Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 583: Báo cáo Hứa Tiểu Lan

An Lâm nhìn sắc trời, xem chừng đã đến giờ tan học.

Theo thói quen thường ngày của Hứa Tiểu Lan, đầu tiên chắc sẽ quay về lầu nhỏ nghỉ ngơi uống trà, sau đó tu luyện công pháp của Chu Tước tông.

An Lâm đứng ở trước cửa, trong lòng có chút thấp thỏm.

Đùng đùng đùng...

Trái tim của hắn đập vang theo âm thanh gõ cửa.

Đột nhiên rời xa nhau một tháng, lại trải qua nhiều gian nguy như vậy, lần này trở về, hắn cảm giác dường như đã rời xa Hứa Tiểu Lan lâu lắm rồi, trong lòng vừa nhớ nhung lại tràn đầy khẩn trương.

Đề Na cùng với Tuyết Trảm Thiên đứng ở bên cạnh An Lâm, gương mặt tràn đầy vẻ hiếu kỳ và chờ mong.

Tiêu Trạch cố gắng bày ra vẻ mặt ôn hòa vui cười tự nhiên, sau khi sửa sang lại kiểu tóc, hai tay liền dán sát vào mép quần, tư thế đứng vô cùng nghiêm chỉnh, như sợ làm sai điều gì khiến cho trong lòng sư mẫu lưu lại ấn tưởng không tốt.

"Ừm, ừm... anh là đến tặng cho Tiểu Lan tiên nữ xinh đẹp mỹ lệ thú sủng!" An Lâm thay đổi suy nghĩ, liền nhấc Tuyết Trảm Thiên tròn tròn xinh đẹp nhét vào trong ngực Hứa Tiểu Lan.

"Đây... đây là tuyết hồn thú sao?!"

An Lâm bị câu nói này dọa suýt đứng không vững, nhưng rất nhanh hắn kịp phản ứng, cũng cười nói: "Tôi tìm bạn tình của An Lâm."

Sau đó, sự chú ý của cô mới đặt vào thú sủng đáng yêu mềm mại như nhung trong ngực, trên mặt xuất hiện kinh ngạc và vui mừng.

Hứa Tiểu Lan vẫn mặc một bộ váy màu xanh nhìn mãi không chán như cũ, mái tóc đen mềm mại dọc theo bả vai rũ xuống, gương mặt trắng noãn xinh đẹp lộ vết ửng hồng, khí chất cao quý thánh khiết, vẻ đẹp đặc biệt thanh lệ không dính bụi trần.

"Tiểu Lan tiên nữ, em xem quà tặng này của anh cũng không tệ lắm phải không?" An Lâm nắm lấy thời cơ, có chút mong đợi mở miệng nói.

Cửa mở.

Hứa Tiểu Lan cười vui vẻ, đôi tay trắng nõn như ngọc không ngừng vuốt vuốt Tuyết Trảm Thiên, từ cái cánh đáng yêu tinh xảo, đến cái mũi nhỏ phấn nộn, lại đến thân thể tròn trịa, cảm xúc yêu thích khiến cô muốn ngừng mà không được.

Cô nhìn thấy người đứng ngoài cửa, bờ môi đẹp khẽ nhếch lên, trong đôi mắt trong veo nhanh chóng lướt qua một tia mông lung, sau đó hàm răng cắn nhẹ vào môi cười nói: "Anh tìm ai?"

Thân ảnh mà An Lâm luôn luôn nhớ nhung xuất hiện trước mặt hắn, mùi xạ hương thanh mát như làn gió nhẹ quẩn quanh chóp mũi.

Hứa Tiểu Lan không ngờ An Lâm sẽ trả lời như vậy, trong lòng hơi ngẩn ra.

An Lâm như được đại xá, vô cùng kích động đi vào trong.

"Không biết xấu hổ, chỗ này của em không có bạn tình của An Lâm." Giọng nói của Hứa Tiểu Lan nhẹ nhàng, như tiếng hót của hoàng anh, đôi mắt đen nháy nhìn thẳng vào An Lâm, khóe miệng hơi cong lên nở một nụ cười yếu ớt đã bán đứng tâm tình của cô lúc này.

Hứa Tiểu Lan đặt Tuyết Trảm Thiên xuống, bắt đầu pha trà cho đám người An Lâm, ánh mắt lưu luyến nhìn trên người An Lâm, âm thanh trong trẻo vang lên: "Lần này đến cổ vực Thái Sơ, anh vẫn tốt chứ, không xảy ra chuyện gì đúng không?"

Tuyết Trảm Thiên bị vuốt ve vô lễ như thế này, lúc đầu muốn dùng thành ngữ chửi ầm lên, nhưng vừa nhìn thấy An Lâm quăng đến ánh mắt uy hiếp, nó đành ngoan ngoãn im lặng.

Đôi lông mày như thủy mặc của Hứa Tiểu Lan khẽ nhếch lên, ôm lấy Tuyết Trảm Thiên nghiêng người sang một bên, hừ nhẹ một tiếng: "Coi như anh còn có chút thành ý, vào đi."

Tuyết Trảm Thiên vung cánh lên, giọng nói mang theo một chút lấy lòng nói: "Dáng vẻ của nữ chủ nhân thật là hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, khuynh quốc khuynh thành!"

"Chào sư mẫu!" Triêu Trạch vậy mà vô cùng có nề nếp hành đại lễ với Hứa Tiểu Lan.

Tiêu Trạch và Đề Na thụ sủng nhược kinh mà nhận lấy trà, liên tục xua tay nói, là An Lâm chăm sóc bọn họ.

"Ừ, đúng rồi, đây là thú sủng của anh, Đề Na và Tuyết Trảm Thiên, còn kia là đồ đệ của anh, Tiêu Trạch." An Lâm chỉ vào mấy người bên cạnh mở miệng giới thiệu.

Hai tay của Hứa Tiểu Lan khẽ nâng hai bên má, đôi mắt sáng nhìn chăm chú vào An Lâm, nghe vô cùng chuyên tâm. Dòng suy nghĩ của cô cũng khẩn trương theo những nguy hiểm mà An Lâm gặp phải, khi An Lâm giải quyết được nguy hiểm này, cô cũng sẽ thở dài nhẹ nhõm.

An Lâm cảm nhận được ân cần trong giọng nói của Hứa Tiểu Lan, vui vẻ hớn hở lắc đầu: "Yên tâm, đều tốt cả, mà thu hoạch được rất nhiều đồ tốt, lát nữa anh sẽ từ từ kể cho em nghe."

Lúc ở trong thành Kỵ Lâu gặp phải huyễn cảnh, An Lâm cũng kể cho Hứa Tiểu Lan.

An Lâm vô cùng hưởng thụ loại cảm giác này, nhìn thấy cô gái trước mặt cho dù đang lo lắng cho hắn, hay là đang vui vẻ dùm hắn, hoặc là trách cứ hắn xử sự quá mạo hiểm quá manh động, trong lòng hắn đều tràn đầy hạnh phúc.

Cổ vực Thái Sơ kỳ lẹ như chậm rãi hiện ra trước mặt cô. Sau khi nghe thấy An Lâm còn thu được ba tên đại năng Huyết tộc làm người hầu, cô kinh ngạc há to miệng. Khi nghe đến An Lâm tiện nghi nhận được một tên đồ đệ, cô liền bắt đầu cảm thấy buồn cười, cười rộ lên ẩn hiện hai lúm đồng tiền, khuôn mặt hồng hào như hoa đào.

"Tiểu Lan tiên nữ, cô thật xinh đẹp." Đề Na cười hì hì vẫy vẫy Hứa Tiểu Lan, vô cùng nhiệt tình.

Sau khi kể sơ qua mọi chuyện An Lâm liền để Đề Na, Tuyết Trảm Thiên, Tiêu Trạch ra ngoài chơi.

Chuyện quan trọng vẫn nên nói riêng, thêm mấy cái bóng đèn thật phiền phức.

Sau đó An Lâm liền không thể đợi được kể hết tất cả những gì mình đã trải qua cho Hứa Tiểu Lan. Đối với Hứa Tiểu Lan, hắn không một chút giấu diếm, mà kể rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện mình đã trải qua cho người con gái trước mặt.

Hắn có thể cảm nhận được, trong cơ thể của Hứa Tiểu Lan cũng có khí tức vô cùng tinh khiết của huyết mạch Long tộc, khí tức kia khiến hắn sinh ra cảm giác thân cận. Không chỉ như vậy, hắn còn cảm nhận được khí tức của huyết mạch vô cùng đáng sợ, khí tức kia mênh mông thâm thúy, khiến cho kính sợ trong lòng hắn càng tăng lên, thầm than không hổ là bạn tình của sư phụ.

Cô khôi phục lại tinh thần, cười nhẹ nhàng chào hỏi với mấy người Đề Na, đưa đến cho mọi người từng chén trà ngon mà mình vừa mới pha, dáng vẻ ôn nhu lại đoan trang nhã nhặn.

"Chào mọi người, An Lâm ở trong di tích phiền mọi người chăm sóc rồi."

Khuôn mặt của Hứa Tiểu Lan có chút co quắp, không cách nào duy trì được bình tĩnh, đây vừa là đồ đệ vừa là thú sủng của An Lâm sao, đến cuối cùng An Lâm đã trải qua những gì?!

Đoạn đường này vô cùng ly kỳ, Hứa Tiểu Lan nghe được tinh thần cũng dao động.

"Tiểu Lan, nếu như quả thật có một ngày, anh biến thành một An Lâm có trí nhớ khác biệt, em sẽ làm gì?" An Lâm nhớ đến Hứa Tiểu Lan bên trong huyễn cảnh ở thành Kỵ Lâu, trong lòng có chút hiếu kỳ hỏi.

Lông mày của Hứa Tiểu Lan nhíu chặt, nhìn vào An Lâm thật sâu.

Trong đôi mắt như nước mùa thu lộ ra kiên định, không trả lời thẳng, mà vô cùng chân thành nói: "Em nghĩ, chỉ cần anh vẫn là anh, cho dù trí nhớ hai chúng ta ở bên nhau không còn, em cũng sẽ lại thích anh..."

Sau khi nói xong, dường như cô cảm nhận được bầu không khí có gì đó không đúng, trên khuôn mặt mịn màng nổi lên hai rặng mây đỏ, ánh mắt chuyển sang liếc nhìn nơi khác, lỗ tai trong suốt trắng noãn lộ ra từ trong mái tóc cũng lờ mờ chuyển sang màu phơn phớt hồng.

An Lâm nghe xong câu này, trong lòng vô cùng xúc động, cả người trở nên yếu mềm như đường mật.

Đây coi như là Hứa Tiểu Lan thổ lộ với mình sao? Sau đó mình phải làm gì đây, có nên lại gần hôn một chút không?

Đầu cô nghiêng về một hướng, hôn như thế này có quá bất ngờ hay không?

Ngay tại thời điểm An Lâm đang suy nghĩ bậy bạ, Hứa Tiểu Lan lại mở miệng nói tiếp: "Không phải anh nói, sau khi gặp Hư Không thú, có một việc muốn thẳng thắn với em sao, rốt cuộc là chuyện gì?"

"À?" An Lâm nghe xong câu này, trong lòng bỗng nhiên nhảy cẫng lên một cái.

Nhanh như vậy đã đến đoạn quan trọng của câu chuyện rồi sao? Nói ra liệu có bị Tiểu Lan đánh không?

An Lâm ổn định tinh thần, giả bộ như rất tùy ý mà mở miệng nói: "Khụ... Tiểu Lan à... nếu như anh nói, anh cùng với một con cá voi nhỏ bởi vì cơ duyên xảo hợp mà gắn kết với nhau, nó cứ nhất định muốn gọi anh là cha... Em, em thấy như thế nào?"

Hứa Tiểu Lan nghe thấy vậy liền sững sờ, sau đó đôi mắt đẹp trợn tròn lên, hít sâu một hơi, môi hồng khẽ nhếch, trong giọng nói lộ ra vẻ khó có thể tin nổi: "Anh vừa nói cái gì? Anh nói lại lần nữa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận