Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2217: Áp lực núi lớn dành cho An Lâm

Đêm Hồng Mặc, là đêm hội biểu diễn long trọng nhất Hồng Mặc phường.

Nó cũng không chỉ đơn giản là biểu diễn.

An Lâm ở chỗ này thấy được tinh hoa văn hóa nghệ thuật của cổ vực Thái Sơ.

Nó không phải là thứ tục tằng.

Ngược lại, An Lâm thấy được.

Nó càng giống như là nên văn minh có một không hai của cổ vực Thái Sơ.

Tất cả khán giả, cùng với người biểu diễn tại chỗ này, đều có tu vi cực kỳ cao thâm, nói riêng về Phản Hư thì có trên trăm vị, những cái tên đứng đầu bảng giống như Vân Tiên, thậm thậm chí đã là tồn tại cấp bậc Hợp Đạo rồi.

Điều này đại biểu cái gì, điều này đại biểu bọn họ là những sinh linh tinh anh nhất cổ vực Thái Sơ!

"Tiếp theo cho mời Cổ Thu của Hồng Mặc phường biểu diễn cho mọi người cùng thưởng thức!"

"Sức hút lớn đến thế ư?! " An Lâm bị tràng diện rực lửa trước mắt làm cho kinh ngạc.

Loại hình thức biểu hiện nghệ thuật nào cũng có.

Hoàn toàn chính là đinh tai nhức óc! Ngay cả một đám cao tầng lúc trước vẫn lạnh nhạt xem cuộc vui, cũng không nhịn được mà đứng lên nhiệt liệt vỗ tay.

Đây hoàn toàn là kết tinh của nền văn minh của đại lục từng trung tâm của vũ trụ a!!

Hắn đã xem qua danh sách những cái tên đứng đầu bảng, biết Cổ Thu là một trong những cái tên đứng đầu bảng của Hồng Mặc phường, nhưng chỉ biết đến đó thôi, suy cho cùng hắn mới tới không bao lâu.

Bọn họ ở bị buộc đến đường cùng, rồi lấy một loại hình thái đặc biệt sống tới hậu thế. Bọn họ đã không nhìn thấy hi vọng nữa, thế nên đều bỏ thời gian vào trong nghệ thuật.

"Hôm nay ngay cả Cổ Thu tỷ tỷ cũng muốn biểu diễn? " Oánh Bảo khẽ che cái miệng nhỏ nhắn, trên mặt cũng tràn đầy dáng vẻ kinh ngạc.

Một đám danh bài bắt đầu lên đài biểu diễn.

Đây cũng là lí do vì sao, An Lâm thấy buổi biểu diễn trước mắt sẽ rung động như thế. Vì sao hình thức biểu hiện nghệ thuật của bọn họ, vì sao nghệ sĩ được chọn lựa ra từ hàng trăm hàng vạn người, còn trâu bò hơn nghệ sĩ An Lâm lựa ra từ mấy chục tỷ thậm chí mấy trăm tỷ sinh linh ở đại lục Thái Sơ vậy.

Lập tức, bên trong Hồng Mặc phường tràn đầy tiếng thét chói tai và hoan hô nhiệt liệt.

An Lâm thầm thấy run sợ.

Có tiểu Tiên Thú được dạy dỗ rất đáng yêu, biết bắt chước đặc tính của các đại chủng tộc, biết bày ra vẻ đẹp hình thể, còn biết dùng âm thanh để bắt chước mỹ cảnh...

Thân là một người nghệ sĩ, rất ít lộ diện, nhưng độ nổi tiếng lại cực cao.

"Cổ Thu rất lợi hại phải không? " An Lâm tò mò hỏi.

"Ta đánh cuộc với ngươi, một trăm phần trăm là ngươi sẽ thua. " Oánh Bảo hết sức buồn cười mà nhìn An Lâm, "Ta nói cho ngươi hay, Cổ Thu rất lười rất rát lười, bình thường một hai năm cũng không thấy nàng biểu diễn một lần, nhưng mức độ nổi tiếng của cô, vẫn luôn nằm trong ba thứ hạng đầu ở trong danh sách những cái tên đứng đầu bảng của Hồng Mặc phường, ngươi có biết điều này nghĩ là gì không?"

Cổ Thu lộ ra một nụ cười về phía khán giả trên đài.

Dung mạo của nàng không đến mức là rất kinh diễm, nhưng nhìn kỹ, liền sẽ cảm thấy cực kỳ dễ nhìn. Nàng cứ thế lẳng lặng đứng, vẻ mặt điềm tĩnh dịu dàng, độc lập dưới ánh đèn chiếu rọi.

"Cha! Ta muốn nàng, ta muốn nàng làm thiếp của ta! " Tên mập trên đầu có sừng rồng nắm ống tay áo Long Hoàng, vẻ mặt hưng phấn mà kích động nói.

Ở trong tiếng kêu của vạn chúng.

Tràng diện bắt đầu nóng hơn bao giờ hết.

Hắn hiển nhiên biết nó ý nghĩa như thế nào.

" Một chữ này, ta cấu tứ đã lâu."

Nàng nắm bút lông, tựa như nắm một cây trường mâu, nhẹ nhàng vung lên, là có thể vũ động ra một cái độ cong ở trên hư không, nó hoàn mỹ đến mức làm cho người ta cảm thấy thư sướng.

Cổ Thu tựa như đã quen với trường hợp như vậy, nàng vẫn duy trì nụ cười dịu dàng, lấy ra một cái bút lông thô như cánh tay từ trong nhẫn không gian.

Một nữ tử mặc đạo bào thanh lịch xuất hiện ở trung tâm sân khấu.

Long Hoàng nghe vậy thì vung tay đẩy tên mập ra, nổi giận quát nói: "Đừng có cóc mà đòi ăn thịt thiên nga! Nàng là thân phận gì, sẽ coi trọng ngươi?"

"Nhưng mà ta coi trọng nàng a, không phải ngài nói, không cần để ý tới người khác thấy thế nào, mấu chốt là mình thấy thế nào ư? " Tên mập tủi thân nói.

"Vậy cũng phải xem đối phương thân phận gì, đừng có nghĩ đến chuyện này nữa! " Long Hoàng hoàn toàn không nhân nhượng nói.

"Mọi người, đã lâu không gặp."

Một con Trư Yêu thậm chí còn tung một cước đạp ra lão mẫu heo còn đang ôm hắn, mở móng heo ra, hướng về phía Cổ Thu hô to ta yêu ngươi.

Nguy rồi, đây chính là cảm giác động lòng a!

Lập tức, tất cả mọi người đều cảm giác được trái tim của mình như đã đập chậm nửa nhịp.

"Tại đây, ta hiến tặng nó cho mọi người."

Cổ Thu cầm bút lông trong tay vung lên bầu trời, trong tinh không hắc ám, chóp bút lông trắng tinh liền thấm vào mực nước. Sau đó nàng nhanh nhẹn uyển chuyển, cầm bút lông trong tay vũ động ở trên hư không, phác hoạ ra một nét mực hoàn mỹ.

Sao trời làm mực, thiên địa làm giấy.

Cổ Thu khiến cho An Lâm kiến thức được cái gì thật sự gọi là bút tẩu long xà.

Nàng đang phác thảo, ống tay áo tuyết trắng và thủy mặc hoàn mỹ giao hòa, giống như là ánh sáng cùng bóng tối, cũng như là Thái Cực, vạn vật hài hòa tương sinh.

Đẹp, thật là đẹp!!!

An Lâm than thở tự đáy lòng.

Đây chính là trình độ thư pháp thoát tục!

Lúc Cổ Thu viết xong chữ, thiên địa biến sắc.

An Lâm ngẩn ra, Kim Phi Hồng lên sân khấu bây giờ?

Âm thanh dõng dạc của Hồng tỷ lại bắt đầu vang lên.

"Tiếp đến cho mời Kim Phi Hồng biểu diễn cho chúng ta, Chân Võ đạo!"

Cho đến khi mọi người đã bình tĩnh lại.

Xem Cổ Thu biểu diễn xong, An Lâm cảm thấy lại phải xem xét chỉnh sửa lại màn biểu diễn của mình thêm một lần nữa rồi, mẹ kiếp, áp lực thật lớn a!!

Mà là có thể trở hưởng thụ rất lâu.

Một chữ chính là một chuyện xưa.

Một chữ, cũng là một thời đại.

Sau khi tự thể trên hư không tan biến.

Tất cả mọi người từ thoát ra khỏi cái chữ kia.

Khi bọn hắn lấy lại tinh thần, không biết người kia đã đi nơi nào.

Cổ Thu cũng đã biến mất ở sân khấu.

Có người đang vỗ tay, có người vẫn còn chưa dứt được.

Rốt cuộc An Lâm đã biết vì sao Cổ Thu lại nổi tiếng như vật rồi, nàng đại biểu cho đỉnh phong của thư pháp nhất đạo, xem nàng viết chữ thật sự là một loại hưởng thụ.

Hơn nữa không phải là cái loại vui thích sẽ mau quên đi sau khi tiếp xúc.

Trăng có khi tròn khi khuyết, người có lúc sống lúc chết.

Nó đẹp, đẹp đến mức làm cho người ta say mê, lại không thể đụng vào.

Nhưng vào giờ khắc này An Lâm thấy được vô số tư tưởng cùng ý cảnh, hơn nữa còn thấy được bóng hình xinh đẹp trong lòng nhớ thương, cùng với ảo cảnh giai nhân một mình đứng dưới ánh trăng.

Sáu vạn khán giả cũng không biết nàng viết gì.

An Lâm không biết nàng viết là cái chữ gì.

Vô số nét mực ưu mỹ màu đen kết hợp thành tự thể hoàn mỹ.

Ở bên trong tiếng hoan hô, Kim Phi Hồng từng bước đi về phía sân khấu.

Hắn bày ra vẻ mặt bát chấp bất cứ giá nào, vừađang khẩn trương, lại có vẻ tự mãn, thậm chí lơ đãng rơi ánh mắt vào trên người An Lâm, cũng lộ ra vẻ ngạo nghễ khó có thể che dấu.

Kim Phi Hồng biểu diễn là võ đạo.

Bình tĩnh mà xem xét thì cũng không tệ lắm.

Nhưng mà ở sau khi Cổ Thu biểu diễn, liền có vẻ bình thường đến cực điểm.

Thậm chí có khán giả còn chẳng thèm liếc mắt nhìn, vẫn còn đàng chìm trong cảm xúc của con chữ mà Cổ Thu đã viết.

Với loại tràng diện này, Kim Phi Hồng còn kiêu ngạo cái gì?

Thật ra An Lâm có thể lý giải.

Bất kể là người nào được an bài biểu diễn ở tiếp sau Cổ Thu, đều sẽ cảm thấy áp lực lớn như núi.

Coi như là những cái tên đứng đầu bảng có tài nghệ siêu tuyệt, cũng không muốn diễn ngay sau Cổ Thu, bởi vì như thế sẽ khiến bọn họ trở nên mờ nhạt, chẳng phải là sẽ làm cho bọn họ có vẻ tài nghệ không bằng người sao? Mặc dù đúng là tài nghệ không bằng người, nhưng cũng không thể đối lập rõ ràng như vậy được nha!

Không có cái tên đứng đầu bảng nào muốn biểu diễn ngay sau Cổ Thu.

Về phần một số danh bài, chênh lệch thật sự là quá lớn, vốn là được biểu diễn là bọn họ đã được xem là may mắn, nhưng đứng bên canh Cổ Thu, làm cho người ta cảm giác rất tầm thường.

Giống như cho ngươi ta ăn một muỗng thức ăn thơm ngào ngạt, sau đó lại đút cho người ta một muỗng phân, thật sự không ai có thể chịu được.

Lúc này Kim Phi Hồng đi ra cũng có tác dụng, mặc dù hắn không phải là cái tên đứng đầu bảng, nhưng biểu diễn cũng không đến nỗi nào, vừa lúc cho khán giả thời gian quá độ.

Hắn chính là cái thang của Cổ Thu.

Không phải ai cũng có thể làm cái thang này.

Chỉ có danh bài mạnh nhất, mới có thể làm cái thang này.

Thế nên hắn rất kiêu ngạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận