Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 656: Đuổi giết vạn dặm

Thành Hoàng Tuyền, cách ngàn dặm, bóng dáng của Lạp Đăng bắt đầu ngưng tụ.

Sắc mặt hắn trở nên tái nhợt, thở kịch liệt, bóp nát ngọc phù trong tay, sau chạy như điên về phía khu vực trung tâm.

"Cha, cha mau tới đây đi, suýt chút nữa là con không chịu được rồi..."

Trong tay Lạp Đăng, đang cầm một vật có hình hoa sen màu đen, hoa sen màu đen này phía trên vốn có ba cánh hoa nở rộ phát sáng, bây giờ chỉ còn lại một cánh hoa cũng hoàn toàn dập nát.

Đây là tiên khí cao cấp của hắn, Thánh Ma Tọa Liên.

Thánh Ma Tọa Liên có tác dụng chuyển hóa vết thương trí mạng của chủ nhân thành hư vô, hơn nữa mượn lực lượng tái sinh giúp chủ nhân tiến hành vượt qua không gian, có thể bỏ chạy tới cách đó ngàn dặm, là món đồ bảo mệnh vô cùng lớn mạnh.

Ngay lúc Lạp Đăng tiếp tục vượt qua không gian bỏ chạy, thì một đạo lôi quang rực rỡ từ trời cao bay đến.

Hai màu trắng đen lẫn lộn, sấm sét phảng phất lực lượng sơ khai hỗn độn, khai phá trời đất, lập tức khiến hư không nơi ở nào đó rách thành từng mảnh.

Sau đó không chút do dự sử dụng thuật Huyết Độn, bỏ chạy thật xa.

Đồng thời sấm sét mang lực lượng thuần khiết chí dương, đối với Huyết tộc mà nói là đòn sát thương trí mạng, còn Thiên Hoàng Đại Đế lại được tôn là Binh Tổ và Lôi Tổ, có thể nói là người dùng sấm sét giỏi nhất...

Dứt lời, hắn lại hóa thành tia sấm, bay về phía xa.

Tia sấm này, dù là sức mạnh hay lực công kích đều là đứng đầu.

Một đạo lôi quang xuyên thủng hư không, Lạp Đăng còn chưa nói xong, lực lượng vô cùng khủng bố đã lập tức khiến cơ thể hắn nổ tung thành sương máu.

Ầm ầm1

Bóng dáng của Lạp Đăng lại xuất hiện, trên ngực có một cái lỗ máu khổng lồ, bộ mặt hắn dự tỡn nhìn về phía rất xa, giận dữ nói: "Thiên Hoàng Đại Đế, nếu ngài thật sự có can đảm giết tôi, nhất định cha tôi sẽ..."

Bởi vậy, có thể thấy được, Lạp Đăng bị hắn để mắt đến có bao nhiêu tuyệt vọng.

Chàng trai thân mặc áo bào hai màu vàng trắng hóa tia sấm mà đến, nhìn sương máu đã tan hết, trên mặt xuất hiện chút chiến ý nhàn nhạt: "Thế mà lại chưa chết, đồ vật bảo mệnh này không tệ, ngược lại tôi rất muốn xem cậu còn có thể chết được mấy lần..."

Ầm ầm!

Kết quả không bao lâu sau, lại có một đạo lôi quang từ xa bất ngờ bay đến.

Khi Lạp Đăng tiến hành vượt qua không gian, lại bị sấm sét đánh bay.

Cơ thể Lạp Đăng lại xuất hiện cách đó ngàn dặm.

"Đợi đã, tôi có lời muốn..."

Có thể nói như vậy, ngay cả Thiên Đế tự mình ra tay, Lạp Đăng cũng sẽ không sợ hãi như vậy.

Một tiếng nổ vang trời đất, một tia sấm sét xé rách hư không hỗn loạn xuyên về phía chân trời.

Cứ cách vạn dặm lại đuổi giết, hắn đã chạy được gần một vạn, Thiên Hoàng Đại Đế vẫn còn đuổi theo! Hơn nữa còn ở trong lãnh địa Huyết tộc, trên khu vực Hắc Trạch... Tiến hành gây đại thù sao?!

Tiên khí phục sinh đã hỏng thật sự rồi.

Trong nháy mắt, hắn đã hoàn toàn giải phóng hết lực lượng của Huyết Tinh Thần.

Hắn còn chưa nói xong thì sấm sét vô cùng khủng bố này đã khiến thân thể hắn nổ tung thành sương máu một lần nữa.

Cuối cùng lôi quang vẫn xé rách Huyết Tinh Thần kia, xuyên thủng một lỗ lớn trên ngực Lạp Đăng.

Ầm ầm!

Lạp Đăng ôm ngực, có chút run sợ nhìn thân thể hóa thành lôi quang từ xa đánh tới.

Nhưng mà, bây giờ tuy rằng hắn không chết, nhưng cũng cách cái chết không xa.

May mắn uy lực của sấm sét đã được Huyết Tinh Thần giảm xuống, bằng không kết cục của Lạp Đăng cũng chỉ có chết.

Cách nơi vừa chết ngàn dặm, thân thể Lạp Đăng lại xuất hiện, vẻ mặt hắn vô cùng tái, tiên khí cao cấp Thánh Ma Tọa Liên trong tay hoàn toàn hỏng rồi.

Huyết Tinh Thần ngưng tụ sau người, ngăn cản tia sét này.

Ầm ầm! Lực lượng va chạm khiến mặt đất trong trăm dặm rung động mãnh liệt, tòa thành Huyết tộc cách đó không cũng không hiểu vì sao bị phong ba công kích san bằng thành bình địa.

Đây là Đại Năng đứng đầu, giơ tay nhấc chân đã có thể hủy thiên diệt địa.

Lạp Đăng chẳng quan tâm đau lòng, nhưng nói không chừng chính hắn cũng ngã xuống đây, nơi nào còn có thời gian đau lòng vì một món tiên khí. Hắn lại sử dụng phương thức nhỏ máu, liều mạng bỏ chạy.

Một bóng dáng hai màu trắng đen thấp thoáng như ác mộng sáng lên, khiến lòng Lạp Đăng chợt lạnh.

Rồng không giết được, bản thân còn bị giết ngược rồi...

Lạp Đăng hối hận, hối hận vì đã chạy tới thành Hoàng Tuyền chơi giết rồng.

Lôi quang truy kích từ xa mà đến, hóa thành một chàng trai có bộ dạng uy nghiêm.

Trên mặt chàng trai còn có ý cười khi mèo vờn chuột, nhìn Lạp Đăng mở miệng nói: "Sao thế, không chạy nữa à? Thủ đoạn sống lại không dùng được nữa rồi à? Có phải cảm thấy dù sao thì mình sắp chết, không bằng trước khi chết, chiêm ngưỡng tư thế oai hùng của bản đế một chút đúng không?"

Vẻ mặt Lạp Đăng co rút: "Oẹ!'' Lại phun ra một ngụm máu tươi.

Sắc mặt Thiên Hoàng Đại Đế trầm xuống: "Chuyện đã tới nước này, còm dám cười ta?"

"Không có! Không thể nào! Thiên Hoàng Thiên Đế uy thế vô song, tôi vừa nhìn thấy thì cơ thể đã không khỏe!'' Lạp Đăng liên tục xua tay, vẻ mặt thành thật giải thích.

Hắn chưa bao giờ giống như hiện tại, cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé.

Rõ ràng hắn đã chạm phải đường ranh giới cấp cường giả, nhưng khi chiến đấu với Thiên Hoàng Đại Đế vẫn không có cơ hội phản kháng, sống chết đều nằm trong tay đối phương.

"Hả, cậu còn tinh mắt đấy. Cũng được, tôi sẽ thỏa mãn tâm nguyện của cậu, bây giờ sẽ tiễn ngươi lên đường." Trong tay Thiên Hoàng Đại Đế sấm sét lấp lánh, bắt đầu tích lũy năng lượng đáng sợ.

Lạp Đăng nhất thời sợ tới hai chân mềm nhũn, trong lòng rít gào, hắn thỏa mãn gì tâm nguyện của tôi chứ? Trước khi chết chiêm ngưỡng tư thế oai hùng cũng có thể xem như là tâm nguyện sao? Suy nghĩ của Chân Thần có phải không được bình thường hay không?!

Thiên Hoàng Đại Đế mặc kệ Lạp Đăng đang nghĩ gì, hắn vung tay lên, lôi quang cuồng cuộn uy thế tiêu diệt vạn vật bắt đầu đánh về phía Lạp Đăng.

Lạp Đăng lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, gào thét thi triển toàn bộ thuật pháp nghênh đón lôi quang.

Nhưng thuật pháp thi triển vội vàng làm sao có thể ứng phó được lôi quang khủng khiếp như vậy, một lôi phá vạn pháp, lôi quang xuyên qua toàn bộ pháp thuật, bay thẳng về phía Lạp Đăng

Trong nháy mắt, chính là thời khắc Lạp Đăng tan hồn nát phách.

Thời khắc sinh tử ấy, một bức tường màu đen mang theo hơi thở cổ xưa, đột nhiên xuất hiện trước mặt Lạp Đăng.

Có thể nói như vậy, cả đời hắn đến nay chưa từng nhục nhã nhiều như hôm nay!

Lạp Đăng nhìn thấy bức tường quen thuộc, nước mắt tràn mi, kích động nói: "Cha!''

Một gã đàn ông cả người thần quang bao phủ bắt đầu xuất hiện, ông ta đứng phía trên bức tường khổng lồ, khoanh tay đứng thẳng.

Lạp Đăng nhìn thấy người đàn ông này, sắc mặt cũng biết thành ngây dại.

Người đàn ông kia không giống Huyết tộc, hai mắt của ông đen tuyền, thân thể gầy yếu, tóc dài đen phất phới.

Vừa xuất hiện, không gian xung quanh đã bắt đầu sụp xuống, giống như người lãnh đạo giữa bóng tối và vực thẳm, chỉ dẫn chúng sinh trầm luân vào đường chết.

Người đàn ông vừa bị một tiếng kêu "cha" dồi dào tình cảm của Lạp Đăng làm xấu hổ, ho nhẹ một tiếng: "Cha con đang diễn luyện Huyết Ngục Đồ trong Sinh Mệnh Thần Cung, thân không thể thoát, cho nên nhờ ta sử dụng bức tường vượt qua không gian đến đây để cứu con trước.''

Lạp Đăng: "..."

Thiên Hoàng Đại Đế sửng sốt, sau đó cười ha ha: "Ha ha ha... Cách gọi này không tệ, có thể cứu cậu một mạng thì đều là cha của cậu!''

Lạp Đăng vì một câu nói này mà tức giận đến mặt mũi đỏ bừng, cho dù sức mạnh vô cùng cạn kiệt, giờ phút này huyết sắc vẫn không nhịn được dâng lên, có thể biết trong lòng hắn đã suy sụp lắm rồi.

Ầm ầm! Mọi việc đều trôi chảy thì lôi điện tấn công va phải bức tường kia, khiến bức tường khổng lồ hiện ra từng vết nứt lớn, nhưng tóm lại vẫn chặn được một đòn đoạt mạng này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận