Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1377: Đánh Phong Vô Nhai tơi bời

Phong Vô Nhai như nghe thấy chuyện gì cực kỳ buồn cười, cười đến toét cả miệng.

Tiểu Tà phía sau An Lâm nắm lấy cơ hội lập tức dung nhập vào kiếm Thắng Tà, một lần nữa đeo ở phía sau lưng An Lâm.

Phong Vô Nhai cũng không thèm để ý, hai tròng mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo đầy nguy hiểm, nhìn chằm chằm An Lâm, tàn nhẫn cười một tiếng: "Thượng tiên áo trắng, sẹo lành quên đau, ta không ngại việc giết ngươi một lần nữa."

Nói xong, hắn chợt nhấc chân, đá tới thắt lưng An Lâm.

Phong Vô Nhai ở trạng thái Sinh Tử Liên Sát - Liên Tự Thân, bất kể là lực phòng ngự hay là lực lượng tốc độ, đều là cao cấp nhất, trạng thái gần như vô địch, một cước này có tốc độ nhanh đến mức không có bất kỳ tu sĩ nào có thể thấy rõ bằng mắt thường!

An Lâm không trốn không né, cứng rắn nhận một kích kia.

Ầm!

Năng lượng bạo liệt, làm cho cả đài Trảm Tiên đều run lên bần bật.

Làn da đen nhánh cứng rắn, mang theo lớp phòng ngự tinh túy của Thiên Địa Hắc Liên, lại bị một cước này đánh cho hãm sâu, lực lượng kinh khủng xâm nhập vào cơ thể, quấy vỡ nội tạng.

"Phốc... " Phong Vô Nhai phun một ngụm máu tươi ra ngoài, thân thể bắn ngược ra hơn vạn mét.

Phong Vô Nhai thầm giật mình, vô tận tử vong uy hiếp tuôn đến.

Tiếng xương sườn gãy lìa cũng vang lên ở ngay lúc đó.

Phong Vô Nhai kêu thảm một tiếng, kinh hãi muốn lui về phía sau, nhưng lại phát hiện hai tay của mình đã sớm bị An Lâm kiềm chế chặt chẽ, không cách nào tránh thoát.

Lúc này, An Lâm đã phát động thuật Thần Giám, theo nắm đấm đánh lên thân thể của Phong Vô Nhai, trực tiếp đánh trúng phía sau lưng Phong Vô Nhai, vốn là thân thể bị đánh hõm ra sau, trong nháy mắt đã bị đánh cho ưỡn người ra phía trước, còn kèm theo âm thanh xương sống vỡ vụn.

Phong Vô Nhai như nghe được tiếng xương chân của chính mình đầu vỡ vụn...

An Lâm cúi người, bước chân mãnh liệt giẫm vào hư không, thúc dục công pháp Côn Bằng Hành, thân thể lập tức vượt qua vạn mét, đi tới phía sau Phong Vô Nhai, nện một quyền vào phía sau Phong Vô Nhai.

"Ta cũng thưởng cho ngươi một cước." An Lâm lạnh nhạt lên tiếng, hai chân tích tụ viêm lực cuồn cuộn, đồng thời hội tụ lực lượng tinh thần ở lòng bàn chân, ánh sao màu tím như biển, ẩn chứa sao trời vô cùng mênh mông.

Tại thắt lưng An Lâm có sao trời màu tím hội tụ, tự động ngăn được cú đá của Phong Vô Nhai, hơn nữa ngôi sao bộc phát ra năng lượng chôn vùi như sóng biển cuộn trào, trùng kích về phía bắp chân Phong Vô Nhai.

"Ầm, răng rắc..."

Thân thể bị sức lực đẩy mạnh, bắn vọt về phía trước.

An Lâm đã động, nhanh như một ngôi sao chổi, lại mờ ảo như sương khói. Phong Vô Nhai căn bản là không cách nào nắm bắt được quỹ tích chân thực của An Lâm, đợi phản ứng kịp thời, thì bụng của hắn đã bị An Lâm nghiêng người đá trúng.

Chớp mắt một cái, An Lâm lại xông tới trước mặt của hắn, tung một cước đá hắn lên trời.

Phong Vô Nhai ở trên không trung muốn nhích người, tránh né quả đấm của An Lâm.

"Phốc... " Phong Vô Nhai bạo động khí huyết, lại phun ra một ngụm máu tươi nữa.

Dung hợp ba loại thuật pháp bạo thể đứng đầu với nhau, đồng thời sử dụng!

Hắn còn cho là mình ở trạng thái Sinh Tử Liên Sát tầng thứ hai, dung hợp vớihết thảy lực lượng của Thiên Địa Hắc Liên, thì tốc độ lực và lượng phòng ngự cũng là vô địch. Lại không nghĩ rằng, giờ phút này ngay cả phản kích cũng đã thành vấn đề rồi, chỉ có thể không ngừng bị đánh và hộc máu, triệt để thua ở trong tay thượng tiên áo trắng.

Trên đài Trảm Tiên, thân thể An Lâm xé rách hư không, hóa thành từng luồng ảo ảnh.

Sau đó, An Lâm lại xuất hiện ở phía sau hắn...

Bọn họ như đang nhìn thấy thần tích, theo dõi trận quyết đấu xưa nay chưa từng có này.

Trong nháy mắt tiếp theo, An Lâm bay lên phía trên hắn, chụp một chưởng xuống trái tim của hắn, trực tiếp đánh hắn rơi xuống đất.

"Không phải là thượng tiên áo trắng không cũng mới bước vào cảnh giới giống như Tiên Vương đấy chứ, nếu không hoàn toàn không thể giải thích được!"

"Ôi chao... Vốn tưởng rằng Tiên Vương sẽ thắng, nhưng sau khi thượng tiên áo trắng bộc phát, lại kinh khủng đến mức này, dây chính là thượng tiên áo trắng sao?"

Giờ phút này, Phong Vô Nhai - cường giả đứng đầu đại lục Thần Nguyên, đang bị đánh tơi bời không ngừng. Mặc dù bọn họ cũng không thấy rõ bóng dáng chiến đấu của hai người, bởi vì thật sự quá quá là nhanh. Nhưng bọn họ lại nghe được rõ ràng tiếng kêu thảm thiết Phong Vô Nhai!

Rốt cuộc thì Tiên Vương Phong Vô Nhai cũng cảm nhận được tuyệt vọng chân chính.

Âm thanh mãnh liệt vang dội thiên địa, năng lượng kinh khủng trùng kích khiến cho đại trận bao quanh đài Trảm Tiên chấn động hơn trăm lần mỗi một giây.

Nói theo cách khác, một giây Phong Vô Nhai bị hành hạ đến hơn trăm lần!!!

Toàn bộ tu sĩ đứng cách đài Trảm Tiên trên trăm vạn đều trợn tròn mắt.

Nếu như nói, An Lâm sử dụng hình thức Hỏa Thần có thể miễn cưỡng địch được Phong Vô Nhai, thế thì lúc này, sau khi An Lâm sử dụng hình thức Hỏa Thần, Tinh Mạch Thần Trùng Thuật – bí thuật bạo thể quan trọng của Tử Vi Đại Đế, cùng với nguyên khí Hắc Minh - thuật pháp Chiến Thần bạo thể trung giai, thì đã hoàn toàn có thể đạp Phong Vô Nhai ở dưới lòng bàn chân.

Tam Vương Tạc!

An Lâm không thể để bi kịch trước đó diễn ra lần nữa, hắn vừa ra tay, chính là ứng phó toàn lực!

Cách làm này không chỉ kịch liệt tiêu hao lực lượng trong cơ thể, nếu sử dụng thời gian dài thì sẽ còn có thể tạo thành tổn hại nghiêm trọng đối với thân thể... Nhưng ngược lại, hắn đã đạt được lực lượng trước nay chưa thấy! Có thể chân chân chính chính mà đánh Phong Vô Nhai như đánh một con chó!

"Phải, tôi cũng không tin, thượng tiên cảnh giới Phản Hư lại có thể mạnh đến mức này!"

Ngoài Thiên Sơn, Lục Thần Côn Luân vốn còn tràn ngập lòng tin với Tiên Vương, giờ phút này cũng kinh hãi không dứt, hoàn toàn không lo lắng, ngây ngốc mà nhìn thượng tiên áo trắng đánh Tiên Vương tơi bời, nói không ra một câu nào.

Dương Linh Thiến nhìn cái bóng dáng nhanh chóng chuyển động ở trên đài Trảm Tiên, trong mắt tràn đầy kích động và vẻ si mê mặc dù không thấy rõ, nhưng vẫn rất làm cho người ta mê muội.

Trên đài Trảm Tiên, máu tươi vãi đầy mặt đất.

Đó đều là máu tươi của Tiên Vương Phong Vô Nhai.

Ầm ầm!

Một tiếng động rung trời vang lên.

Đầu Tiên Vương Phong Vô Nhai bị An Lâm đánh một cú thật mạnh, hai mắt trừng trừng, đầu suýt nổ tung.

Ầm! Đài Trảm Tiên lay động kịch liệt.

Thân thể Phong Vô Nhai nặng nề nện ở trên đài Trảm Tiên, đài Trảm Tiên từ đầu đến giờ vẫn không hề hư hao một chút nào, thế mà bây giờ lại xuất hiện nhiều đường nứt vỡ, có thể tưởng tượng một chiêu kia kinh khủng đến cỡ nào.

"Trúng hơn vạn đòn cực mạnh của ta, mà vẫn không chết, cái khác không nói, nhưng không thể không công nhận sức sống của ngươi đúng là dai dẳng như Tiểu Cường (con gián)." An Lâm đứng thẳng lưng trên hư không, móc ra kiếm Thắng Tà ở phía sau.

Nếu đánh không chết, vậy thì chém hắn đi.

Hơn nữa, loại lực lượng này, khiến hắn có cảm giác như đã từng quen biết...

Hắn biết, kiếm Thắng Tà không chém xuống được, cũng không phải là vì lớp phòng ngự của bản thân Phong Vô Nhai, mà là một luồng lực lượng cực kỳ đặc biệt nào đó.

An Lâm thoáng co rút đồng tử, trong lòng dần dần dâng lên cảm xúc không ổn.

Một kiếm này của An Lâm, chém ra dưới trạng thái ba lớp bạo thể, một kiếm rơi xuống, giống như kiếm lạc cửu thiên, uy năng không thể đỡ!

Một đóa hoa sen đen hiện ra ở trên cổ Phong Vô Nhai.

Thiên địa phán đoán, một nhát kiếm này của An Lâm rất trí mạng.

Mũi kiếm chạm đến hoa sen đen, bộc phát ra kiếm uy như muốn cắn nuốt thiên địa, một trận âm thanh bén nhọn vang lên, uy lực của thần khí hoàn toàn được buông thả, mũi nhọn vô tận xuyên thấu qua thân thể Phong Vô Nhai, đã xé rách mặt đất ra thành một cái khe rất sâu!

Răng rắc...

Hoa sen đen đã vỡ vụn rồi.

Phong Vô Nhai trừng trừng hai mắt, sắc mặt tràn đầy cảm xúc không thể tin được.

Kiếm Thắng Tà đã chém vỡ hoa sen đen, trong nháy mắt tiếp theo lập tức dán chặt lấy cổ Phong Vô Nhai, nhưng đồng thời, lúc mũi kiếm cách cổ chỉ có một centimet, đột nhiên lại không chém xuống được nữa.

Cứ tựa như là có một lá chắn mỏng manh, ngăn cách nhát chém này.

Phong Vô Nhai bị đánh cho đến mức toàn thân không có một chỗ nào xương cốt máu thịt đầy đủ, hấp ha hấp hối, căn bản là không cách nào tránh né nhát kiếm của An Lâm.

An Lâm lấy tốc độ cực nhanh, chém xuống một kiếm, nhắm ngay cổ của Phong Vô Nhai.

Phong Kiếm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận