Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 934: Quán quân cuối cùng

An Lâm chưa bao giờ nghĩ, trái tim mình thật sự bị đâm xuyên như vậy.

Nỗi đau đớn không cách nào nói rõ quét toàn thân, cái chết giống như cơn lốc, không ngừng hấp dẫn xé nát toàn bộ cơ thể, dường như muốn cướp đi toàn bộ cơ thể vậy...

Trong phòng khán giả trường thi đấu, gần mười vạn con người toàn bộ đều kêu lên hoảng sợ.

Bọn họ đều nghĩ sẽ có một trong hai người dành được chiến thắng, lại không ngờ hai người lại đồng vu quy tận, cùng lúc đâm xuyên qua tái tim đối phương.

Tiểu Tước Nữ khó khăn lắm mới rút được Thần Kiếm Chín Màu ra, thân thể lung lay như sắp đổ, khí huyết không ổn định, lại phun ra một ngụm máu tươi.

"Này, mèo hoa nhỏ,... Cô phun máu làm dơ quần áo của tôi rồi..."

Một giọng nói oán hận có chút mơ hồ đột nhiên vang lên.

Tiểu Tước Nữ lập tức đưa mắt tập trung vào chàng trai trước mặt, vẻ mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.

Dứt lời, hắn vừa tức giận nhét vào miệng hai viên linh đan cao cấp.

Nhờ vào tiên đan, quả tiên, linh đan, và toàn lực thúc giục công pháp Thanh Mộc Trường Sinh thứ hai, hấp thụ dược lực bùng nổ, trái tim đâm thủng của hắn, mới khôi phục nhanh chóng, tất nhiên đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm tính mạng.

Giọng nói của Tiểu Tước Nữ run run: "Anh... Vì sao anh còn chưa chết? Tu sĩ cảnh giới Hóa Thần khó giết như vậy sao? Giả, anh nhất định là kẻ giả mạo!''

"Cô cũng có thể cắn, không ai ngăn cô cả.'' An Lâm đảo cặp mắt trắng dã.

Hai quả tiên Huyết Long thất phẩm, quả bổ sung khí huyết vô cùng lớn...

An Lâm mỉm cười nói: "Tôi có thể cho cô thuốc.''

An Lâm một tay ôm lấy nơi trái tim đập, một tay điên cuồng nhét thuốc vào miệng...

Tiểu Tước Nữ ôm miệng vết thương không ngừng đổ máu, nước mắt đã nhanh chóng rơi xuống, tủi thân nói: "Người ta không mang theo thuốc!''

Hễ là quả tiên hay tiên đan có thể khôi phục thương thế, toàn bộ đều bị nuốt sống cho vào miệng, đồng thời liều mạng vận chuyển công pháp Thanh Mộc Trường Sinh thứ hai.

Có được tiên đan khôi phục thương thế rất mạnh, tiên đan thất phẩm, Diệu Linh Thiên Cơ Đan.

Tiểu Tước Nữ đã sắp sụp đổ, vươn ngón tay nhỏ nhắn, chỉ vào An Lâm mắng to: "Anh... Anh còn cắn thuốc ở đây, điều này không công bằng!!''

"Nhưng mà tôi có một điều kiện.'' An Lâm chỉ vào đại trận bị Táng Kiếm của hắn chọc thủng, "Đại trận đã bị phá, tôi cho cô đan dược, cô nhận thua, sau đó đưa tôi rời khỏi nơi này.''

An Lâm cười lạnh: "Cô cũng không chết đó sao? Đặc biệt là tôi chưa từng thấy qua sinh linh đạt Hóa Thần, có thể kiên cường chống lại chiêu thức 50 vạn linh thạch, còn chưa đứt hơi thở, cô đúng là quá mạnh!''

Đại trận là để hạn chế chiến sĩ bỏ trốn, trói buộc khiến bọn họ tử chiến đến cuối cùng.

Gặp phải Tiên Thú kỳ Phản Hư đều bị cô điên cuồng ngược, sao có thể nghĩ đến việc gặp An Lâm biến thái thế này?

Tiểu Tước Nữ nghe vậy ngẩn người, sau đó hai mắt sáng ngời giống như muốn chảy nước mắt ra vậy: "Thật không vậy? Anh An Lâm, anh thật sự là người tốt! Là một chiến sĩ chân chính, khinh thường việc dùng đường tắt để đạt được thắng lợi, chiến sĩ chân chính!''

An Lâm cau mày: "Này, cô sắp chết thật đấy, không lựa chọn giữ mạng một chút sao??''

Tiểu Tước Nữ bực mình, máu tươi không khỏi tuôn ra nhanh hơn.

Trong lòng An Lâm thầm mắng, cô mất máu, ông đây đầy máu, tại sao lại thua?

Tiểu Tước Nữ nghe vậy nhìn An Lâm một cái thật sâu, khóe miệng ẩn chứa ý cười như có như không: "Không thể ngờ được... Anh lại không hiểu được thế nào là thương hoa tiếc ngọc..."

Tiểu Tước Nữ vô cùng không kiên nhẫn thúc giục nói, đồng thời cả người bộc phát khí thế cường đại, giải phóng thần ấn phát ra ánh sáng thần lộng lẫy, không ngừng gia tăng trên cơ thể thiếu nữ, khiến hơi thở được kéo dài.

Chỉ cần Tiểu Tước Nữ thoát ra khỏi đại trận, không ai có thể ngăn cô được, như vậy cô có thể giữ mạng, mà An Lâm cũng có thể thắng được thoải mái một chút.

Chiếc váy nhiều màu của Tiểu Tước Nữ lay động, cầm trong tay Thần Kiếm Chín Màu, ánh sáng bắn ra bốn phía.

Làm gì đây, tội tình gì chứ, có phải có bệnh gì không?

An Lâm không nói gì nhìn toàn bộ cảnh liều mạng này của thiếu nữ muốn ăn cả ngã về không này.

"Là kính già yêu trẻ!'' An Lâm sửa lại, còn nhìn lướt qua dáng vẻ yểu điệu bé bỏng của Tiểu Tước Nữ, dường như chưa hề phát triển, yên lặng gật đầu.

"Đừng nói nhảm nữa, tôi lấy chiến đấu làm vinh dự, vĩnh viễn không đầu hàng, dù chết cũng không tiếc, anh không cần phải để ý.''

"Đây là trận chiến cuối cùng,

Lại không diễn tuồng, tôi sẽ chết, mau ra tay đi!''

Ngược lại, thương tích của An Lâm đã tốt lên rất nhiều...

Tiểu Tước Nữ hung hăng trừng mắt với An Lâm: "Cái gì mà tôi không có cơ hội thắng anh?"

"Trước tiên khỏi phải nói cô không hề có cơ hội đánh thắng tôi, ngay cả có thắng, sau đó sẽ mang theo giải nhất và danh hiệu Chiến Thần Thái Dương Thụ vào mộ sao?" An Lâm không hiểu.

Tiểu Tước Nữ trầm ngâm không quyết được, nghiêm túc lắc đầu: "Không ổn, đa tạ ý tốt của anh, tôi chỉ thiếu một chút nữa, đây là trận chiến cuối cùng của tôi, tôi hi vọng vào hôm nay... Sẽ chiến thắng lần 100 liên tiếp!''

Thần quang chói mắt xuyên thấu bóng đêm, giống như mặt trời treo trên ngọn cây, kinh diễm bầu trời đêm.

Thời khắc này, cô giống như vị thần duy nhất trên thế gian, đoạt lấy toàn bộ ánh sáng trên thế gian.

"An Lâm, một kiếm cuối cùng này của tôi, người thắng, nhất định là tôi!''

Tiểu Tước Nữ đắm mình trong ánh sáng thần, máu tươi đã nhuộm đỏ một mảng váy màu xanh, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ hồng hào khác thường, dường như đã trút cạn sinh mệnh cuối cùng của cô.

Toàn bộ người xem, đều bị trạng thái của cô gái này làm kinh sợ không nói nên lời.

Một màn này, có lẽ sẽ vĩnh viễn khắc sâu trong đầu bọn họ.

Bất luận là thắng hay bại, trong lòng bọn họ chính là Chiến Thần không có cách nào phai mờ!

An Lâm nhìn thiếu nữ trong tình trạng này, không khỏi nể phục, sau đó yên lặng lấy ra gạch hỗn độn hợp kim...

"Chiến Thần Thái Dương Thụ, sẽ không thua!'' Giọng nói dịu dàng dễ nghe truyền đến.

Thân thể Tiểu Tước Nữ khẽ run rẩy, đôi môi bị máu tươi nhiễm đổ khẽ mở, lẩm bẩm nói: "Tôi thắng sao?"

Hắn ngẩng đầu lên, mỉm cười: "Cho nên, mèo hoa nhỏ, cô thắng rồi!''

An Lâm nhìn về phía Tiểu Tước Nữ, lắc đầu tức giận nói: "Mèo hoa nhỏ, cô có phải bị ngốc không? Rõ ràng là tôi thua! Dựa theo luật thi đấu của trường thi đấu, khi chiến đấu bị đối thủ đánh ra khỏi sân, cũng được phán quyết là thua!''

"Sao có thể chứ..." Sắc mặt Tiểu Tước Nữ trắng bệch, thân thể mềm mại nhẹ nhàng run rẩy, máu đỏ sẫm chảy xuống từ khóe miệng, "Tôi thua..."

An Lâm oán giận nói một câu, có chút chật vật đứng lên.

"Hừ... Đè chết tôi rồi...''

Đây là lực lượng khiến người khác run sợ, là lực lượng hủy diệt chúng sinh.

Sinh linh ở tầng thứ năm, nhìn thấy rung động bất ngờ, bị thần quang xé mở tầng thứ sáu, nhất thời nảy sinh một trận rối loạn quy mô lớn.

Còn về phần sinh linh tầng thứ sáu, phần lớn đều đang ở trên trường thi đấu xem cuộc chiến, tất cả đều đứng đấy ngây dại rơi vào trạng thái mơ hồ.

Tiểu Tước Nữ vung kiếm chém một nhát kinh thiên động địa, cuối cùng hơi thở cũng nhanh chóng mệt mỏi.

"Thắng rồi ư?" Cô nhìn về phía nơi nào đấy bên ngoài trường thi đấu, thì thào mở miệng nói.

Một ít tộc Điểu chấn động, bắt đầu chạy trốn xung quanh.

Cũng có rất nhiều cường giả vững vàng như Lão Cẩu, nhìn theo ánh mắt của Tiểu Tước Nữ, về phía đấy.

Một kiếm kia, phá vỡ toàn bộ, nhưng khi nhìn thấy nơi tận cùng trong cái vực sâu tối đen ghê người kia thì có một khối gạch vĩ đại màu đen, không hề hao tổn gì.

Gạch đen rung động, cuối cùng bị một chàng trai áo trắng nhấc lên.

Trên trường thi đấu, kiếm quang chín màu bổ đôi đại trận bảo hộ ra, ngay cả trường thi đấu và đại lục Sáu Tầng cũng bị bổ ra, hơn vạn người xem đều bị kiếm quang đáng sợ lao đến, toàn bộ đều bị nuốt vào bên trong ánh sáng màu hồng vô tận kia.

Kiếm quang màu hồng rạch ngang bầu trời đêm, chiếu sáng giống như vẻ đẹp không thật.

An Lâm nâng gạch đen lên, chắn phía trước.

Cô cầm trong tay Thần Kiếm Chín Màu, chém xuống chỗ An Lâm!

Tiểu Tước Nữ dùng hết sinh mệnh, bộc phát sức mạnh cao nhất trong đời.

"Chiến thần Thiên Đình cũng sẽ không thua.'' An Lâm nhẹ giọng nói nhỏ.

"Đúng vậy, chúc mừng cô, chiến thắng 100 lần liên tiếp!'' An Lâm giơ ngón tay cái lên: "Chiến thần Thái Dương Thụ, Tiểu Tước Nữ!''

"Tôi thắng..." Tiểu Tước Nữ vẫn lặp lại câu nói đó như trước.

"Tôi chính là Chiến Thần Thái Dương Thụ chân chính sao?"

Sợi tơ chín màu sáng bóng dần dần ảm đảm, lúc này đã đến tận cùng sinh mệnh của cô.

Lúc này, toàn bộ sinh linh trong trường thi đấu đều hô to một câu:

"Chiến thần Thái Dương Thụ, Tiểu Tước Nữ!''

"Chiến thần Thái Dương Thụ, Tiểu Tước Nữ!''

Tiếng động tập trung lại thành một làn sóng vĩ đại, tiến thẳng lên tầng mây.

Trong lòng bọn họ, danh hiệu này là xuất phát từ thật tâm.

Bởi vì, chỉ có Tiểu Tước Nữ mới đảm đương được danh hiệu này1

Hai dòng nước mắt lăn dài xuống gò má của Tiểu Tước Nữ, cô nhìn An Lâm phía xa, đột nhiên nhỏe miệng cười.

Nụ cười xinh đẹp như hoa quỳnh nở trong đêm, đơn thuần diễm lệ, ngay cả màu sắc trong trời đất cũng phai mờ.

"An Lâm, cảm ơn anh.''

Thân thể Tiểu Tước Nữ hóa thành nhiều điểm sáng rực rỡ rồi tiêu tan, chỉ còn lại giọng nói như tiếng trời còn dư lại, đang quanh quẩn bên tai An Lâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận