cô chính là thiên tài tiêu chuẩn, có bối cảnh, tông môn tốt, cha tốt, mẹ tốt, thiên phú tốt, cuộc sống tựa như một nàng công chúa.

"Mẹ em thì rất dữ gằn, một khi em lười biếng, mẹ sẽ đánh em, em bị mẹ đánh khóc hơn mười lần... Vì để em luyện can đảm, mẹ còn có thể mang một số dị thú rất dọa người tới làm em sợ..."

"Ngược lại, cha em là dịu dàng nhất, cũng rất biết dỗ em, khi cười lên nhìn rất đẹp trai."

An Lâm gật đầu nói: "Chuyện này anh cũng đoán được."

Đó là bức ảnh một nhà ba người mặc áo bào Chu Tước tinh xảo màu đỏ.

Một cái hình ảnh bắt đầu xuất hiện ở trước mắt.

Hứa Tiểu Lan khóc một trận, cẩn thận lấy ra một tấm thủy tinh lưu ảnh, rót nguyên khí vào.

An Lâm yên lặng thay Hứa Tiểu Lan lau nước mắt.

Nhưng loại quan tâm này, làm sao có thể thay thế được vị trí của cha mẹ?

Cậu cả và cậu hai đều rất quan tâm cô, rất yêu cô.

An Lâm ôm Hứa Tiểu Lan vào lòng, dịu dàng an ủi.

Nói tới đây, thật ra thì đã biết kết quả.

" Ở bên trong nguyên khí Chu Tước, có một tứ tên là Chu Tước Hóa Dực, nó là vật phẩm bảo mệnh duy nhất, sau khi kích phát ra có thể thi triển Chu Tước không gian độn thuật trong khoảng thời gian ngắn, cho dù là đại năng Hợp Đạo cảnh cũng không cách nào ngăn lại."

"Đáng tiếc... loại độn thuật chỉ có thể truyền tống một người, nó là nguyên khí Chu Tước thứ hai mà mẹ em đạt được. Mẹ em không dùng, cũng không đưa cho cha em, mẹ dưa Chu Tước Hóa Dực cho cậu hai em, sau đó tách ra, cũng dặn cậu hai chăm sóc em thật tốt..."

Nói tới đây, Hứa Tiểu Lan đã bắt đầu khóc nức nở lên.

"Họ cứ thế vĩnh viễn xa cách em, đột ngột như vậy, ngay cả một câu cáo biệt cũng không có, cứ thế đột ngột biến mất khỏi cuộc đời em."

"Không có ai dạy cho em thuật pháp Chân Long nữa, cậu và cậu hai sẽ dạy em thuật pháp Hỏa hệ, nhưng sẽ không đánh em mắng em, đưa quái thú đến làm em sợ..."

"Em rất ngoan, rất nghe lời, cố gắng sống, cố gắng cười, không để cho người thân lo lắng, cố gắng làm một cô gái ưu tú hiểu chuyện, người khác cũng sẽ khen em, nhưng lời tán dương từ người em muốn nghe nhất, lại vĩnh viễn không được nghe..."

Hứa Tiểu Lan vừa khóc, vừa nói, xả ra hết tất cả tình cảm cô giấu trong lòng biết bao năm qua.

Hứa Tiểu Lan siết chặt hai nắm đấm, nghĩ tới câu chuyện cũ này, thân thể không kìm được xúc động mà run rẩy.

"Cho đến năm ấy em mười hai tuổi, vì Chu Tước Thánh Hỏa bạo động, cha mẹ và cậu hai của em phải tới vực Hư Linh tìm kiếm một loại năng lượng thủy tinh có thể trấn áp năng lượng cuồng bạo của Thánh Hỏa. Không ngờ trên đường bị hai vị đại năng Hợp Đạo cảnh Hư Linh tộc theo dõi, muốn nuốt chửng thần hồn của ba người bọn họ..."

Hứa Tiểu Lan cũng kể đến rất chân thành, dường như kể lại hết mọi buồn vui mà cô từng trải qua cho chàng trai bên cạnh nghe.

An Lâm rất chú tâm lắng nghe, nghe cô gái bên cạnh kể chuyện xưa, hiểu rõ quá khứ của cô.

Hứa Tiểu Lan chậm rãi kể lại chuyện cũ.

Chu Di Sương chính là một nữ sĩ cực kỳ dũng mãnh, không một lời hợp lập tức lật tung Long Đình, mạnh mẽ mang Hứa Quan Vân đi. Tính cách cha mẹ Hứa Tiểu Lan, thật ra cũng không khó đoán...

Cô gái với dáng vẻ xinh đẹp đang cười sảng khoái, phóng khoáng khoác một tay lên trên vai chàng trai, tay còn lại nắm tay một cô bé con.

Đầu chàng trai có sừng rồng, trên mặt là nụ cười ngượng ngùng mà dịu dàng, cũng nắm lấy một tay của cô bé con.

Hứa Tiểu Lan nho nhỏ, đứng ở chính giữa, tóc búi thành hai cái bánh bao, hai tay bị nắm, đón ánh nắng, trên mặt là nụ cười vui vẻ cực kỳ ấm áp, cặp mắt cong cong cũng tràn đầy ý cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận