Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 575: Đổ vỏ?

Đám người An Lâm bị cảnh tượng trước mắt dọa cho kinh sợ, không biết phải làm thế nào.

Ở đây không có bất kì người nào từng tận mắt nhìn thấy Hư Không thú sinh con, thậm chí còn chưa từng nghe nói Hư Không thú sinh con thế nào, ngay cả Tiêu Trạch kiến thức rộng rãi cũng không ngoại lệ.

"Ô..." Sau khi trải qua sự đau đớn, Hư Không thú mẹ dùng hết sức lực còn lại rên lên.

Về phần Hư Không thú con vừa mới ra đời, đúng! Chính là Hư Không thú con toàn thân đen nhánh, ngoại hình giống cá voi, nhưng kích thước cơ thể dài tới vài dặm. Vừa ra đời không lâu, hơi thở của nó đã mạnh đến mức khiến mọi người sợ hãi!

Đề Na thầm nghĩ rằng nó mạnh như vậy, hoàn toàn không giống loại hơi thở mà một sinh mệnh vừa chào đời nên có.

"Vừa sinh đã đạt cảnh giới Phản Hư... Không hổ là Hư Không Cự Thú vừa ra đời đã có thể nắm giữ lực lượng hư không, vừa ra đời đã có thể lĩnh hội được những điểm mấu chốt." Tiêu Trạch lắc đầu cảm thán.

Lần đầu tiên Tuyết Trảm Thiên thất bại toàn tập, nước mắt tràn mi, nói: "Đây đâu phải là vấn đề có đi đầu hay không, cho tới bây giờ tôi vẫn chưa thể leo tới xuất phát điểm của người ta nữa kìa! Đúng là thất bại thảm hại!"

Tóm lại, những người được tận mắt chiêm ngưỡng kỳ quan Hư Không thú sinh con đều có cảm xúc khác nhau.

Quá kỳ lạ, không phải cá voi chỉ biết kêu "ô ô" sao, vì sao vừa mở miệng đã gây ra sóng gió, sử dụng ngôn ngữ Thái Sơ, ai dạy nó?

Ngay lúc đó, mấy người An Lâm lập tức tập trung tinh thần, thân thể cũng căng cứng, tuy nói con cá voi con này chỉ mới vừa ra đời, nhưng thực lực lại không thể khinh thường.

Cá voi mẹ sững sờ, đám người An Lâm cũng sững sờ.

Một lát sau, cá voi con đột nhiên xoay người, nhìn về phía mấy người An Lâm.

Cá voi mẹ buông lỏng cơ thể, chậm rãi trôi theo dòng nước, sau đó chuyển động thân mình, đôi mắt rực rỡ như ánh mặt trời nhìn về phía cá voi con, ánh mắt chất chứa niềm vui sướng và cưng chiều.

Tất cả mọi người ở đây, kể cả cá voi mẹ kia, đều ngơ ngác nhìn chằm chằm cá voi con.

Cá voi con mở to đôi mắt trong veo, cặp mắt kia tỉnh tỉnh mê mê, nhưng lại tỏa ra ánh sáng màu vàng chói mắt, tương phản rõ nét với thân thể đen nhánh.

Ánh mắt cá voi con dừng ở trên mặt An Lâm, ánh mắt có thần lóe sáng, nó mừng rỡ nhảy cẫng lên, kích động kêu to: "Cha!"

"Mẹ... mẹ..." Cá voi con ngẩng đầu nhìn cá voi mẹ, mở miệng phát ra âm thanh giòn tan.

"Ô..."

Mọi người còn chưa kịp tỉnh lại từ trong sự kinh ngạc và nghi ngờ, cá voi con đã bơi về phía cá voi mẹ, dùng đầu thân mật cọ xát chóp mũi cá voi mẹ. Cảnh tượng ấm áp này nhanh chóng xua tan sự kinh ngạc của cá voi mẹ, nó bắt đầu hưởng thụ cảm giác sung sướng này.

Đứng ở góc độ của An Lâm, hắn chỉ thấy một cây cột đá đen nhánh đang không ngừng va đập vào cơ thể mình...

Bởi vì... Ngôn ngữ mà cá voi con sử dụng lại là ngôn ngữ của vực Thái Sơ, tức là ngôn ngữ ở thế giới của An Lâm!

"Cha!" Cá voi con lại kích động kêu to.

Không gian lập tức yên tĩnh.

"Cha! Cha ơi!" Cá voi con lắc lư thân thể, bơi lượn trong không khí, nhanh chóng tới gần An Lâm, nó dùng cái mũi mềm mềm cọ lên người An Lâm.

"Ngay cả cá voi, Thánh Chủ cũng không buông tha!" Mạch Luân kích động cảm thán, trên mặt lại xuất hiện biểu cảm hưng phấn khó tả.

"Không hổ là sư phụ của con, ngay cả Hư Không thú to khỏe như thế cũng bị thầy 'làm' luôn!" Tiêu Trạch hít khí lạnh, ánh mắt nhìn An Lâm lại càng thêm sùng kính.

Cá voi con vừa ra đời đã biết kêu cha... Tại sao hắn lại là người cha đó?

Đầu óc An Lâm trống rỗng, cảnh tượng hoang đường không thể tưởng tượng nổi này làm hắn cứ ngỡ mình đang nằm mơ!

Mọi người giật mình, cấp tốc lấy lại tinh thần, lấy ra vũ khí, bảo hộ bên cạnh An Lâm.

Hay nha, xem ra cá voi con không có gọi sai, An Lâm thật sự là cha của nó...

"Mẹ! Không được đánh cha con!" Giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên, cá voi con xoay người lại, bảo vệ An Lâm ở sau lưng, vẻ mặt kiên quyết.

Hai mắt An Lâm tối sầm, chỉ cảm thấy một cục tức đang nghẹn ở ngực, giận dữ nói: "Đừng có mà nói nhảm! Con mẹ nó chứ, tôi với nó có thể làm ra chuyện gì không thể kể với người ngoài?"

"Có vẻ cảm xúc của Hư Không thú mẹ không được tốt lắm, chẳng lẽ sư phụ và nó thật sự đã làm ra chuyện gì không thể nói với người khác rồi?" Vẻ mặt Tiêu Trạch nghiêm nghị, nghiêng đầu hỏi An Lâm.

Mấy người Khả Khả Tư Đế, Tiêu Trạch, Hà Tiên Cô đều hoàn toàn bị dọa rồi, cả đám ngây người không dám nhúc nhích!

Người bình thường đều biết không có khả năng mà! Cá voi lớn như thế, sao hắn có thể làm cá voi mang thai được?

Coi như có thể đi, khẩu vị của hắn lại mặn đến vậy sao?

"Ô! An Lâm! Rốt cuộc cậu đã làm cái gì?" Một ý niệm cực kì tức giận bất ngờ quét ngang trời đất. Cá voi mẹ không cách nào giữ vững tỉnh táo, nó dùng ý niệm truyền đạt lời nói, mạnh đến nỗi thần hồn của mọi người đều đau nhói.

"Không ngờ cục cưng của người khổng lồ An Lâm lại to hơn người khổng lồ An Lâm nhiều như vậy!" Tam quan của Đề Na lại được làm mới, vẻ mặt sợ hãi thán phục.

An Lâm bày ra vẻ mặt không muốn sống nữa, cơ thể phải chống đỡ sự va đập của chóp mũi cá voi con, hoang đường quái dị, không có từ nào có thể diễn tả cảm xúc của hắn lúc này.

Đám người Hà Tiên Cô cũng kịp phản ứng, rối rít chúc mừng An Lâm.

Thường Hòa chắp tay trước ngực, khẽ cúi đầu nói: "A Di Đà Phật, chúc mừng An Lâm thí chủ sinh được quý tử."

Cá voi mẹ ngây ngốc nhìn cá voi con.

Mọi người cũng ngây ngốc nhìn An Lâm, ánh mắt kia như đang chất vấn hắn, cá voi con thật sự không phải là con của cậu?

An Lâm: "..."

"Tôi... Tôi không phải là cha của nhóc!" An Lâm khó khăn mở miệng.

Cá voi con không nói gì.

Mọi người ở đây cứ tưởng nó không nói lời nào nghĩa là nó không hiểu, ai ngờ trên mặt cá voi con lại xuất hiện hai hàng nước mắt chảy dài, tạo thành hai dòng suối nhỏ.

Tuyết Trảm Thiên thì thầm: "Đây chính là đau thương chảy ngược thành sông sao?"

Hai người phụ nữ là Khả Khả Tư Đế và Hà Tiên Cô nhíu chặt lông mày, giận dữ nhìn An Lâm, cứ như muốn nói: Là đàn ông dám làm mà không dám chịu trách nhiệm! Một tên cặn bã!

Hai mắt An Lâm trừng lớn, mồm há ra, không biết nên nói cái gì.

Cá voi mẹ nhìn thấy cá voi con rơi lệ, trái tim đau xót, ánh mắt nhìn An Lâm đã bùng nổ sát ý trước nay chưa từng có, có vẻ nó đang muốn liều mạng!

"Tôi vốn là sinh linh Hư Không lưỡng tính, vậy mà cậu dám mê hoặc con của tôi gọi cậu là cha, cậu muốn chết chứ gì!" Sát ý khủng bố lạnh thấu xương cuốn về phía mọi người như gió lốc.

An Lâm nghe được câu này, lại âm thầm thở ra một hơi, quả nhiên nó không phải là con của hắn, nếu không, hắn thực sự không biết phải đối mặt với Tiểu Lan ở bên kia thế nào...

Hắn biết, có lẽ cá voi con kia thật sự là con của hắn...

Thân thể An Lâm chao đảo một cái, đứng không vững.

Một suy đoán đột nhiên nảy ra trong lòng hắn, xâu chuỗi lại mọi chuyện cho mạch lạc.

Bọn họ vốn tưởng bản thân có thể chứng kiến một sự kiện vĩ đại vượt thời đại gì đó, không ngờ tất cả chỉ là hiểu lầm!

Như vậy... Vì sao cá voi con lại gọi An Lâm là "cha"?

"Mẹ, mẹ gạt con! Con là được cha và mẹ cùng sinh ra mà!" Cá voi con chân thành nói, nhưng hai hàng nước mắt uất nghẹn cứ như đập lớn bị vỡ, nước mắt tuôn xối xả.

Hà Tiên Cô thì thào nói: "Cá voi con thật đáng thương... Cha nó không chịu nhận nó, mẹ nó lại không chấp nhận cha nó, cảnh tượng gia đình phân tranh kiểu này sẽ tạo ra thương tổn cực lớn đối với tâm lý của trẻ con!"

An Lâm ôm ngực, trong lòng hét to, chị hai à, đừng diễn sâu như vậy được không?

Thân thể to lớn của cá voi con run lên bần bật, trước người nó xuất hiện hai luồng hơi thở, một luồng là màu đen hỗn độn, khổng lồ mênh mông, sâu không thấy đáy, một luồng khác thì có màu đỏ, nhưng chỉ nhỏ bằng nhánh cỏ, tuy nó tương đối nhỏ, nhưng lại khác biệt hoàn toàn với hơi thở màu đen hỗn độn kia.

Mọi người cảm giác được hơi thở kia rất quen thuộc, cuối cùng chuyển ánh nhìn về phía An Lâm, hai mắt chậm rãi trợn to.

Tim An Lâm bị lệch nửa nhịp, cả người cứng ngắc như pho tượng.

Hơi thở kia rất quen thuộc, là bởi vì hơi thở màu đỏ nho nhỏ xuất hiện trên thân thể cá voi con... là hơi thở thuộc về hắn!

Mọi người nghe cá voi mẹ nói xong liền đực mặt ra một hồi, sau đó có chút thất vọng.

Loài lưỡng tính?

Đổ vỏ? Không phải sự thật!
Bạn cần đăng nhập để bình luận