Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1216: Giết người đoạt bảo?

Cuối cùng thì An Lâm đưa mắt nhìn sang hơn ba mươi vị tu sĩ trong đó.

Phần lớn bọn họ đều tập trung ở vị trí phòng chữ Thiên và phòng chữ Địa, đa số đều là những người có gia thế và tu vi cao.

"Ha ha, thú vị rồi đấy..." An Lâm híp hai mắt lại.

Bạch Lăng đã nói rằng khả năng rất cao là đối phương có cảnh giới Hóa Thần, như vậy phạm vi có thể lại thu nhỏ lại một lần nữa, chỉ còn lại có mười hai tên tu sĩ ở trong danh sách hiềm nghi.

Lúc này, bảo vật tiên cấp Huyền Tuyết Thiên Hàn căn đã được tăng giá vượt trên ba triệu linh thạch.

Hoàng Phủ Văn và một chàng trai áo trắng cầm trong tay chiếc quạt lông, tranh chấp đến mức mặt đỏ tới mang tai.

Về thân phận của chàng trai phòng chữ Thiên kia, An Lâm nghe các tu sĩ xung quanh bàn tán, hắn cũng hiểu được đại khái. Hắn tên Đoạn Phi Dương, là thiếu tông chủ của Thần Vũ tông, tông môn đứng đầu ở Lôi Châu, tu vi Hóa Thần đỉnh phong, thực lực rất mạnh, bối cảnh đáng sợ, là tồn tại chói mắt nhất phòng đấu giá.

Hai mắt An Lâm sáng lên.

Năm triệu!

Nếu không phải là vì Hoàng Phủ Văn nâng giá, hắn đã có thể có được Huyền Tuyết Thiên Hàn căn này với giá hơn ba triệu!

Ba triệu năm trăm ngàn, ba triệu sáu trăm ngàn, ba triệu bảy trăm ngàn...

Đoạn Phi Dương đấu giá thành công cầm quạt lông trong tay, khẽ khàng lắc lư, còn hung hăng trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Văn một cái, trong mắt hiện vẻ phẫn nộ.

An Lâm thầm thì, ánh mắt dần dần lạnh xuống.

"Khốn kiếp! Tại sao bọn họ đều muốn đoạt thứ tôi muốn? Tôi thật sự không cam lòng!"

Thực lực mạnh, gia thế thâm hậu, cũng chỉ có như vậy, mới có thể nắm giữ loại bí pháp có thể khiến lực lượng của bản thân tăng lên đến cảnh giới Phản Hư... Đúng, Đoạn Phi Dương là người đáng nghi nhất!

Huyền Tuyết Thiên Hàn căn thật sự là quá hiếm có, công pháp Sương Hàn Thần Dực mà hắn tu luyện cần phải cái bảo vật này, nếu không hắn cũng sẽ không bỏ tận năm triệu để có được vật này.

Tên đầu sắt Hoàng Phủ Văn kia thì đang cùng Đoạn Phi Dương tranh giành đến mức ngươi chết ta sống.

"Chẳng qua là, thật sự là quá ngông cuồng mà... Làm loại chuyện đó, lại vẫn dám công khai hiện thân, tham gia đấu giá, thật không coi Tứ Cửu tiên tông ta ra gì ư?"

Cuối cùng, Huyền Tuyết Thiên Hàn căn bị bán với một mức giá siêu cao, là năm triệu, và người đấu giá thành công chính là Đoạn Phi Dương.

Giọng của Minh lão lại vang lên một lần nữa.

Bốn triệu!

Hoàng Phủ Văn nghe vậy thì dần dần tỉnh táo lại, liếc nhìn Đoạn Phi Dương và An Lâm một cái, trên mặt nở nụ cười: "Phải, chính xác là trời không tuyệt đường người, chúng ta còn có cơ hội..."

Hoàng Phủ Văn vẫn cứ nhìn Đoạn Phi Dương với vẻ mặt âm trầm, hắn cũng muốn có món bảo vật này, nhưng mà trong nhẫn không gian lại không có nhiều tiền như thế...

"Đừng nóng vội, trời không tuyệt đường người, chúng ta còn có cơ hội."

Giọng của Bạch Lăng phát ra từ trong bùa truyền âm.

Một đám tu sĩ bắt đầu rời khỏi Thiên Bảo các, An Lâm cũng theo Đoạn Phi Dương đi ra ngoài.

"Thế nào?" Bạch Lăng có phần quan tâm hỏi.

An Lâm đi nộp tiền, thành công lấy được tủy cốt bổn nguyên của Chân Long cảnh giới Hợp Đạo.

Ba người theo đuôi phía sau, đều là tu sĩ phòng chữ Thiên.

Buổi đấu giá kết thúc.

Cách An Lâm ngoài một ngàn mét, có một đoàn U Minh như ẩn như hiện, bí mật trốn ở trong rừng cây, nhanh chóng xuyên qua, nó chính là dáng vẻ của Hoàng Phủ Văn sau khi thi triển bí thuật.

Có một tên trong số đó là Hoàng Phủ Văn, kẻ đã tranh tủy cốt bổn nguyên với hắn, chuyện trở nên thú vị rồi đây...

Mặc dù bọn họ che giấu rất tốt, nhưng An Lâm là ai? Thần hồn của An Lâm sánh ngang với Phản Hư đỉnh phong, những thủ pháp che giấu này sao có thể qua được mắt hắn?

Nguyên liệu thần cấp tới tay, tâm trạng của hắn cũng khá hơn nhiều.

"Rất thuận lợi, chuẩn bị ra tay, chẳng qua phía sau của tôi còn có ba người theo đuôi, chuyện này khá là thú vị, cũng không biết là bọn họ định làm gì." An Lâm khẽ cười một tiếng rồi nói.

"Cẩn thận một chút, thủ đoạn của kẻ địch rất quỷ dị, có thể giải quyết, thì mau chóng giải quyết hắn cho xong đi, chậm chạp sẽ phát sinh biến cố." Bạch Lăng khuyên nhủ.

"Yên tâm đi. " An Lâm cúp bùa truyền âm, tiếp tục len lén theo đuôi.

"An Lâm, nhân vật mục tiêu đang di chuyển về phía Nam!"

An Lâm sử dụng Hóa Vụ Tiên Hành, một đường len lén theo đuôi, rời khỏi thành Hoàng Cực, theo tới biên giới.

Đoạn Phi Dương cũng đang đi về phía Nam, xem ra đúng là hắn rồi!

An Lâm lại nhìn phương hướng Đoạn Phi Dương rời khỏi, nở nụ cười.

"Ha hả, quả đúng thật là núi cùng nước tận ngờ hết lối, bóng liễu hoa tươi một thôn làng.(*) Tình huống lúc này còn tốt hơn trong tưởng tượng của tôi nhiều, vốn dĩ tôn còn cho là phải chọn một trong hai thứ, hoặc là tủy cốt bổn nguyên của Chân Long cảnh giới Hợp Đạo, hoặc là Huyền Tuyết Thiên Hàn căn, bây giờ thì hay rồi, cả hai cùng xuất hiện ở một chỗ..."

(*) Núi cùng nước tận ngờ hết lối, bóng liễu hoa tươi một thôn làng: Đây là hai câu trong bài thơ "Du Sơn Tây thôn" của Lục Du, ý muốn nói rằng mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.

"Thoạt nhìn tên tu sĩ kia muốn cướp đồ của Đoạn Phi Dương... sau đó, chờ hắn đoạt được đồ của Đoạn Phi Dương, tôi liền có thể lấy thân phận chiến sĩ chính nghĩa nhảy ra, giết chết tên tu sĩ kia, như thế thì hành vi của tôi sẽ không bị ai chỉ trích, hơn nữa còn đồng thời đạt được tủy bổn nguyên cốt và Huyền Tuyết Thiên Hàn căn!"

Nói tới đây, nụ cười của Hoàng Phủ Văn càng sâu: "Tên nhãi không biết trời cao đất rộng, thật sự cho là có chút thực lực, lại có chút tiền là có thể làm xằng làm bậy sao? Ta sẽ cho ngươi biết, ban ngày ban mặt, tội ác cuối cùng cũng sẽ bị trừng trị!"

Giọng của Minh lão cũng bắt đầu truyền đến: "Có hai tu sĩ khác cũng đang len lén đi theo Đoạn Phi Dương, lắm thầy nhiều ma, đừng quên xử lý bọn họ."

Hoàng Phủ Văn gật đầu: "Đó là hiển nhiên, đối với cái loại tu sĩ mang đầy ý xấu như thế, muốn làm xằng làm bậy này, tôi nhất định sẽ không nương tay!"

Dứt lời, bóng dáng của hắn đã hóa thành lưỡi dao đen nhánh, lấy tốc độ cực kỳ khủng khiếp xuyên qua trong rừng cây, yên tĩnh không tiếng động, rồi lại tỏa ra sát ý lạnh lẽo.

Rất nhanh, trong rừng cây truyền đến hai tiếng kêu đau đớn.

Thời điểm Hoàng Phủ Văn xuất hiện lần nữa, hai tay đã dính đầy máu tươi, đồng thời có hai chiếc nhẫn không gian lòe lòe sáng lên. Hắn nói với vẻ mặt chính nghĩa: "Hừ! Đối với cái đám tà tu này, nên giết chết bọn hắn trước khi bọn hắn làm chuyện xấu!"

Xử lý xong hết thảy, Hoàng Phủ Văn tiếp tục theo sát An Lâm và Đoạn Phi Dương.

An Lâm đi ở phía trước có phần ngạc nhiên, Hoàng Phủ Văn làm vậy là muốn ăn hết bọn họ ư? Mồm cũng to quá đấy... Chẳng qua Đoạn Phi Dương lại có bí pháp có thể tăng lên tới cảnh giới Phản Hư, chắc chắn là Hoàng Phủ Văn sẽ phải nộp mạng rồi.

Đang lúc này, Đoạn Phi Dương đột nhiên dừng bước.

Hắn xoay người nhìn lại, hết sức lạnh nhạt phe phẩy quạt lông, mỉm cười nói: "Ra đi, ta biết ngươi đang ở gần đây."

Nội dung vở kịch phát triển hoàn toàn không đúng!

Thế này còn diễn kiểu gì nữa đây?

Thật không hổ là người có thể tiêu diệt toàn bộ đội hai của bộ chấp hành Kính Thần, năng lực cảm nhận ở mức độ này, làm cho người ta phải hãi hùng.

An Lâm đang muốn hiện hình xuất hiện, Đoạn Phi Dương lại mở miệng: "Cái tên mới vừa chiến đấu ở trong rừng cây kia, thật sự cho rằng ta không biết sự tồn tại của ngươi sao? Làm sao, muốn giết người đoạt bảo?"

An Lâm: "..."

Thì ra là không phải nói hắn?

Một bóng đen ngọa nguậy, dần dần hiển hiện ra.

Người tới chính là Hoàng Phủ Văn!

"Mẹ kiếp, tại sao lại bị phát hiện chứ..." Trên mặt Hoàng Phủ Văn hiện vẻ không cam lòng.

Chung quy hắn vẫn thấy hình như dạo này hắn làm cái gì cũng không thuận lợi.

Rõ ràng hết thảy đều đã được lên kế hoạch tốt rồi, Đoạn Phi Dương sẽ bị tên tu sĩ kia giết người đoạt bảo trước, sau đó hắn sẽ đứng ra, mạnh mẽ giết chết tên tà tu kia, trừng ác giương thiện... Nhưng vì sao, hắn lại bị phát hiện trước?

Theo lý mà nói, hắn ở trạng thái Hóa Vụ Tiên Hành, ngay cả đại năng cảnh giới Phản Hư cũng rất khó phát hiện ra mới đúng.

An Lâm kinh ngạc, hắn theo dõi mới được một lúc mà đã bị phát hiện rồi ư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận