Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 886: Các kiểu giành đồ ăn thần thông

Khoảnh khắc chiếc vung được nhấc lên kia, ánh sáng màu vàng tràn ngập cả tiệm đồ ăn ngon.

"Ánh sáng thật chói mắt!" Lam Thái Hòa nheo hai mắt lại, kinh ngạc hô lên.

"Đây là ánh sáng quý giá của thực vật!" Trương Quả Lão là người biết nhìn hàng, hai mắt sáng lên theo.

Ngay sau đó, vô số cảnh tượng tuyệt đẹp bắt đầu hiện lên, đó là hình ảnh khiến người ta vui vẻ.

Không chỉ đánh vào thị giác mà còn đánh vào thính giác.

Một giọng ca nữ tính rành mạch bắt đầu vang lên, bài hát lại là "Hôm nay là một ngày tốt lành".

Hôm nay là một ngày tốt lành, chuyện trong lòng đều có thể thành hiện thực. Ngày mai là một ngày tốt lành, mở cửa ra chúng ta đón gió xuân...

"Tiếng hát thật êm ái dễ nghe, vô cùng phù hợp với món ăn Hoàng Đạo Cát Nhật này, thật đẹp, thật lương thiện." Hàn Tương Tử nghe say sưa, mở miệng thở dài nói.

Tám người đồng thời bắt đầu động đũa, lúc mới bắt đầu vẫn tương đối bình tĩnh, dù sao bọn họ đã sống lâu như vậy rồi, có gió to sóng lớn gì là chưa gặp.

Bát Tiên đồng thời rùng mình một cái.

Một suy nghĩ xuất hiện không hề báo trước.

Mọi thứ đều thay đổi.

Rồng xanh xoay quanh bên ngoài, như ngọc như sấm sét. Thiên Đức và Kim Quỹ là từng miếng giống như tiền vàng chằng chịt lấy nhau, tỏa ra ánh sáng khiến người khác kinh ngạc. Ty Mệnh là Phượng Liễn Tinh, lấy gà hóa phượng, hai cánh mở rộng, miệng thơm ngon giòn, tràn ngập mùi thơm cực kỳ mê người. Minh Đường và Ngọc Đường là rau thơm, giống như áo lông của phượng hoàng, tô điểm ở giữa...

"Xuýt xoa..."

Thế nào là Hoàng Đạo Cát Nhật? Trong mười hai thần sát của hoàng lịch có sáu hoàng đạo là "Thanh Long, Thiên Đức, Ngọc Đường, Ty Mệnh, Minh Đường, Kim Quỹ", lúc sáu thần hoàng đạo trực nhật chính là Hoàng Đạo Cát Nhật.

"A... Mùi vị này..."

Bát Tiên thấy cảnh tượng như vậy đều cảm thấy thân thể và linh hồn cùng rung động.

Sau khi hiện tượng lạ biến mất, Bát Tiên nhìn các món ăn trên đĩa.

Thế nhưng khi những thức ăn kia đưa vào miệng.

"Tránh ra cả đi! Đây là cánh gà của tôi!" Lữ Động Tân thét to, đôi đũa như kiếm, gạt phăng những đôi đũa xung quanh.

Đó chính là, thật muốn ăn!

"Không! Tôi chỉ muốn những món ăn linh động đó thôi, tại sao anh lại đánh tôi?" Đôi đũa của Lam Thái Hòa như cỏ xanh, lấy mềm thắng cứng, không ngừng kích động những đôi đũa xung quanh.

"Trời ơi! Ôi..."

Trong chớp mắt, nguyên khí kích động, đôi đũa hóa thành từng trận tàn ảnh!

Tào Quốc Cữu càng lợi hại hơn, bề ngoài thì dùng đũa để tiến công, thực tế lại là sử dụng hồn thuật, phân hóa một luồng những thần hồn nhỏ, lén đánh về phía món ăn có hình dạng đồng tiền vàng, muốn trục lợi.

"Ông đã từng này tuổi rồi, còn bày đặt non trẻ cái gì?" Trương Quả Lão thấy thế thì nổi giận.

"Mẹ kiếp, lão Hàn, ông như thế càng không có phúc hậu!" Hán Chung Ly giật mình, trực tiếp lấy ra một cây quạt, phẩy một cái, ngọn lửa bùng cháy.

"Mọi người đừng kích động, đừng kích động, phải kính già có hiểu không hả, tôi trước!" Đôi đũa của Thiết Quải Lý đã phụ thuộc vào lực kim đạo, trở nên mạnh mẽ vô cùng, ngang nhiên gạt đôi đũa của Lam Thái Hòa ra, gắp miếng thịt tươi của rồng xanh kia!

Vẫn may Lữ Động Tân và Hà Tiên Cô đã che chắn ngày hoàng đạo vào thời khắc mấu chốt, nếu không hậu quả khó mà lường được.

Hà Tiên Cô duyên dáng hừ nhẹ một tiếng, bóng dáng mờ ảo của hoa sen bao phủ lấy cánh gà, nhẹ nhàng nói: "Cánh gà ngon như vậy, Lữ Động Tân anh lại muốn ăn một mình, đã hỏi tôi chưa?"

Kết quả là hai người lại bắt đầu tranh giành.

"Rõ ràng là ông điên trước, lại muốn ôm trọn!" Hán Chung Ly cười ha hả, đáp trả gay gắt.

"Mẹ kiếp! Hán Chung Ly, ông điên rồi sao?" Hàn Tương Tử chửi ầm lên.

"Phỉ! Bày đặt kính già, vậy tại sao ông không nói yêu trẻ đi?" Lam Thái Hòa hô tô một tiếng, đôi đũa lại đánh nhau với Trương Quả Lão.

Ầm ầm!

Ngọn lửa giống như quả cầu nổ ra.

Tiệm đồ ăn Thiên Đình Thần Trù của An Lâm nổ tung...

"Ha ha, trong bát tiên, tôi là nhỏ nhất, tôi không tính là non trẻ thì là gì?" Lam Thái Hòa cũng phản bác rất có lý, đôi đũa tấn công thuần thục khéo léo hơn.

"Là đàn ông nên chính trực!" Hàn Tương Tử cười ha hả, phất tay lên một cái lại ngưng tụ hơn trăm người nhỏ linh hoạt trên không, trực tiếp đánh về phía ngày hoàng đạo, định thu lấy toàn bộ!

Đáng tiếc là chiêu này bị Dương Thần Chi Nhãn của Hán Chung Ly phát hiện, thuận tay tung một ngọn lửa đã giết chết những thần hồn nhỏ: "Ha ha, lão Tào, ông như thế là không có phúc hậu, còn muốn trộm ư?"

Chiêu minh tu sạn đạo, ám độ trần thương này dùng thật là hay.

Không đúng, phải nói là Bát Tiên lại bắt đầu tranh giành vì Hoàng Đạo Cát Nhật.

An Lâm ở một bên nhìn cửa tiệm bị cháy đen một mảnh, đau lòng đến ôm thắt lấy ngực.

Bà nội nó! Trước khi vào còn là Bát Tiên cốt cách, phong thái của thần tiên, vì sao phong cách này nói vỡ là vỡ vây? Đánh lộn bên đường thật sự tốt sao?

Bây giờ xem ra hắn quyết định tùy tiện tìm một cửa hàng nhỏ đơn giản mới thật sáng suốt làm sao.

Cửa hàng tốt hơn nữa thì có ích gì, chưa đến một ngày đã trực tiếp nổ tung rồi!

Bát Tiên vượt biển... Phỉ!

Là Bát Tiên vượt qua tiệm ăn, thể hiện các kiểu giành đồ ăn thần thông?

Trên Hoàng Đạo Cát Nhật, Bát Tiên đại chiến một trận kịch liệt xong rốt cuộc kiệt sức, thở hồng hộc nằm dưới đất.

Hoàng Đạo Cát Nhật bị bọn họ quét sạch.

Cửa hàng đồ ăn của An Lâm cuối cùng cũng hot!

Chuyện này bắt đầu lưu truyền điên cuồng ở thiên đình, vô số những tiên nhân phàm ăn bắt đầu rục rịch, nhao nhao nhìn sang cửa hàng đơn sơ bên phố đồ ăn ngon kia.

Điều này chứng tỏ tài nấu nướng của An Lâm gần như đánh gục tất cả mọi người!

Thế nhưng bọn họ lại nhất trí cho rằng tài nấu nướng của An Lâm có thể gánh vác được danh hiệu Thần bếp.

Phải biết là khẩu vị của Bát Tiên là không đồng nhất, nam, nữ, già, trẻ, giàu, nghèo, bần, tiện là tiêu chí của bọn họ, làm một món ăn, lấy lòng được Bát Tiên không cùng khẩu vị là vô cùng khó.

Thế nhưng tuyên truyền của Bát Tiên thì giống như đánh giá của người mua đáng tin cậy nhất, dựa vào kinh nghiệm thực tế của mình cho ra đánh giá chân thực nhất.

Bát Tiên nghe vậy đều có chút thất vọng thở dài một hơi.

"Người bạn trẻ An Lâm, cậu yên tâm, sau khi chúng tôi trở về nhất định sẽ quảng cáo giúp cậu. Món ăn cậu làm từ chất lượng đều không thua gì với Thần bếp Hồ Gia Hiệu!" Lam Thái Hòa kích động nói.

Bảy vị tiên còn lại nghe vậy cũng nhao nhao phụ họa, nói là sẽ tuyên truyền giúp An Lâm, làm một hệ thống cung cấp nước.

An Lâm nghe vậy thì mừng rỡ, lại tặng cho bọn họ một lồng bánh bao Đại Bạch Bất Lý.

Phải biết là mối quan hệ của Bát Tiên trên thiên đình rất rộng, nếu bọn họ đích thân tuyên truyền, vậy thì chắc chắn hiệu quả không tầm thường.

Cứ như vậy, Bát Tiên ăn thử trở về.

Bọn họ dùng thân phận ăn thử để bình luận về tài nấu nướng của An Lâm, bình luận đó chính là cái tên Thần bếp hoàn toàn xứng đáng!

Tin tức này lại một lần nữa chấn động thiên đình!

Tuyên truyền của Thiên Đế giống như là tuyên truyền của chính phủ vậy, tuy đáng tin cậy, nhưng không có căn cứ.

An Lâm có chút tiếc nuối lắc đầu: "Không được đâu tiền bối, vì một số nguyên nhân đặc thù mà một ngày đồ ăn của tôi chỉ có thể làm một bữa!"

"Ngày mai bọn tôi phải đi Đông Hải làm nhiệm vụ, hôm nay không được sao? Chúng tôi có thể trả thêm tiền, làm thêm một bữa thôi!" Trương Quả Lão bị trỗi dậy sự thèm ăn, không nhịn được mà mở miệng nói.

"Ha ha, các tiền bối quá khen, nếu như thích, ngày mai có thể tiếp tục đến." An Lâm vui vẻ hớn hở mở miệng nói.

Lữ Động Tân gật đầu nói: "Món ăn này của người bạn trẻ An Lâm tôi cho mười điểm!"

"Tay nghề của An Lâm thật sự rất tuyệt!" Hà Tiên Cô liếm môi một cái, có chút chưa thỏa mãn.

"Phù phù phù... Tôi chưa từng nghĩ qua, chúng ta lại đánh nhau vì một món ăn." Hán Chung Ly thở hổn hển, chậm rãi mở miệng nói.

An Lâm quyết định tạm thời không bán bánh bao, chuyên tâm vào cửa hàng đồ ăn của mình, làm thương hiệu của mình hot lên đã rồi nói.

Buổi chiều hôm sau, cửa hàng đồ ăn Thiên Đình Thần bếp của An Lâm có một đám tiên nhân tụ tập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận