Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2236: Alexander Hắc Thạch tiểu tỷ tỷ

Bên trong Thánh Vũ phường ở khu một.

Tiếng hoan hô của khán giả như núi hô biển gầm.

"Nguyệt Dạ ta yêu ngươi!!"

"Nguyệt Dạ tiên tử, ta sẽ vĩnh viễn theo đuổi người!"

"Nguyệt Dạ! Nguyệt Dạ! Nguyệt Dạ..."

Xem xong màn múa đơn dưới ánh trăng khán giả đều điên lên rồi.

Bọn họ chưa từng thấy qua vũ đạo xinh đẹp động lòng người như vậy, thánh khiết như vậy, mát lạnh như vậy, làm cho người mơ màng như vậy, làm cho người ta hướng tới như vậy...

Không chỉ có là nam, ngay cả nữ cũng cực kỳ bội phục, than hãi liên tục.

Nàng rất tò mò, kẻ địch có thể bị nữ thần Đề Na coi trọng như thế, sẽ mạnh như thế nào. Thân là Thần Linh Sáng Thế, thật ra nàng vẫn có mấy phần kiêu ngạo, có được có một loại ngạo khí mà các Thần Linh Sáng Thế đều có, trời đất bao la lão tử là lớn nhất.

Nguyệt Dạ cười nhạt, chưa trả lời câu hỏi của Hắc Thạch.

Thật ra thì nàng đã nghe nữ thần Đề Na đã nói về tồn tại trước mắt này.

Dĩ nhiên, đây chỉ là tâm tư nhỏ nàng không nói cho ai biết mà thôi.

"Hắc Thạch... Ngươi rất lạ mặt, ngươi đến từ nơi nào? " Nguyệt Dạ nở nụ cười bình dị gần gũi, dường như muốn thân thiện trao đổi.

Lúc này, nghệ sỹ xung quanh đã nhiệt tình xông tới, trong đó cũng bao gồm một số cái tên đứng đầu bảng không lên sân khấu biểu diễn, nhưng vẫn chú ý đến màn biểu diễn.

Nghe từng câu ca ngợi và yêu thương nhiệt tình, cái nữ tử với khí chất lạnh lùng không màng danh lợi kia, độc lập đứng ở vũ giữa đài, đáy mắt hiện lên vẻ phiền chán không dễ phát giác, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười làm cho người ta cảm thấy vô cùng tốt đẹp, khẽ khom người rời khỏi sân khấu.

Hắc Thạch cũng không tiếp tục truy vấn.

"Nguyệt Dạ, ngươi cũng rất lạ mặt, ngươi cũng tới từ nơi nào vậy? " Hắc Thạch bày vẻ mặt vô cảm nói, trong giọng nói thoáng lộ ra vẻ thanh cao.

Nàng đi tới phía sau sân khấu, nhìn về phía nữ tử duy nhất có thể cạnh tranh với nàng.

Chính xác mà nói, nàng cũng không cảm thấy Thiên Thần Quang Minh có đủ tư cách để nữ thần Đề Na coi trọng như thế. Hắc Thạch hy vọng có thể biết một chút về thực lực chân chính của Thiên Thần Quang Minh.

Dĩ nhiên, đó cũng không phải dáng vẻ chân thật của hai nàng.

Thiên Thần Quang Minh, chấp chưởng Thiên Đạo Quang Minh của đại lục Thái Sơ, là kẻ địch đáng sợ nhất.

Nếu như có thể, các nàng nhất định sẽ bày ra dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng, người lạ chớ tới gần.

Hai người đều không muốn tiết lộ thông tin của mình, cứ thế rơi vào trong trầm mặc.

Nguyệt Dạ và Hắc Thạch là hai đại mỹ nữ có nhan sắc đỉnh cao, sương lạnh trên mặt trong nháy mắt hòa tan, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, biến thành nữ tử dịu dàng bình dị gần gũi, thái độ tốt đẹp đến độ làm cho các nghệ sĩ đều có một loại cảm giác như tắm gió xuân.

Cho đến vị trí thứ ba, số hoa phiếu mà cái tên đứng đầu bảng đạt được cũng chỉ có khoảng hai ngàn năm trăm phiếu.

Đám nghệ sĩ bình thường thì đều rất thảm, căn bản đều là mười mấy mấy trăm phiếu.

Một cái nữ tử Hắc Vũ tộc xinh đẹp tuyệt diễm bắt đầu xuất hiện.

Kết quả hoa phiếu bắt đầu được công bố.

"Ờ... " Hắc Thạch kéo khóe miệng, cảm giác hơi muốn đánh người.

Nhưng vì sao cả hai đều làm vạy? Đương nhiên là vì một lần cống hiến trọng đại để tiến vào thiên thư các a! Các nàng cần những cái tên đứng đầu bảng này nhường lại cơ hội, hiển nhiên thái độ không thể quá kém.

Nhưng Hắc Thạch lại không nhúc nhích mà đứng nguyên tại chỗ, cũng không biết là nàng đang suy nghĩ cái gì.

Khán giả đang hoan hô.

"Cho mời thực tập sinh Hắc Thạch lên sân khấu. " người chủ trì bày ra vẻ mặt kích động.

Hắc Thạch có chút khẩn trương, tổng cộng sáu vạn tấm phiếu, rốt cuộc nàng có thể có mấy tấm?

"Chúc mừng Hắc Thạch! Số hoa phiếu đạt hai vạn một ngàn phiếu, đạt được vị trí thứ hai!! " âm thanh kích động của người chủ trì truyền đến.

Hắc Thạch thấy kết quả thì mặt mày đen xì.

Nguyệt Dạ nhướn màu, âm thanh bao hàm ý mừng, quay đầu nói: "Chúc mừng a, Hắc Thạch, ngươi đạt được vị trí thứ hai rồi..."

Coi như là cái tên đứng đầu bảng, cũng là một hai ngàn phiếu, có thể tưởng tượng, hai đại mỹ nữ đạt được số hoa phiếu nhiều đến cỡ nào.

Trên vũ đài.

"Tiếp đến là vị trí thứ hai. " âm thanh sục sôi của người chủ trì vang lên, "Ba, hai... Một!"

Hắc Thạch và Nguyệt Dạ đều nhìn lên màn hình, thời khắc quyết định thắng thua đã đến!

"Hắc Thạch, ngươi nên lên sân khấu rồi!"

"Đừng lo lắng nha!"

Đám nghệ sĩ ở bên cạnh đều nử nụ cười chúc mứng, lên tiếng thúc giục.

Âm thanh của người chủ trì lần nữa xuyên đến phía sau đài: "Cho mời Hắc Thạch lên sân khấu!"

Mười nghệ sĩ đạt được số hoa phiếu cao nhất đều phải lên sân khấu, đây là quy định, nhưng Hắc Thạch lại như không nghe thấy đối phương nói chuyện, ngược lại hai tay ôm ngực, nhìn phong cảnh phía ngoài.

"Chuyện gì xảy ra thế? Hắc Thạch, ngươi làm sao vậy?"

"Sao lại không đi ra?"

Đám nghệ sĩ ở bên cạnh đều nhịn được mà thúc giục.

"Gấp cái gì, thân thể của ta thể có chút không thoải mái, chờ chốc lát a. " khuôn mặt trầm tư của Hắc Thạch đột nhiên biến đổi, quay đầu cười tủm tỉm nói.

Người chủ trì đáng chết này rốt cuộc có biết nói chuyện không đáy?!

Có biết ăn nói không thế?

Lời này hung hăng đâm cho Hắc Thạch một đao.

Người chủ trì cũng rất kích động: "Thật là trăm vạn năm cũng chưa từng thấy a! Hắc Thạch lại phá vỡ kỷ lục của Thánh Vũ phường chúng ta, trở thành nghệ sĩ đầu tiên có số hoa phiếu nhiều gấp bảy lần cái tên đứng đầu bảng, nhưng không trở thành cái tên đứng đầu bảng!!"

Hắc Thạch không vui, nhiệm vụ của nàng thất bại...

Mặc dù hoa phiếu của cả hai đều nghiền ép những cái tên đứng đầu bảng còn lại, hơn nữa số phiếu đều là nhiều gấp gảy gấp tám lần số phiếu của cái tên đứng đầu bảng... Nhưng muốn đạt được danh hiệu cái tên đứng đầu bảng, còn có một điều kiện, chính là phải trở thành vô địch!

Các nghệ sĩ cũng không biết trong hồ lô của Hắc Thạch bán cái loại thuốc gì.

Người chủ trì cũng nghệt mặt ra.

Hai vị mỹ nữ Hắc Vũ tộc đỉnh cao, có thể nói là điểm sáng lớn nhất tối nay, thiếu một người cũng không được, khán giả đều chờ đợi nhìn hắc vũ song kiều ra sân, nhưng lúc này Hắc Thạch lại ngang nhiên gây rối loạn tiết tấu, trong một nhất gian khiến cho người chủ trì cũng phải luống cuống chân tay.

Cuối cùng, Bạch Hoàng ngồi ở trung tâm khán đài mở miệng: " Bởi vì tình huống thân thể không tốt nên nghệ sĩ Hắc Thạch không tiện lên sân khấu, chúng ta có thế tiếp tục."

Dưới loại tình huống đặc biệt này, lời nói của Bạch Hoàng vẫn rất có tả dụng.

"Hừ, xem ra cái tên Bạch Hoàng này có vấn đề... " Hắc Thạch nhếch lên cái miệng nhỏ nhắn.

"Ngươi đã thành công kéo dài năm phút rồi, còn chưa đủ sao? " ánh mắt Nguyệt Dạ lạnh như băng, trợn mắt liếc nhìn Hắc Thạch một cái.

Hắc Thạch thấy Nguyệt Dạ tức giận, liền rất vui vẻ.

Lúc này, số phiếu của Nguyệt Dạ đã ra, hơn hai vạn tám nghìn phiếu, nhiều hơn Hắc Thạch gần bảy ngàn phiếu! Cái số phiếu này chênh lệch không quá lớn, nhưng Hắc Thạch vẫn rất không vui.

Tiết tấu hoàn toàn bị rối loạn.

Lúc này, người chủ trì lần nữa thúc giục, nhưng Hắc Thạch vẫn chưa chịu xuất hiện.

Nguyệt Dạ thấy cái dáng vẻ này của Hắc Thạch, liền cắn chặt răng, muốn động tay, rồi lại cố nhịn xuống...

"Tỷ tỷ, ta kéo dài thời gian để làm gì chứ, ta thật sự không thoải mái mà, có thể là màn biểu diễn vừa rồi khiến ta quá tốn sức, để cho ta nghỉ ngơi thêm mấy phút đồng hồ là được... " Hắc Thạch bày ra vẻ mặt tủi thân.

Lúc này, Nguyệt Dạ đã nhận ra cái gì, lông mày kẻ đen hơi nhăn, nói: "Hắc Thạch, ngươi đang kéo giài thời gian?"

Đám nghệ sĩ trợn mắt há hốc mồm, nữ tử trước mắt này vô cùng thần thái, tràn đầy sức sống, có chút gì giống như thân thể không thoải mái đâu, coi như là giả vờ cũng phải giả vờ cho giống một chút chứ!

Ngay sau đó, khán giả cũng ồn ào và hoan hô lên theo.

Hiển nhiên bọn họ đều cảm thấy cái kỷ lục này rất thú vị, cũng có một phần người xem cảm thấy đáng tiếc, nhưng không phải là rất bi thương. Suy cho cùng Hắc Thạch lợi hại như vậy, tối nay không được danh hiệu cái tên đứng đầu bảng, sau này cũng sẽ được a, cần gì nóng lòng nhất thời chứ.

Nguyệt Dạ ở bên trong tiếng hoan hô và tiếng reo hò của vạn chúng, thành công trở thành cái tên đứng đầu bảng của Thánh Vũ phường, được Bạch Hoàng ban cho vòng nguyệt quế, bắt đầu đi tới thiên thư các!
Bạn cần đăng nhập để bình luận