Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1272: Tiêu diệt Thần Minh Đạo tông

Cái Thần Minh Đạo tông kia, không xứng để tồn tại ở thế gian này!

Lời của An Lâm, quanh quẩn ở giữa đất trời.

Hương Lăng bối rối.

Mười vạn con người từng bị nhốt trong lồng giam cũng ngây dại.

"Không!!!" Linh hồn đại trận Phong Thiên Minh Vương khổ sở gầm thét, thân thể nhanh chóng rạn nứt.

Đại trận bảo vệ tông môn của Thần Minh Đạo tông, bùng lên ánh sáng U Minh chói lóa, trận pháp bao trùm cả ngọn núi, năng lượng tích lũy trên vạn năm, toàn bộ bộc phát ra trong nháy mắt!

Ầm!

Năng lượng hủy diệt màu sắc u ám, ầm ầm bộc phát từ trong trận pháp, đánh vỡ ngọn núi, ăn mòn vạn vật, biến thành cột sáng đen kịt bay thẳng đến chân trời!

Mười vạn con người đều kinh ngạc nhìn lên cảnh tượng hủy diệt trước mắt, nghe tiếng kêu thảm thiết của các đệ tử Thần Minh Đạo tông, cuối cùng thì nước mắt cũng chảy xuống, có người gào khóc, có người vừa khóc vừa cười, có người quỳ ở trên mặt đất, còn có người không ngừng dập đầu.

Sở có thương hại quá người của bọn họ, cũng đã gặp phải báo ứng.

Trung tâm trận nổ, toà Thần Sơn cực kỳ to lớn vĩ ngạn, cũng từ từ bị lực lượng hủy diệt của đại trận nổ thành bụi phấn!

Thần Minh Đạo tông hoàn toàn bị tiêu diệt, hoàn toàn xóa đi bóng ma trong lòng họ, bọn họ không còn là sẽ bị bắt đi, không còn là có trở lại cái kia như Địa ngục địa phương...

Đại trận là cấp bậc Hợp Đạo, trong tích tắc thả ra tất cả năng lượng, uy năng kia kinh khủng vô cùng!

"Chúng ta có thể sống, có thể sống sót một lần nữa rồi!"

Trong khoảnh khắc này, trời đất như cũng ảm đạm mất màu.

Ánh mắt của bọn hắn không òn trống rỗng tuyệt vọng nữa, không còn chết lặng không có nhân tính tựa như động vật nữa. Rốt cuộc có thể buông ra nỗi sợ hãi trong lòng, gần như tất cả mọi người đều khóc lên.

Dư âm hủy diệt có thể nổ tung mặt đất trong phạm vi cả trăm dặm! Cây cối, nham thạch rơi loạn ở trên bầu trời, sau đó vỡ vụn. Xung quanh ngọn núi bị năng lượng trùng kích đẩy ngang!

Chỉ có ánh sáng của đại trận ẩn chứa năng lượng hủy diệt vô tận tràn ngập cả không gian.

Cho đến giờ phút này, cuối cùng thì bọn họ cũng thực sự được giải thoát.

"Cảm ơn, thật sự cám ơn ngài!"

Vô số trưởng lão và các đệ tử Thần Minh Đạo tông kêu lên thảm thiết, nương theo âm thanh trận nổ hủy diệt, vang tận mây xanh. Không có bất kỳ sinh mệnh nào có thể sống sót dưới loại tình huống này!

"Hu hu hu..."

"Được cứu rồi, cuối cùng thì chúng ta cũng được cứu rồi!"

"Cảm ơn An Lâm tông chủ đã lấy lại công bằng cho chúng tôi."

Cô có tình cảm rất sâu đậm với Thần Minh Đạo tông, hơn nữa còn rất tự hào về vị trí đại trưởng lão này.

Thân thể Hương Lăng khẽ run lên, đột nhiên đứng dậy, nắm cổ áo An Lâm, hai mắt đỏ ngầu, tựa như tâm thần nói: "Tại sao! Anh chính là tông chủ của Thần Minh Đạo tông mà! Tại sao anh lại làm như vậy, anh điên rồi hả? Hả????"

"Tông chủ mới của Thần Minh Đạo tông, lại giết chết tất cả đệ tử và trưởng lão vì nguyên nhân này, đây quả thực là một chuyện nực cười nhất thiên hạ!"

Hương Lăng thì lại mất hồn mất vía ngồi bệt dưới mặt đất, hai tròng mắt mê ly mờ mịt, càng không ngừng lắc đầu nói: "Không, đây không phải là sự thật, chắc chắn đây là một cơn ác mộng, đây tuyệt đối là một cơn ác mộng..."

"Còn có, tôi biết cô cực kỳ trung thành với Thần Minh Đạo tông, nhưng cô trung thành không phân tốt xấu, không phân thiện ác, mất đi tính người, đây là ngu trung, tôi cũng không thể để cô sống được." An Lâm yên lặng rút kiếm Thắng Tà ra, chuẩn bị cho Hương Lăng một cái phán quyết cuối cùng.

Mọi người ra sức bày tỏ tấm lòng của mình.

"Tôi không cần anh ra tay."

Cô quay đầu, nhìn Thần Sơn đã sụp xuống, buồn bã khẽ cười một tiếng.

Hương Lăng lùi lại mấy bước, dung nhan xinh đẹp trở nên tái nhợt, không có có một chút huyết sắc nào.

"Đó chính là sự thật. " An Lâm nhàn nhạt lên tiếng.

Hương Lăng siết chặt nắm đấm, móng tay găm vào lòng bàn tay, trên mặt hiện lên vẻ mặt cực kỳ hoang đường, giận đến mức vừa cười vừa khóc.

An Lâm thấy dáng vẻ này của Hương Lăng thì lắc đầu nói: "Tông chủ Ma tông á? Ngại quá, tôi không cần thân phận này, truyền thừa của Minh Vương chỉ là nhặt được ở ven đường thôi, cô không nên tưởng thật."

Hương Lăng: "..."

Hương Lăng vừa nói, vừa rơi lệ đầy mặt.

"Giết chết nhiều người ư?" Hương Lăng như nghe thấy một chuyện cực kỳ buồn cười, "Ha ha ha... tông chủ của một cái Ma tông, mà lại trách tội đệ tử giết người ư? Bắt tất cả các đệ tử phải lấy cái chết để tạ tội ư?"

"Bọn họ giết chết nhiều người như thế, tội không thể xá, tội lỗi của bọn họ, phải dùng cái chết để bồi thường lại." An Lâm không hề nương tình nói thẳng.

Cô vẫn chờ đợi đến ngày Thần Minh Đạo tông khôi phục huy hoàng trước kia, vì thế cô nằm gai nếm mật, che giấu tài năng, cô đã đợi tới hơn vạn năm rồi. Nhưng vì sao đợi đến lúc cuối cùng, lại chính là cái kết cục này?

Hương Lăng rút ra trường kiếm màu tuyết trắng, thấp giọng nói: "Thần Minh Đạo tông không còn, tôi sống tại trên thế gian này, còn có ý nghĩa gì nữa? Không phải là chết thôi sao?"

Xoạt!

Trường kiếm màu tuyết trắng xuyên qua trái tim Hương Lăng, máu tươi nhiễm đỏ mũi kiếm tuyết trắng.

Hương Lăng nắm chặt chuôi kiếm, hai mắt nhìn An Lâm chằm chằm, cười nói: "An Lâm, được lắm, lần này là Thần Minh Đạo chúng tôi tông thua, nhưng ý chí của Minh Vương thì ở đâu cũng có, cuối cùng anh cũng sẽ phải thừa nhận nỗi đau khổ lớn nhất thế gian này!"

An Lâm gật đầu: "Tôi hiểu tâm trạng của cô, rất khổ sở, rất không cam lòng, rất hối hận, rất muốn làm cho tôi cũng phải trả một cái giá lớn, mau mau đi xuống địa ngục tìm tổ chức của cô đi."

Hương Lăng: "..."

Rốt cuộc cô gái cũng ngã xuống, nhìn về phía toàn Thần Sơn đã biến thành đống đổ nát một lần cuối cùng, dần dần nhắm hai mắt lại.

Một cái dư nghiệt cuối cùng của Thần Minh Đạo tông, rốt cuộc cũng đã bỏ mình.

Hơn mười vạn người được tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, cũng cảm thấy hết sức sảng khoái.

"Chẳng lẽ, đây là khu vực cấm suy nghĩ?"

"Vì sao lúc mình tự hỏi về vấn đề thế giới có bị hủy diệt hay không, thì Thần Sơn lại đột nhiên nổ tung vậy?"

"Phù phù phù... Suýt nữa nổ chết Ngả Nhĩ rồi, thật sự là quá khủng khiếp!"

Một cái người đá vết thương chồng gạt đá vụn bò ra ngoài.

Ầm!

Không biết qua bao lâu, tòa Thần Sơn hoàn toàn biến thành một đống đổ nát, bỗng rung động một trận.

"An Lâm, tôi thật sự không nghĩ tới, anh lại làm được một chuyện đại công đức thế này, tôi rất thưởng thức anh." Bạch Lăng mặc váy trắng, đứng ở bên cạnh cửa khoang thuyền, nở nụ cười sáng rỡ.

" Chị Bạch, xin cô đừng dùng cái loại ánh mắt bề trên để thưởng thức tôi." An Lâm cảm nhận được ánh mắt từ ái của Bạch Lăng, chung quy vẫn thấy là lạ.

"Làm sao, tôi lớn hơn anh cả một vạn tuổi đấy, còn không phải là bề trên sao?" Bạch Lăng nghiêng cái đầu, bật cười hỏi ngược lại.

"Tiêu Trạch và Tiêu Đồ còn lớn hơn tôi vài chục vạn năm, nhưng họ vẫn có vai vể thấp hơn tôi đấy, cô cứ nói đi?" An Lâm cười ha hả một tiếng.

Bạch Lăng: "..."

Bạch Lăng có chút tức giận.

Lại lấy cái danh đồ đệ để đè tôi, thật đáng ghét!

Đám người An Lâm đi theo Bạch Lăng lên phi thuyền không gian Bạch Tinh Linh, cùng nhau trở về Tứ Cửu tiên tông.

Mảnh đất trời này yên tĩnh lại.

Bọn họ tự động sắp xếp cho hơn mười vạn con người này lên phi thuyền, trở lại giới Cửu Châu.

Bạch Lăng thống lĩnh các đệ tử lái phi thuyền không gian, thoáng chốc đã tới chỗ mà An Lâm gửi định vị.

"Chẳng qua là quá chướng mắt thôi, cái gì maf Thần Minh Đạo tông, gặp quỷ hết đi." An Lâm cũng không tỏ vẻ quá đắc chí, hắn chỉ hy vọng những tông môn ghê tởm như thế trên thế giới này sẽ càng ngày càng ít đi.

Đề Na cũng cười khanh khách mà rơi xuống trên vai An Lâm, kéo tóc An Lâm, cười nói: "Người khổng lồ An Lâm, tôi phát hiện anh lại vĩ đại hơn một chút rồi."

Chàng trai trước mặt cô, chẳng bao giờ làm cho cô phải thất vọng.

Hứa Tiểu Lan mỉm cười, đôi mắt đẹp ngắm nhìn An Lâm.

Người đá nôn rồi mấy ngụm máu tươi, ngồi ở trên đống đổ nát, nhìn lên bầu trời, rơi vào trầm tư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận