Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 515: Cúi đầu trước thế lực tà ác

Trên mặt An Lâm hiện ra nụ cười không rõ cảm xúc, khiến cho mười hai con Tuyết Hồn thú bỗng nhiên có dự cảm không tốt.

Trước tiên hắn lấy ra mười hai lồng bánh bao, phân phát cho tất cả Tuyết Hồn thú.

Trong khoảng thời gian ngắn, mùi thơm của bánh bao tràn đầy bao trùm toàn bộ không gian, đừng nói tới Tuyết Hồn thú, ngay cả Lưu Sở Sở, Lăng Ảnh đều không tự chủ được nuốt nước miếng một cái.

"Đây chính là bánh bao vừa trắng vừa lớn, mọi người nếm thử trước đi!" Hắn mở miệng nói.

Tuyết Hồn thú làm sao chịu đựng được lực hấp dẫn này, lập tức bắt đầu ăn nhồm nhoàm.

Không ăn không biết, ăn một lần thì con mẹ nó muốn ăn sạch, căn bản không dừng lại được! Đám Tuyết Hồn thú lập tức tiêu diệt sạch sẽ bánh bao trong lồng, sau đó chưa thỏa mãn nhìn qua An Lâm.

"Đi theo tôi, mỗi ngày mọi người đều có thể ăn được bánh bao có hương vị ngon như vậy!" An Lâm bắt đầu thả mồi nhử ra.

Hiệu quả này đúng là nổi bật, lập tức có rất nhiều Tuyết Hồn thú y y nha nha tỏ vẻ đồng ý.

Tuyết Hồn thú đáng yêu như thế... tại sao An Lâm có thể nói ra lời nói tàn nhẫn như vậy đối với chúng nó?!

"Y y nha nha..." Một đám Tuyết Hồn thú lăn qua lăn lại xung quanh An Lâm, không ngừng đập đập cánh.

Mấy con Tuyết Hồn thú này quả thực sắp bị dọa đến tè ra rồi, đặc biệt là Tuyết Trảm Thiên luôn luôn thích chém mặt trời xé bầu trời, hoàn toàn bị luồng khí tức bá vương không gì sánh kịp này của An Lâm làm kinh sợ, một đôi mắt to căng tròn nhìn về phía An Lâm, còn thiếu mỗi là chưa nói ra ba chữ "Tôi đồng ý" kia thôi.

"Tôi đang rất nghiêm túc, lựa chọn của các cậu thì sao?" An Lâm hờ hững nhìn qua phần đông Tuyết Hồn thú trên mặt đất, âm thanh như được truyền đến từ chín tầng mây, mờ mịt thâm sâu mà lại mang cả sự uy nghiêm.

Thuật thần uy cũng phát động trong thời khắc này, đôi mắt của hắn hiện lên ánh sáng màu vàng chấn động, khuếch tán ra không gian, khí tức vương giả chí tôn vô thượng ầm ầm lao về phía mười hai con Tuyết Hồn thú.

Lưu Sở Sở trừng lớn đôi mắt đẹp, không thể tin mà nhìn qua đám Tuyết Hồn thú này.

Nhưng mà, cũng có con do dự, kiên định cự tuyệt, ví dụ như Tuyết Trảm Thiên, rất kiên định mà cự tuyệt.

"Đây chính là uy bức lợi dụ sao... Tôi... Tôi đồng ý..." Tuyết Trảm Thiên có chút khuất phục, lại có mấy phần sùng kính mở miệng nói.

Lực lượng của Tuyết Hồn thú đã bị phong cấm, cho nên trong giờ phút này nhìn thấy An Lâm cũng giống như đang nhìn thấy thần vương vĩ đại nhất. Vị thần vương kia đang đang quan sát bọn chúng, bắt chúng nó lựa chọn giữa thần phục để sinh tồn hoặc là tử vong.

Đúng lúc này, An Lâm lại mở miệng, âm thanh như gió lạnh hầm băng vạn năm, không có một chút tình cảm: "Thần phục tôi thì sẽ có bánh bao ăn, hoặc là... chết!"

"An Lâm, anh quá đáng rồi đấy! Tuyết Hồn thú đáng yêu như thế, sao anh có thể hù dọa bọn chúng?!" Lưu Sở Sở không nhịn được nổi giận quát lớn.

Thật không ngờ bọn chúng lại nguyện ý nhận cái tên tàn bạo này làm chủ nhân!

Lưu Sở Sở cũng bị kinh hãi, cô tuyệt đối không nghĩ tới An Lâm còn không biết giới hạn hơn cả cô.

"Ha ha, đúng là có chút hao phí tinh huyết mà." An Lâm cười ha ha, niệm kết pháp quyết, cắt ngón tay của mình.

"Y y nha!" Mười một con Tuyết Hồn thú mở miệng nói.

Đồng ý? Đám Tuyết Hồn thú này lại có thể đồng ý!?

Bởi vì hắn nhìn thấy khi máu tươi của mình nhỏ xuống đỉnh đầu của Tuyết Hồn thú thì đều không được hấp thu! Mấy giọt huyết dịch màu vàng chớp động ánh sáng tại đỉnh đầu Tuyết Hồn thú, lộ ra tia sáng chói mắt không thôi, đối với An Lâm mà nói, đây chính là sự đả kích mạnh mẽ!

Mười hai giọt huyết dịch màu vàng dưới sự thúc giục của An Lâm, rơi vào đỉnh đầu của Tuyết Hồn thú. Nếu như tinh huyết có thể ngấm vào trong cơ thể Tuyết Hồn thú thì điều này đại diện khế ước đã thiết lập thành công.

An Lâm và Lưu Sở Sở theo âm thanh đó chuyển ánh mắt về phía Tuyết Trảm Thiên, không tự chủ được mà hít một hơi khí lạnh.

Khế ước thú sủng phải dưới tình huống hai bên tự nguyện thì mới có thể thành lập khế ước tương đối bình đẳng.

"Ừ, ừ... Cậu đáng yêu cho nên cậu nói gì cũng đúng!"

Mười hai giọt huyết dịch màu vàng bay về phía mười hai con Tuyết Hồn thú lớn nhỏ khác nhau.

Lưu Sở Sở bụm lấy bộ ngực nhỏ, trên mặt hiện lên vẻ bi thương và mất mác.

Lưu Sở Sở: "..."

An Lâm bế Tuyết Trảm Thiên lên, không ngừng dùng mặt cọ vào lông tơ trắng như tuyết của nó.

Nếu một bên có tâm lý mâu thuẫn, như vậy sẽ không có cách nào thành công thành lập loại khế ước này.

"Tại sao lại có thể như vậy..." Thân thể mảnh mai của Lưu Sở Sở hơi lung lay một phát. Hai mắt của cô ấy đã mất đi thần thái, thì thào mở miệng nói.

An Lâm từ ngu ngơ chuyển thành đắc chí, hả hê, mãnh liệt chạy tới ôm lấy Tuyết Trảm Thiên: "A ha ha ha... Tuyết Trảm Thiên, tôi yêu cậu chết mất!"

Khuôn mặt lông trắng của Tuyết Trảm Thiên hơi đỏ lên, nhe ra hàm răng mèo, nhếch miệng nói: "Anh đừng quá vênh váo như vậy, tôi, tôi cũng không phải là thật sự muốn nhận anh làm chủ nhân, cũng không phải bị khí tức xé rách trời xanh của anh hấp dẫn, tôi là bị ép buộc đấy nhé!"

An Lâm có chút khẩn trương nhìn qua mấy con Tuyết Hồn thú này, sau đó toàn tâm nguội lạnh.

Vừa dứt lời, liền nghe thấy một tiếng "Chi" vang lên.

Lưu Sở Sở thấy thế nhoẻn miệng cười: "Ha ha, dưa hái xanh không ngọt! Dựa vào loại phương thức này thì không có cách nào đạt được sự trung thành và thật lòng chân chính đâu."

"Tại sao lại có thể như vậy..." Hai mắt An Lâm đã mất đi thần thái, thì thào mở miệng nói.

Cô đương nhiên biết rõ mấy lời "Bị ép buộc" trong miệng Tuyết Trảm Thiên không phải là sự thật, dù sao muốn thiết lập thú sủng, nhất định phải là song phương đều đồng ý từ trong tâm mới có thể thực hiện.

Dựa theo tình huống thường thấy, nếu người bình thường dùng loại phương thức thô bạo này bức bách Tuyết Hồn thú đồng ý giống như An Lâm, bọn chúng đúng ra phải có phần mâu thuẫn mới phải. Thật không ngờ rằng... Tuyết Trảm Thiên lại không hề có ý cự tuyệt, đây quả thật là một chuyện không thể tưởng tượng nổi!

"Tuyết Trảm Thiên, cậu có thể khuyên nhủ đám tiểu đệ, bảo chúng nó cũng gia nhập vào đoàn thú sủng của tôi được hay không?" An Lâm ôm Tuyết Trảm Thiên, có chút hưng phấn mở miệng hỏi.

Tuyết Trảm Thiên phe phẩy cái cánh, mở miệng trả lời: "Anh cũng đừng uổng phí công sức với chuyện này làm gì. Thời gian thành thục linh trí của Tuyết Hồn thú chúng tôi rất muộn, bởi vì đạo căn hệ băng vô cùng cường đại, lại có sự bồi dưỡng của hồ Huyền Băng, dẫn đến tính độc lập cá thể quá mạnh mẽ, cho nên ở thời điểm linh trí chưa hoàn toàn đạt tới mức trí tuệ cấp cao thì sẽ không có cách nào ký kết khế ước thú sủng với các người."

"A..." An Lâm nghe xong bỗng nhiên bừng tỉnh, chẳng trách mười một giọt tinh huyết của hắn lại bị ngăn trở, thì ra là nguyên nhân này.

Lưu Sở Sở nghe xong thân thể mảnh mai lại choáng váng lần nữa, suýt chút nữa đứng không vững.

Thì ra An Lâm thất bại không phải là bởi vì Tuyết Hồn thú mâu thuẫn, mà là bởi vì nguyên nhân này?!

An Lâm vẻ mặt áy náy nhìn về phía Lưu Sở Sở: "Xin lỗi... Tôi không ngờ rằng kết quả sẽ là như vậy..."

Lưu Sở Sở giật giật khóe miệng, trên gương mặt trái xoan thanh tú ẩn chứa sự mờ mịt vô cùng, không thể biết được bây giờ trong lòng cô ấy đang có cảm giác gì.

Ầm ầm!

Cô lập tức vỗ tay một cái, thân thể tròn trịa kia của Tuyết Phá Thiên bỗng nhiên nổ bung ánh sáng vàng, ngay sau đó khí tức bắt đầu tăng vọt!

"A! Tôi sao lại quên mất chuyện này chứ!" Thần sắc trên mặt Lưu Sở Sở sáng lên như ánh trăng chiếu vào.

An Lâm nhìn thấy sắc mặt của Lưu Sở Sở, ho nhẹ một tiếng: "Khụ... có phải cô đã quên cởi bỏ phong cấm lực lượng, cho nên Tuyết Hồn thú mới không thể nào đột phá được?"

Cả ba quả tiên vừa rồi đều bị chó ăn mất rồi hả? Tại sao Tuyết Hồn thú lại không hề có biến hóa?

Tuyết Phá Thiên gặm hết quả Tuyết Tinh Lang thứ ba, quả cầu nhung mập mạp hưng phấn bay vòng quanh Lưu Sở Sở, nhưng Lưu Sở Sở lại đau lòng đến khó có thể hô hấp.

"Tăng thực lực lên..." Lưu Sở Sở nhíu mày, trầm ngâm một lát, lấy ra ba quả tiên phát ra lực lượng băng hàn, cười dịu dàng nói với Tuyết Phá Thiên, "Đây là tiên quả bát phẩm tôi ngẫu nhiên lấy được khi giết chết hai tên Tuyết Nữ, quả Tuyết Tinh Lang, chỉ cần cậu đáp ứng làm thú sủng của tôi, tôi sẽ tặng cho cậu ăn, được không?"

An Lâm nuốt nước miếng một cái, cô nàng này còn có thể giết chết hai tên Tuyết Nữ Kỳ Hóa Thần... Rốt cuộc thì cô ta đã giết bao nhiêu người trong cổ vực Thái Sơ vậy...

Tuyết Phá Thiên nhìn qua tiên quả bát phẩm kia, vẻ mặt khát vọng, lăn qua lăn lại trên mặt đất, vỗ cánh phát ra mấy tiếng "Y y nha nha".

"Hì hì... Tôi xem như cậu đã đáp ứng rồi đấy nhé..." Lưu Sở Sở đưa một quả Tuyết Tinh Lang cho Tuyết Phá Thiên.

Tuyết Phá Thiên mở cái miệng nhỏ nhắn ra, nhồm nhoàm nuốt chửng.

Sau khi ăn xong, đôi mắt to căng tròn kia quan sát Lưu Sở Sở chăm chú, hiện ra gợn sóng màu lam nhạt, óng ánh như muốn chảy ra ngoài.

"Ngoan..." Lưu Sở Sở vuốt ve Tuyết Phá Thiên, toàn thân tản ra ánh hào quang như người mẹ, bắt đầu cho nó quả Tuyết Tinh Lang thứ hai.

Tuyết Phá Thiên không thể chờ đợi được cầm lấy quả Tuyết Tinh Lang tiếp tục gặm ăn, sau khi ăn xong vẫn chưa thấy thỏa mãn như trước.

Lưu Sở Sở nhìn cảnh giới của Tuyết Hồn thú không hề có chút biến hóa, khẽ nhíu mày, lại lấy quả Tuyết Tinh Lang thứ ba ra ngoài.

Tuyết Trảm Thiên dùng cánh chỉ chỉ một con Tuyết Hồn thú trong số đó: "Nó là em trai của tôi, Tuyết Phá Thiên, thực lực là Chân Lực hậu kỳ. Hiện tại nó gần như sắp đột phá rồi, chỉ cần cô có thể giúp cho cảnh giới của nó tiến thêm một bước, tăng lên tới lực lượng đỉnh phong Chân Lực hậu kỳ, như vậy linh trí của nó tất nhiên thành thục, cô cũng có thể thử cho nó nhận chủ!"

Đôi mắt của Lưu Sở Sở sáng lên, khuôn mặt lại phấn chấn sục sôi một lần nữa, gấp gáp hỏi: "Biện pháp gì?"

Tuyết Trảm Thiên cười lạnh một tiếng: "A... Cô gái, nể tình vừa rồi cô tình nguyện thả cho đám Tuyết Hồn thú còn lại một con đường, tôi sẽ phát lòng từ bi mà nói cho cô biết một phương pháp có thể ngăn cơn sóng dữ!"

"Thật sự không được sao? Có phương pháp gì có thể trợ giúp bọn chúng đề cao linh trí không? Tôi rất muốn ôm một con về nhà mà..." Lưu Sở Sở chép cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt như làn nước mùa thu di động, điềm đạm đáng yêu nhìn đám Tuyết Hồn thú trên mặt đất.

Loại kết quả 'lấy giỏ trúc múc nước' biến thành 'công dã tràng' này, khiến cho cô không biết nên làm thế nào để ngừng bi thương...

Thú sủng mà cô muốn có nhất chính là Tuyết Trảm Thiên, bây giờ đã không có được Tuyết Trảm Thiên, kỳ thật cô vẫn có thể tiếp nhận đám Tuyết Hồn thú còn lại. Nhưng mà bây giờ lại biết được... mấy con Tuyết Hồn thú kia không có cách nào thành lập khế ước thú sủng!

Tuyết Phá Thiên giống như phá tan gông cùm xiềng xích gì đó, khí tức băng hàn bắt đầu khuếch tán!

"Cảnh giới của em trai tôi đã đạt tới đỉnh phong hậu kỳ rồi!" Tuyết Trảm Thiên chuyển hướng ánh mắt, mở miệng nói.

Hai tay trắng thuần của Lưu Sở Sở bấm pháp quyết giống như hoa hồ điệp trở mình, không chút do dự cắt ra một tia máu, tinh huyết bay về phía Tuyết Phá Thiên, dịu dàng nói: "Tuyết Phá Thiên, theo tôi đi, tôi đây sẽ dẫn cậu đi giết người, sau đó ăn càng nhiều trái cây hơn nữa!"

"Khí phách!" Tuyết Trảm Thiên vẻ mặt thưởng thức nói.

An Lâm khẽ gật đầu, đây mới là Lưu Sở Sở mà hắn biết.

Tuyết Phá Thiên hiển nhiên đã bị tiên quả chinh phục, hưng phấn mà hấp thu tinh huyết của Lưu Sở Sở, khế ước đã thành!

Lưu Sở Sở rất là vui vẻ ôm lấy Tuyết Phá Thiên: "A... Thật đáng yêu mà, tôi nhất định sẽ nuôi dưỡng cậu trở nên đáng yêu hơn cả Tuyết Trảm Thiên! Chúng ta bắt đầu từ tên trước đi, tôi sẽ sửa lại cái tên như bệnh tâm thần kia của cậu, không gọi Tuyết Phá Thiên, sau này cậu sẽ có tên là Tuyết Manh Manh!"

"Y y nha nha..." Tuyết Manh Manh lắc lư cái đầu, giống như thật sự hài lòng đối với cái tên mới này.

An Lâm: "..."

Tuyết Trảm Thiên phát điên: "To gan lớn mật! Mắt không thấy người bề trên! Còn dám qua mặt tôi, tự tiện nhận tên như vậy! Lại còn cao hứng bừng bừng như thế nữa chứ! Tôi cảm thấy tôi đã nuôi phải một đứa em trai giả rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận