Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 989: Đưa ra một quyết định trọng đại nhất

An Lâm kể cho Diệp Linh nghe rất nhiều kiến thức về giới Tu Tiên, chuyện này làm cho cô bé tràn ngập tinh thần hướng tới đối với thế giới mà mình không biết đến, giúp kích thích tinh thần tu tiên của cô bé lên rất cao.

Thiên phú của Diệp Linh đúng là rất tốt, mới tu luyện ba tháng mà đã đạt tới Đạo Chi Thể tầng hai, hơn nữa đã đến gần cánh cửa Đạo Chi Thể tầng ba rồi, hắn cho rằng thiên tài cũng không hơn gì thế này.

Đây quả là tiện tay nhặt được bảo vật.

Lại nói, hai người đồ đệ này của hắn, giống như đều có công lực mười phần.

Tiêu Trạch là yên lặng tặng toàn bộ tài sản cho hắn, sau đó mặt dày mày dạn thỉnh cầu được làm đệ tử của hắn.

Diệp Linh thì lợi hại hơn nữa, tin theo lời bói toán của một lão đạo cổ quái, lấy thân thể người phàm chạy đến buổi khánh điển thành lập tông môn, sau khi trải qua một tràng sinh tử khúc chiết, sau đó đạt được công đức viên mãn.

An Lâm nghĩ về thời điểm hắn quen biết với hai người đồ đệ này, thế nào cũng cảm thấy như xem hí kịch, thật giống như đều là tiễn đưa?

Hắn cũng không suy nghĩ gì nhiều, lập tức nhanh chóng suy nghĩ xem nên tặng cho người đệ tử đáng yêu này cái gì.

Thời điểm người khác đều đang dùng cơm húp cháo, cố gắng sinh tồn.

An Lâm thấy cái dáng vẻ ngoan ngoãn biết điều kia của Diệp Linh, lại không nhịn được mà xoa cái đầu nhỏ kia.

Suy cho cùng, Đạo Chi Thể tầng hai, không nên ăn những thứ có năng lượng quá đậm đặc.

Mọi người: Cái định mệnh!

Nếu người ngoài nghe thấy cuộc đối thoại này thì nhất định sẽ bị kích thích đến mức rơi lệ đầy mặt.

An Lâm tán gẫu về một số chuyện tu hành hằng ngày, sau đó để cho đồ đệ đi nghỉ ngơi.

"Nhóc cầm lấy đống linh quả cửu phẩm này đi, có công hiệu bổ sung khí huyết, vững chắc kinh mạch và xương cốt, mỗi tuần nhóc ăn một quả, đừng khiến mình ăn no quá." An Lâm đưa một túi linh quả xanh mơn mởn cho Diệp Linh.

Thời điểm hắn không ở chỗ này, sư huynh lớn, cũng chính là Tiêu Trạch, chịu trách nhiệm huấn luyện Diệp Linh hằng ngày.

Linh quả trong mắt người khác đều là cầu cũng không được, tên sư phụ này lại lo lắng sẽ khiến đồ đệ ăn quá no.

Diệp Linh vươn ra tay nhỏ béo mập, ôm trái cây vào trong lòng, xem như trân bảo, biết điều nói: "Sư phụ cứ yên tâm ạ, mỗi tuần con chỉ ăn một quả, con nhất định sẽ nghe lời!"

Diệp Linh: Sao không ăn Thực Linh quả?

Tiêu Trạch, Đề Na, Tuyết Trảm Thiên, Tiểu Sửu, Bạch Lăng, Liễu Thiên Huyễn, Bạch Đao Lang Thần, Bố Lai Tư, đều đến phòng họp, cùng nhau thương nghị.

E là chỉ có đồ đệ của sư phụ là thổ hào thì mới có được đãi ngộ này.

"Về mười bảy đệ tử ngoại môn phát hiện ra mỏ linh thạch kia, Bạch Lăng cô chịu trách nhiệm khen thưởng và sắp xếp rèn luyện, có mầm non nào thích hợp, lập tức để bọn họ trở thành đệ tử nội môn." An Lâm mở miệng nói.

Lấy trình độ Phản Hư trung kỳ đỉnh phong của Thái Cổ Long tộc Tiêu Trạch, thừa sức để dạy bảo Diệp Linh rồi, An Lâm cũng không vội mà để cho Diệp Linh ngày ngày đi theo chính mình.

Hắn bắt đầu triệu tập các đại các chủ, thương nghị về sự phát triển của tông môn.

Đối với chút ít thành quả này, An Lâm cũng khá là hài lòng.

Tiêu Trạch ra hình ra dáng tổng kết ở hội nghị.

An Lâm hiếu kỳ hỏi: "Cô không thấy vội một chút nào sao?"

An Lâm hắng giọng một cái: "Như vậy trước hết chúng ta hãy kiểm kê một chút về tài sản của tông môn đi."

Nhắc tới Bố Lai Tư, cái người cây này cũng rộng rãi cười nói: "Không có chuyện gì, mọi người không cần phải để ý đến tôi, mỗi ngày tôi phơi nắng, im lặng lầm một cái thụ tinh tinh cũng rất tốt."

"Yên tâm đi, tôi thích nhất là việc sắp xếp rèn luyện." Trên mặt Bạch Lăng xuất hiện nụ cười dịu dàng, nhưng không hiểu sao trong lòng mọi người đều run lên.

An Lâm: "..."

Bố Lai Tư nói với vẻ mặt tang thương: "Nếu như có thể, tôi muốn làm thực vật."

"Nhưng mà anh không phải là thực vật, mà là Huyết tộc đấy!" An Lâm nhắc nhở.

Đây chính là chuyện của tổng quản tài vụ Tiêu Trạch rồi, cậu hắng giọng một cái, mở miệng nói: "Trước mắt tông môn chúng ta có một cái bí cảnh, một cái quáng mạch lớn, dù sao số lượng dự trữ một trăm năm mươi triệu miếng linh thạch. Linh thạch lưu thông có năm mươi triệu miếng linh thạch, chủ yếu dùng cho hoạt động hằng ngày của tông môn, mua tài nguyên tu luyện, mở rộng thế lực, tìm kiếm bảo vật trên thế giới..."

Bạch Lăng khẽ nhếch lông mày lên, nói: "Học tập không tốt, còn tu cái gì tiên? Kiến thức chính là lực lượng, điểm này, ở tương lai không lâu sau, tôi sẽ chứng minh cho anh xem."

An Lâm không còn lời nào để nói.

"Đúng rồi, lúc nào Huyết các nhận người, Bố Lai Tư chỉ giữ mỗi cái danh quân sư tham mưu đã lâu lắm rồi." Bạch Lăng tiếp tục mở miệng hỏi.

Trong ba tháng tới nay, thu hoạch lớn nhất chính là đạt được cái quáng mạch lớn kia. Thu hoạch của hắn còn hoàn thành được ủy thác của Thiên Đình dành cho An Lâm mà đạt được linh thạch, còn lại là linh quả cùng với các loại tài liệu trân quý mà đệ tử ngoại môn tìm được ở bên ngoài.

"Tất cả đệ tử trụ cột trong tông môn đều tu luyện đâu vào đấy. Cảnh giới cao nhất chính là Bắc Liên, gần nhất mới đột phá tới Hóa Thần hậu kỳ, cảnh giới thấp nhất là Sở Minh và Chu Du, vừa mới dẫn khí nhập thể, chỉ mới là Đạo Chi Thể bậc một." Nói đến đệ tử của mình tu vi thấp nhất, Bạch Lăng không chỉ có không đỏ mặt, mà còn thoáng hiện vẻ đắc ý.

Sau đó, chính là do bà chị Bạch Lăng, người chịu trách nhiệm quản lý nhân sự và giáo dục lên tiếng.

Chỉ cần không phải là nhập không đủ xuất, hắn đã cảm thấy rất tốt rồi.

Dáng vẻ tiêu cực và không tranh quyền thế này là sao đây?

Cảm giác như một cái lão già muốn về hưu vậy!

Không được, Tứ Cửu tiên tông quyết không cho ai được lười biếng như thế này!

An Lâm yên lặng ném ra một giọt máu về phía Bố Lai Tư.

Bố Lai Tư vốn là chán đến chết, đột nhiên hai mắt lóe ra ánh sáng màu lục, chợt thè đầu lưỡi ra, nuốt máu vào bụng, sau đó kịch liệt run rẩy.

"Ừm... A a... Thật là thơm!"

"Cái này cảm giác, sảng khoái, tôi cảm giác toàn thân của tôi đều được thăng hoa!"

Cả phòng họp, quanh quẩn tiếng rên rỉ của Bố Lai Tư.

Mọi người vô cảm nhìn người cây rơi vào trạng thái cao trào.

Liễu Thiên Huyễn còn có chút trách cứ liếc mắt lườm An Lâm một cái, sẳng giọng: "Muốn làm chuyện kỳ quái gì với người cây, phiền cậu làm lúc ở đây không có người, được chứ?"

An Lâm đột nhiên cười ra tiếng, hắn không ngờ tới Bố Lai Tư sẽ sinh ra phản ứng quá kích như thế.

"Quả nhiên, làm một cái cây dưỡng lão gì đó, đều đi chết đi!"

"Phía dưới cho các chủ mời Linh các kiêm nhiệm chức vụ bộ trưởng bộ chấp hành Kính Thần, Đề Na lên tiếng!"

Ánh mắt An Lâm trở nên ác liệt, hắn quét mắt liếc nhìn tất cả mọi người một lượt, mở miệng nói: "Bây giờ, tôi còn muốn tuyên bố một cái quyết định hết sức trọng đại, đó chính là bộ chấp hành Kính Thần, chính thức tiến vào giai đoạn dùng thử!"

"Vâng, tông chủ đại nhân!" Bố Lai Tư nhiệt tình mười phần, hớn hở lĩnh mệnh.

Sao lại có cảm giác như là... chuyện đã phát triển theo một phương hướng khác nhỉ...

"Là vì tông môn vượt lửa qua sông!" An Lâm sửa lời Bố Lai Tư.

"Vì tông môn vượt lửa qua sông!" Bố Lai Tư hô theo, khí thế mười phần, tiếp theo đó lại nhìn An Lâm với ánh mắt hết sức nóng bỏng.

Cái ánh mắt ẩn chứa tình ý này là sao chứ, khóe miệng của hắn còn sắp chảy ra dịch thể màu xanh lá rồi kia kìa!!!

An Lâm: "..."

"Khụ khụ... Cái kia... hay là Huyết các cứ tạm thời như vậy đi, đợi sau khi tam đại Thánh tử của Huyết tộc trở về, lại tận sức phát triển Huyết các." An Lâm có phần không chống đỡ được ánh mắt đầy lửa nóng của Bố Lai Tư, tiếp tục nói, "Trước hết Bố Lai Tư chịu trách nhiệm xây dựng chỗ tu luyện cho đại năng Huyết tộc, một chỗ tu luyện có thể chứa được mười tên đại năng Phản Hư, trăm tên cường giả Hóa Thần!"

Hizzz... Mọi người nghe đến đó, cảm xúc đều bay lên.

Rất rõ ràng, đây là nơi giấu diếm thế lực hết sức kinh khủng.

Một khi để lộ ra, nó sẽ kinh động toàn bộ lục địa!

An Lâm: "..."

Bố Lai Tư nhìn An Lâm với ánh mắt nóng bỏng: "Vì tông chủ vượt lửa quá sông!"

"Tôi muốn làm một vị Huyết tộc có mục tiêu để theo đuổi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận