Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1131: Toàn bộ lực lượng của Đông Hải Long Đình

Sau khi phân phối xong núi vàng, mọi người lại tập trung vào những thứ khác của Ngao Tiên Ngọc.

Tiên khí Thiên Biến Long Sát Thương của Ngao Tiên Ngọc, An Lâm không cầm đi.

Có lẽ là vì khi bị đập sắp chết, Ngao Tiên Ngọc vẫn nắm chặt thanh trường thương ấy. Hoặc có lẽ An Lâm nghĩ lưu lại cho mình một đường lui, sau này gặp lại còn có thể nhìn mặt nhau.

Nếu Ngao Tiên Ngọc cố chấp như thế, An Lâm liền để món tiên khí kia lại thôi, dù sao hắn cũng không thiếu một món tiên khí ấy.

Trên đất trống của đảo nhỏ.

Chất đống một đám nguyên thạch rậm rạp chằng chịt.

"Một nghìn một trăm hai mươi viên nguyên thạch, từng này đã tương đương với mười một triệu hai trăm ngàn linh thạch rồi, thật là giàu có quá mà!" An Lâm thở dài.

"Lần này cuối cùng cũng xoay sở đủ linh thạch để sửa chữa chiến hạm Tinh Hỏa của tông môn rồi!" Tiêu Trạch vô cùng vui vẻ mừng rỡ.

Mặc dù không biết tại sao Ngao Tiên Ngọc lại có được thứ này, nhưng không thể phủ định rằng trong đống bảo vật này, đây chính là thứ có giá trị cao nhất.

An Lâm không phản đối gì, nhưng trong đầu bỗng hiện ra một bóng dáng màu trắng, nên hắn mở miệng đòi quyền lợi cho nó: "Hình như Đại Bạch đang dùng Hỗn Nguyên Băng Thiên Trảo đúng không? Là một bộ Linh Khí cao cấp sắp đột phá, nếu có thể thêm vào đó chút Long Trảo này thì nó sẽ càng trâu bò rồi."

Tất cả mọi người vây quanh đôi móng nhọn màu trắng này, suy đoán công dụng của nó.

Hứa Tiểu Lan nghe xong mà mát cả lòng: "Ý kiến này không tệ!"

Mọi người chọn bảo vật mình cần từ đống đồ vật trên mặt đất.

"Sư phụ, đó là do con khiêm tốn thôi, cái gọi là hiểu sơ một, hai chính là... Chỉ cần có đủ tài liệu thì con có thể luyện ra Tiên khí." Tiêu Trạch gãi đầu nói.

"Thu hết toàn bộ linh thạch vào đi, dư lại bao nhiêu chính là vốn tự do của tông môn!" An Lâm vung tay lên, bắt đầu phân chia đống linh thạch này.

Tiêu Trạch vỗ ngực: "Yên tâm, chuyện này cứ giao cho con! Về luyện khí con cũng biết một, hai."

Cuối cùng còn sót lại một đôi móng nhọn màu trắng rất lớn.

Sau đó, trên mặt đất còn lại hơn hai mươi món linh khí và năm mươi viên linh đan, cùng với một đống lớn trân bảo của Đông Hải, An Lâm chỉ cần những món linh khí có liên quan đến kiếm, còn lại đều để cho mấy người Hứa Tiểu Lan chia nhau.

"Với những sinh linh có liên quan đến Long tộc, không chừng có thể ngộ ra một vài từ móng vuốt của vị tổ tiên này. Nếu không... Con một cái, sư nương một cái nhé?" Tiêu Trạch đề nghị.

"Trời ạ! Con là một Luyện Khí Sư trâu bò như thế thật hả? Bây giờ mới biết đó! Sao con không nói sớm?" An Lâm giật mình.

An Lâm dùng thuật Thần Giám kiểm định qua, biết được đây chính là cốt trảo căn nguyên do một con Thần Long Hợp Đạo cảnh của Long tộc Thái Cổ lưu lại, là đồ vật thần cấp!

"Là do người không hỏi mà." Tiêu Trạch rất tủi thân.

"Hiểu biết một, hai? Con có làm được không đó... Đừng làm nổ móng vuốt của Đại Bạch.

An Lâm: "..."

Có người tu luyện, có người làm thức ăn, có người tu giả tiên, tóm lại là không có chuyện gì để làm.

Chuyện của Đại Bạch đã giao hết cho Tiêu Trạch.

Nhiệm vụ chính của phân đội nhỏ lần này là vay tiền cho Tứ Cửu tiên tông thực ra đã hoàn thành.

An Lâm bị chí mạng rồi.

Ở khu vực mây đen tụ lại dày đặc trên đại dương.

Hứa Tiểu Lan day trán: "Anh chắc chắn chính là sư phụ không hiểu biết học trò nhất từ trước đến nay trong lịch sử."

Cho dù là những sinh linh đang bắt cá trên Đông Hải hay hải yêu sinh sống dưới đáy sâu đều rối rít tránh đi, chạy trối chết ra khỏi vùng hải vực này.

Giống như một vùng đất chết trên biển.

Nơi này gió to gào thét, sóng lớn quay cuồng, sấm sét ùng oàng.

Cuối cùng mọi người cũng phân phối xong số của cải Ngao Tiên Ngọc cứu tế cho Tứ Cửu tiên tông.

Mà khi mấy người An Lâm gặp phải thần thú Phách Hạ, lại thấy Long Quy Thần Sơn, chẳng những Hứa Tiểu Lan nhận ra gì đó, ngay cả Tiêu Trạch cũng có cảm giác từ sâu xa.

Bọn họ đều cảm thấy có một loại tiên duyên nào đó ở trên đỉnh thần sơn!

An Lâm là chủ một tông, là người quan tâm đến tông môn nhất, hắn quyết định tiến vào cấm địa của Long tộc kia cùng với thế lực của Đông Hải Long Đình!

Mọi người ở trên đảo thoải mái trải qua chín ngày không buồn không lo.

Sắp đến thời gian giỗ tổ của Đảo Thiên Long!

Nhưng An Lâm biết, trận chiến chân chính bây giờ mới bắt đầu.

Thời gian trôi qua rất nhanh, cả vùng biển này cũng chẳng có dấu hiệu gì khác lạ.

Từng có một con hải yêu lì lợm không muốn đi, khi một tia sét từ trên trời giáng xuống, đánh vào mặt biển cách đó mười dặm, dòng điện lan ra giật con hải yêu kia cháy đen khét lẹt.

Nơi này là địa ngục của kẻ yếu nơi Đông Hải, nhưng cũng là nơi các bá chủ Đông Hải tụ tập.

Rất nhiều cự long hơi thở mạnh mẽ quanh quẩn phía chân trời, giống như bá chủ của cả đại dương và bầu trời, hô mưa gọi gió, uy nghiêm ngút trời.

Phía trước bọn họ có một hòn đảo lớn vô cùng.

Hay có thể nói là một con thần thú cõng lấy một ngọn thần sơn.

Đó là nơi mai táng tổ tiên của Long tộc, là một tòa mộ cổ, cũng là một nơi có vô tận tiên duyên. Đại điển giỗ tổ mười năm một lần, tất cả thành viên nòng cốt của Đông Hải Long Đình gần như không ai vắng mặt, dù đang ở đâu, làm gì, đến ngày này đều quay về tham dự.

Long Vương Ngao Mông đứng đầu đội ngũ Long tộc.

Hai mươi mốt đứa con của ông, cả trai lẫn gái, trừ đã chết, trốn tránh, tu vi không tới cảnh giới Hóa Thần, ngày hôm nay đến đây tổng cộng mười ba đứa.

Thiên tài trẻ tuổi đời thứ ba cũng được khoảng năm người.

Uy nghiêm của Long tộc không thể bị xâm phạm.

'Gruuu!!! Cậu đi tìm chết đi!" Ngao Mông nổi lên sát khí.

Này mịa nó... Làm sao ông biết được sau khi An Lâm cưỡng ép trộm cướp còn có gan đối đầu trực tiếp với toàn bộ lực lượng Long Đình, thoải mái xuất hiện trước mặt mọi (người) rồng.

Ngao Mông bị tức đến suýt phun ra một ngụm máu.

"Tới đây để cho ông cơ hội thực hiện lời nói hùng hồn lúc nãy chứ còn gì nứa!" An Lâm cười rất ôn hòa.

Ngao Mông biến sắc, la hét không thành tiếng: "Gràooo! An Lâm! Sao cậu lại ở đây?!"

"Ha ha ha... Chúng ta tụ tập ở đây, ở nơi cả Đông Hải hướng về, người nào không sợ, người nào không kính? Đây mới là sức mạnh chân chính của Long Đình chúng ta!"

Ngao Mông trông thấy một màn như vậy, không nhịn nổi cảm thán một phen, trong lòng tràn ngập hào hùng.

"Nếu đám An Lâm vẫn còn ở đây, tuyệt đối sẽ bị dọa đến tè ra quần." Ngao Minh Ngọc vung vẩy cây quạt trong tay, cười khẽ.

"Hừ." Ngao Mông hừ lạnh một tiếng, "Nếu An Lâm xuất hiện ở nơi này, không đánh hắn ra bã cha sẽ không mang họ Ngao nữa!"

"Lợi hại như vậy sao?"

"Vậy ông mau lại đây đánh tôi đi!"

Thanh âm bỗng nhiên vang lên.

Xa xa, một người đứng trên Hắc Long, đạp mây cưỡi gió mà đến!

Một đám kẻ mạnh của Long tộc Đông Hải Long Đình kinh ngạc nhìn người thanh niên cưỡi rồng bay lại.

Không cần khoa trương thì đội hình này cũng đủ quét ngang toàn bộ thế lực khác trên Đông Hải.

Càng đáng sợ hơn là bên cạnh Ngao Mông có Ngao Tiểu Vũ, Ngao Tình Ngọc, Ngao Tiên Ngọc đã là Phản Hư hậu kỳ.

Mười người trong số đó là đại năng Phản Hư...

Lần giỗ tổ này có tất cả hai mươi tám vị cường giả Long tộc tham gia.

Ngoài ra, còn có thành viên Long tộc không phải họ Ngao, ví dụ như thống lĩnh Lục Trấn Hải của đội Thần Vệ, đội trưởng Hạ Trạch của đội Thần Vệ và các cường giả Long tộc khác, tổng cộng mười người.

Nói cách khác, thành viên dòng chính họ Ngao của Long tộc có mặt mười tám vị.

Mấy người An Lâm dám cưỡi rồng đến đối đầu với toàn bộ lực lượng nòng cốt của Long Đình, trong mắt người ngoài, một màn này rất khí thế, rất hào hùng, rất có gan.

Nhưng đối với Long tộc cao ngạo mà nói, hành động này chính là sỉ nhục!
Bạn cần đăng nhập để bình luận