Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 564: Lựa chọn của thánh mẫu An Lâm

Khả Khả Tư Đế ra tay lần nữa khiến các Tuyết Nữ kinh ngạc, thậm chí ngay cả Long Thương cũng khựng lại một chút.

Tuy tính tình Long Thương cuồng bạo, nhưng không có nghĩa là nó không có trí khôn, vừa nhìn thấy Huyết tộc lại đứng cùng một chiến tuyến với Tuyết Nữ, nó không hề do dự mà nhắm về phía Yến Hoa, lần nữa bùng nổ tấn công mãnh liệt.

Đối với nó, Nhu Cốc đã giao nhẫn không gian cho Yến Hoa, lúc này mục tiêu chủ yếu đương nhiên là Yến Hoa.

Nhưng Nhu Cốc và Khả Khả Tư Đế lại ở một bên dùng toàn lực kéo lại bước chân của Long Thương, Mạch Luân cũng dẫn theo chiến hồn kéo đến ngập trời, gia nhập cuộc chiến.

Trong khoảng thời gian ngắn, kiếm khí vàng kim tung hoành trời đất, băng tuyết vô tận và máu tràn ngập không gian, tiếng nổ lớn không ngừng vang lên, cuộc chiến đấu giữa hai bên mới bắt đầu đã lên tới mức độ cao nhất.

Nếu không phải Yến Hoa bị thương quá nặng, cô cũng sẽ gia nhập vào cuộc chiến đấu, nhưng cô ta lại nhớ lời Nhu Cốc nói với cô ta, nên đành cắn răng chạy đi thật xa, thế nhưng một bóng người mặc áo choàng màu đen khác lại chặn đường đi của cô ta. Đó là một người đàn ông cơ bắp đầu đinh, con ngươi màu đỏ đang toát ra tia nguy hiểm.

"Thánh chủ chỉ nói giúp đỡ các cô, để các cô không chết ở đây chứ không nói cho các cô đi." Người ngăn cản Yến Hoa chính là đại năng Phản Hư của Huyết tộc, Tháp Bá.

Yến Hoa hơi ngẩn người ra, sau đó biểu cảm phức tạp nhìn An Lâm ở cách đó không xa.

Tiêu Trạch nghe thấy câu này lập tức hớn hở nói: "Chúng tôi phải thể nào ư? Đương nhiên là nhét bọn họ vào hậu cung của sư phụ An Lâm rồi!"

Sau đó hắn lại cảm thấy có vẻ như Tiêu Trạch có chút đáng thương, nổi lòng thương hại, từ từ hạ tay xuống: "Lần sau không được viện dẫn cái cớ này nữa, đừng nói linh tinh."

"Rốt cuộc chúng tôi phải thế nào? Câu này các cô phải hỏi thánh chủ rồi." Tháp Bá khẽ mỉm cười nói.

An Lâm vừa nghe đã muốn tát Tiêu Trạch một cái.

Tháp Bá liếc mắt nhìn hai người Yến Hoa và Tô Tĩnh Hương, trên mặt là sự khinh thường.

Tô Tĩnh Hương nghe thấy câu này, sắc mặt trắng bệch, hai tay dùng sức nắm chặt lại làn váy vì bị rách mà lộ ra làn da trắng nõn như tuyết.

"Rốt cuộc các người muốn thế nào?" Một Tuyết Nữ tóc bạc bay bay, dáng dấp xinh đẹp tuyệt trần cũng đi tới bên cạnh Yến Hoa, kề vai đứng với cô ta, vẻ mặt cảnh giác nhìn Tháp Bá.

"Sư phụ! Thầy là nhân vật có thân phận gì cơ chứ? Muốn tiếp nhận vài người đẹp vào hậu cung, còn không phải là chuyện rất bình thường sao? Nhìn hai Tuyết Nữ kia... Chà chà... Dáng người thật sự là quốc sắc thiên hương, không thu thật là uổng phí mà..." Tiêu Trạch cảm thấy sở dĩ An Lâm muốn cứu hai Tuyết Nữ ở thế lực đối nghịch này chỉ có thể là vì mục đích này thôi.

Dựa vào thực lực đỉnh cao trung kỳ Phản Hư của hắn, đối phó với hai Tuyết Nữ bị thương nặng này quả thực là quá đơn giản.

Cô ta chính là Tô Tĩnh Hương. Trước đó, cô ta giao đấu với Long Thương bị thương nặng.

Cơ thể yêu kiều của hai Tuyết Nữ khẽ run lên, có chút hoảng sợ nhìn về phía An Lâm.

An Lâm có chút nhức đầu nhìn Tiêu Trạch và hai Tuyết Nữ, từ bỏ việc giải thích suy nghĩ của mình. Suy nghĩ của Tiêu Trạch là rất sai, nhưng suy nghĩ của bản thân hắn cũng đâu có khó hiểu.

Lúc này An Lâm đã bay tới chỗ hai Tuyết Nữ.

Rõ ràng là kẻ địch của thế lực gây thù, nhưng hắn lại cảm thấy hai Tuyết Nữ này đáng thương.

Đàn ông mà... cậu ta có thể hiểu được.

Yến Hoa lại trực tiếp nổi giận: "Hứ! Đừng có mơ! Cho dù bà đây có chết cũng sẽ không bị các người động vào một đầu ngón tay!"

Không đành lòng?

"Chỉ đơn giản là muốn cứu chúng tôi? Vì sao?" Tô Tĩnh Hương nhẹ giọng nói.

Long Thương bị hai Huyết tộc và một Tuyết Nữ sử dụng bí thuật khống chế.

"Tôi không có suy nghĩ gì khác, chỉ đơn giản là muốn ra tay ứng cứu các cô thôi." An Lâm rất nghiêm túc mở miệng nói, nhìn trong ánh mắt trong suốt của Tuyết Nữ lại lộ ra vẻ thương hại.

Từ lực chiến đấu của cá nhân, Long Thương mạnh hơn so với bất cứ người nào. Nhưng dù sao hai nắm đấm khó địch được bốn tay, bây giờ nó chỉ có thể thừa dịp trước khi bí pháp đốt máu biến mất, tràn ngập ấm ức thoát khỏi nơi này.

Có lòng thương hại nào đó, lại muốn cứu bọn họ...

Yến Hoa và Tô Tĩnh Hương thấy thế vội vàng bay đến bên cạnh Nhu Cốc, sử dụng thuật pháp chữa thương bên ngoài.

"Cung chủ Nhu Cốc!"

Nhu Cốc nhìn thấy Long Thương đã bỏ chạy, cơ thể hơi chao đảo một cái, không nhịn được nữa mà quỵ trên mặt đất, phun ra một ngụm lớn máu tươi.

Yến Hoa và Tô Tĩnh Hương nhìn thấy bộ dạng này của An Lâm thì nhất thời có chút thất thần.

Khó có thể đột phá được phòng ngự của bọn họ.

Đặc biệt là Huyết tộc, một kiếm của nó chém Mạch Luân thành hai nửa lại vẫn có thể tụ máu sống lại, loại lực sinh mệnh biến thái này, người bình thường đều khó mà thắng được.

"Nhớ cho tôi, món nợ này ngày sau tôi nhất định sẽ tính toán rõ ràng với các người!" Âm thanh khàn khàn hung ác từ trong miệng Long Thương truyền ra. Nó liếc nhìn đám người Tuyết Nữ và An Lâm, cơ thể bắt đầu nhanh chóng lùi về phía sau, bỏ chạy về đằng xa.

An Lâm suy nghĩ một chút, trên gương mặt tuấn tú đột nhiên xuất hiện nụ cười ôn hòa: "Không biết nữa, chỉ không muốn để các cô chết ở đây, tôi không đành lòng."

Tiêu Trạch lại sáng hai mắt lên, trong lòng thầm than sư phụ đúng là sư phụ, chiêu thức hớp hồn các chị em này còn lâu cậu mới có thể đuổi kịp...

Nhất thời trong lòng Tô Tĩnh Hương có hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ, trên gương mặt lạnh lùng nổi lên một rặng ửng hồng.

Yến Hoa há to cái miệng nhỏ, ngơ ngác nhìn An Lâm.

"Sao các người lại quay lại, chạy mau đi! Nếu không chúng ta đều sẽ rơi vào tay An Lâm!" Nhu Cốc nhíu đôi mày thanh tú, một tay đẩy hai người trước mặt ra, sau đó nước mắt lại rớt xuống...

Chứng kiến Nhu Cốc lại lần nữa lấy nước mắt rửa mặt, vẻ mặt Tô Tĩnh Hương u sầu, Yến Hoa lại tỏ ra kiên quyết, kéo tay Nhu Cốc, ngẩng đầu nhìn về phía An Lâm: "Nói đi, rốt cuộc anh muốn thế nào?"

Muốn thế nào?

An Lâm nghe nói như vậy lại nhíu mày.

Khả Khả Tư Đế, Mạch Luân, Tháp Bá đứng thẳng ra ba hướng, có vẻ như đang phong tỏa đường lui của Tuyết Nữ.

Bây giờ thế lực của hai phe đối lập vô cùng rõ ràng, có thể nói quyền quyết định đã hoàn toàn rơi vào tay An Lâm, hắn có thể nói một lời quyết định sự sống chết của ba đại năng Tuyết Nữ cảnh giới Phản Hư này.

Cứ như vậy thả Tuyết Nữ rời đi sao? Chắc chắn không được, trong lòng hắn không cho phép...

Nhưng nếu như giết bọn họ ngay tại chỗ, loại tâm trạng kỳ lạ này lại không nỡ.

Tuyết Nữ đáng thương như vậy, sao có thể giết bọn họ chứ?

"Chữa thương đã, sau đó tiếp tục tìm mảnh khép trái tim của thế giới."

Sau một lúc lâu Tô Tĩnh Hương mới lên tiếng hỏi: "Tiếp theo chúng ta làm gì bây giờ?"

Hai Tuyết Nữ còn lại không tiếp lời, một người chỉ mải khóc, một người thì ngẩng đầu ngắm sao, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Hừ! Nhất định là hắn bị cảm xúc ảnh hưởng rồi mới làm như vậy đối với chúng ta!" Yến Hoa có vẻ suy nghĩ nhiều, nói vài câu để ổn định cảm xúc của mình: "Hơn nữa hắn cướp hết tất cả bảo vật của chúng ta rồi, đúng là một tên cướp!"

Cô ta đã nghe nhiều câu chuyện về An Lâm, nhưng vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc. Không ngờ người này lại có thể mang đến nhiều sự kinh ngạc và khó hiểu cho cô ta như vậy.

Suy nghĩ một chút lại bắt đầu rơi lệ.

Nhu Cốc lệ rơi đầy mặt: "Được rồi, đồng ý yêu cầu của anh, hy vọng An Lâm anh có thể nói được làm được."

Không có tiền còn có thể kiếm lại, mất mạng thì thật sự chẳng còn gì cả.

Ba Tuyết Nữ không lưỡng lự gì liền giao nhẫn không gian vào tay An Lâm, lúc này ba Huyết tộc được An Lâm ra dấu nhao nhao nhường đường.

Yến Hoa ngự hoa băng cực lớn bay vọt lên, đưa theo Tô Tĩnh Hương và Nhu Cốc bỏ chạy thật xa.

Tô Tĩnh Hương quay đầu nhìn An Lâm phía sau, phát hiện trên mặt hắn chẳng có mấy hối hận, cũng bình tĩnh chăm chú nhìn bọn họ rời xa.

Tô Tĩnh Hương quay đầu về, dưới sự ảnh hưởng của việc bùng nổ tâm trạng, trong lòng có một cảm xúc khó tả không nói rõ được.

Sau khi bỏ chạy thật xa, ba Tuyết Nữ phát hiện đám người An Lâm thật sự không đuổi theo, sau đó lại liếc nhìn nhau với vẻ mặt kỳ quái.

"Hắn... hắn thật sự thả chúng ta sao..." Cho tới giờ Yến Hoa vẫn còn có chút ngẩn ngơ.

"Ừ, đúng vậy, chúng ta được kẻ địch thả." Nhu Cốc có chút trầm trọng mà gật đầu.

"Đúng vậy sư phụ, chỉ vậy thôi sao? Thật sự không nhận bọn họ?" Tiêu Trạch tỏ vẻ giận dữ nhìn An Lâm.

"Chỉ như vậy thôi?" Yến Hoa có chút nghi ngờ, hỏi.

Không thể lấy mạng Tuyết Nữ vậy thì để bọn họ táng gia bại sản cũng là một lựa chọn tốt.

An Lâm suy nghĩ một chút, cuối cùng hạ quyết tâm, mở miệng nói.

"Như vậy đi... Các cô để nhẫn không gian lại, sau đó đi đi!"

Nhìn thấy vẻ trầm tư của An Lâm, ba Tuyết Nữ lại thở phào trong lòng, dù sao đối phương cũng đang suy nghĩ, chứng tỏ bọn họ thật sự chú ý đến các cô, sẽ không lập tức quyết định giết các cô.

Cho tới bây giờ Nhu Cốc vẫn chưa từ bỏ suy nghĩ chấp hành nhiệm vụ, bọn họ đã không chịu nổi thất bại thêm lần nào nữa.

"Ài! Bên kia có một ngọn núi thủy tinh, chúng ta tới đó chữa thương đi!"

"Được..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận