Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2068: Cuộc gặp gỡ đầy thê thảm của các Thiên Thần

Kính Thiên Thần và Thiên Thần Lưu Thể trợn tròn mắt.

Thiên Thần Lam Nha bị Lam Tiểu Nghê ngược đãi, cái này có thể lý giải.

Nhưng vì sao, Thiên Thần Minh Hà sẽ bị cái tên ma ăn dưa... Không đúng, ma ăn trắng... Lại không đúng, là bị Lăng Cổ Ma Tôn ngược đãi à?

Thiên Thần Minh Hà yếu như vậy sao?!

Thiên Thần Minh Hà vẫn còn đang hộc máu, cảm giác được có hai ánh mắt khiếp sợ đang nhìn mình chằm chằm, hắn biết, chắc chắn là mình bị hai đại thiên thần quyền hành khinh bỉ và ghét bỏ rồi.

"Kính Thiên Thần, Thiên Thần Lưu Thể, các ngươi phải cẩn thận, cái tên Lăng Cổ Ma Tôn kia rất mạnh! " Thiên Thần Minh Hà khó khăn hồi khí lại, nhắc nhở đồng đội không nên xem thường kẻ địch.

Kính Thiên Thần và Thiên Thần Lưu Thể đều là im lặng và choáng váng, bây giờ còn trông cậy vào đồng đội tới hỗ trợ, bọn họ cảm thấy suy nghĩ của mình quá ngây thơ.

"Thiên Thần Minh Hà, ta cũng nhắc nhở ngươi một chút, Lam Tiểu Nghê đã mạnh hơn trước kia rồi." Kính Thiên Thần tuyệt vọng nói.

Thiên Thần Lưu Thể và Kính Thiên Thần bắt đầu thi triển thuật pháp phản kích.

"Thiên Thần thuật, Vạn Kiếp Hải Uyên!"

Thiên Thần Minh Hà thấy cái bộ dáng này của Lam Tiểu Nghê, tâm can cũng run lên: "Này... Đây là Lam Tiểu Nghê? Tứ lúc nào mà cô ta lại mạnh như vậy rồi?"

Vọt tới với tốc độ cực nhanh, thần hoàn trên đầu tỏa sáng cực kỳ chói lóa.

Hàng trăm hàng triệu tấn nước điên cuồng đánh thẳng vào ba vị thiên thần dưới nước, đó là một loại lực lượng mênh mông dồi dào, làm cho tồn tại cấp bậc Thiên Thần cũng cảm giác được lực lượng vô biên vô hạn.

"Đợi một chút, đối thủ của ta là Lăng Cổ Ma Tôn mà, sao ngươi lại ra tay với ta... " Thiên Thần Minh Hà bối rối, hắn phát hiện thậm chí ngay cả hắn Lam Tiểu Nghê cũng muốn ăn.

Rầm rầm rầm!!!

Ở xung quanh ba thiên thần, đột nhiên biển rộng xuất hiện vô số xoáy nước điên cuồng gầm thét, mỗi cái xoáy nước đều rộng đến trên trăm mét, bên trong tối đen như mực, bên ngoài sắc bén như có thể cắt đứt hết thảy Thiên Nhận, hơn nữa còn mang theo lực hấp thụ cực kì khủng bố, dường như muốn hoàn toàn xé nát thân thể thiên thần.

Mà, đó chỉ là Lam Tiểu Nghê vung vẩy đuôi cá đánh tới ba vị thiên thần, lơ đãng mang theo uy thế quyền hành.

Vừa dứt lời, sóng dữ bắt đầu dâng lên.

Song, Lam Tiểu Nghê trở lại biển rộng, giống như trở lại sân chơi của mình, lấy thân pháp linh hoạt được khó có thể tưởng tượng, tránh né hai đại thiên thần tiến công, nếu không thoát được, thì cầm Thương Hải thần kiếm trong tay bổ một nhát, cũng có thể bổ đôi đòn công kích.

Nhưng Lam Tiểu Nghê thì sao, cô ta chỉ dùng mỗi thủy quyền hành, giờ phút này lại hoàn toàn không cân nhắc đến hắn, vừa ra tay lập tức nhắm vào ba tên, định một mình ngược đãi ba thiên thần!

Thiên Thần Lưu Thể và Kính Thiên Thần bày ra vẻ mặt khổ sở, ngươi hỏi chúng ta, chúng ta đi hỏi ai đây? Không biết Thiên Thần Lam Nha còn bị đánh cho không thể nhúc nhích sao?

Chẳng phải như thế là quá ngông cuồng rồi ư?

Bất kể là Thiên Thần Lưu Thể, Kính Thiên Thần, hay là Thiên Thần Minh Hà, đều cảm giác được thân thể tràn đầy cảm giác bị giam cầm vô cùng mãnh liệt, muốn chạy khỏi nơi này, nhưng hoàn toàn không làm được, cả biển rộng đều là của Lam Tiểu Nghê, đều đang giúp Lam Tiểu Nghê vây khốn bọn họ...

Lăng Cổ Ma Tôn cũng kinh hãi, hắn dựa vào tiêu hóa mười tỷ quả trứng Thiên Nhân, lúc này mới chạm tới được cánh cửa Sáng Thế, hơn nữa bản thân cũng đã lĩnh ngộ được phần nào về thật pháp hệ phá thiên, có thể phát huy chiến lực thiên tử, hơn nữa còn có thêm đại trận phá thiên, nên mới có đủ khả năng để một mình ngược đãi Thiên Thần Minh Hà.

Lam Tiểu Nghê chém một kiếm về phía mặt kính, kiếm quang sắc bén vô cực lập tức chém vỡ mặt gương thành hàng vạn mảnh, song mặt gương trước mắt tuần hoàn vô hạn, căn bản là nhìn không thấy tới cuối.

Nó vung tay lên, sự vật hình tròn tựa như hai mặt thiên kính trong suốt đối ứng lẫn nhau, trong mặt gương, sinh ra hình ảnh một cái mặt gương khác, trong mặt gương ở trong mặt gương lại xuất hiện thêm một gương khác nữa. Cứ như vậy gương trong gương, vô tận liên tiếp, trong mặt gương cuối cùng là thực tế, trở thành mặt gương phòng ngự vô tân của Kính Thiên Thần!

Biển rộng ngừng giận dữ, nghênh sự yên lặng.

Đầu tiên là Lam Tiểu Nghê vọt tới trước mặt Kính Thiên Thần.

"Nghe thấy... âm thanh của biển rộng chứ?" Lam Tiểu Nghê chậm rãi lên tiếng.

Song, rất nhanh, Lăng Cổ Ma Tôn liền phát hiện, lo lắng của hắn là dư thừa.

Kính Thiên Thần trừng lớn hai mắt, trong đầu chỉ có một ý niệm, biển rộng thật sự có thể nói ư?

"Nó đã nói cho ta biết, bổn nguyên của ngươi ở nơi nào... " Lam Tiểu Nghê điểm ra một ngón tay, chỉ về phía một hướng khác trên hư không, không gian tựa như pha lê, vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ, ngay sau đó chính là ảnh phản chiếu vô tận bọt biển phát nổ trước mắt.

Kính Thiên Thần: "..."

"Kính Diện Ánh Xạ Vô Cùng Cảnh!!!" Kính Thiên Thần luống cuống, lần nữa vận dụng một đòn sát thủ khác.

"Ngươi... Đã nghe thấy chưa?"

Giọng của Lam Tiểu Nghê vừa ôn nhu vừa bình thản.

"Nghe thấy cái gì?" Kính Thiên Thần run sợ chớp mắt một cái.

Lực lượng có hạn, thì không cách nào phá vỡ nó vô hạn phòng ngự đấy!

Cô đột nhiên nhắm hai tròng mắt lại.

Lam Tiểu Nghê thu hồi trường kiếm, thản nhiên nói: "Muốn phá vỡ còn không đơn giản ư? Mặt gương vô tận? Bất kỳ một vật vô tận nào cũng có gốc rễ sáng tạo ra nó... Chỉ cần đánh nát bổn nguyên của nó là được..."

Kính Thiên Thần thấy thế thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười: "Không phí công rồi, đây là phòng ngự tuyệt đối của ta, đừng nói là ngươi, coi như là Thần Linh Sáng Thế đứng trước mặt ta, ta cũng chặn được!"

Lúc này, một cái tay trắng noãn thon dài, đã đặt ở trên đầu Kính Thiên Thần.

Ầm!!!

Lực lượng kinh khủng rơi đập.

Kính Thiên Thần thét một tiếng chói tai, bị một tay của Lam Tiểu Nghê nắm xuống đáy biển.

"Đại Dương Thiên Mộ!!!"

Rầm rầm rầm!!!

Chín trăm chín mươi chín cái bia mộ cao cả ngàn thước đột ngột mọc lên xung quanh Kính Thiên Thần, tách ra thần quang thâm thúy mênh mông, dẫn động lực lượng của cả biển rộng, trấn áp nó gắt gap, hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Rốt cuộc thì nó đã có thể cảm nhận được tâm trạng của Thiên Thần Lam Nha, cái loại cảm giác khuất nhục và vô lực này, thật sự vô cùng khó chịu. Nhưng nó đối mặt với sự trấn áp của cả Tây Hải, muốn tung mình quả thực là si tâm vọng tưởng.

"Kính Thiên Thần!" Thiên Thần Lưu Thể và Thiên Thần Minh Hà thấy một màn như vậy, thì đều là nghẹn ngào hô to.

"Không được, cô ta quá mạnh mẽ, chúng ta rút lui trước, thực lực của cô ta đột nhiên trở nên quá mạnh mẽ, nhất định là có hạn chế thời gian, thời gian vừa đến, chúng ta lại phản kích!" Thiên Thần Lưu Thể quyết định thật nhanh, nói.

"Tốt, chúng ta tách ra trốn!" Thiên Thần Minh Hà cảm thấy đúng là như thế.

Bọn họ dùng bí pháp có di chứng rất lớn, đang muốn tránh thoát xoáy nước dưới đáy biển để chạy trốn, thì bất chợt có vô số ma cầu màu đen rơi xuống đại dương, bao vây toàn bộ vị trí của bọn họ, phóng thích ra uy năng kinh người.

"Muốn chạy trốn, đã hỏi ta chưa vậy?" Lăng Cổ Ma Tôn uy phong lẫm liệt nói.

Hai thiên thần không lên tiếp, trực tiếp lựa chọn mạnh mẽ xông tới.

Đùng đùng đùng đoàng đoàng!!!

Ma cầu bắt đầu nổ bung, năng lượng hắc ám hiện lên thành hình cầu, khuếch trương bạo liệt.

Năng lượng kinh khủng khiến trọn cả cái đại dương đều nổ tung sôi trào.

Thiên Thần Lưu Thể và Thiên Thần Minh Hà am hiển thần thông, cứng rắn đỡ lấy vô số ma cầu, đồng thời bỏ chạy thật nhanh. Bọn họ cực kỳ chật vật, cũng cực kỳ nghẹn lòng.

Bọn họ vây giết Lam Tiểu Nghê có thể nói là rất có kinh nghiệm, tuy nói kết cục mỗi lần đều là bị An Lâm ngược đãi, nhưng cũng không đến nỗi đáng giận như bây giờ, suy cho cùng An Lâm chỉ là cường đại thôi. Lần này bảo đảm An Lâm sẽ không tới cứu, bọn họ lại càng hăng hái bừng bừng, ý định rửa sạch nỗi sỉ nhục trước kia. Nhưng mà chuyện gì xảy ra thế này, An Lâm không đến ngược đãi bọn họ nữa, nhưng sao lại đến phiên Lam Tiểu Nghê tới ngược đãi bọn họ rồi?

Thảm, thật sự là quá thảm!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận