Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 188: Tứ đệ, đệ còn ổn không?

Trên con thuyền lớn mang phong cách cổ xưa, từng món thức ăn phong phú được bưng lên.

Đồ ăn của tộc Bạch Vũ đều là những thứ có chứa năng lượng cực kỳ cao, mỗi một món ăn đều là những viên thập toàn đại bổ.

Đám An Lâm ăn không ít, chỉ một lát đã cảm thấy thân thể mình hơi nóng lên, đồng thời có một cảm giác sung mãn tràn ngập khắp toàn thân.

"Nào, Tuyết Lỵ Nhĩ, tôi mời cô một chén, cám ơn Băng Diễm Tinh Linh Long Đản của cô!" An Lâm nâng chén, cảm kích nói.

Tuyết Lỵ Nhĩ hé miệng cười, giơ ly rượu lên uống với An Lâm.

Đôi mắt xinh đẹp của cô không ngừng di chuyển trên người An Lâm, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Áo Cách Tư đi đến, thấp giọng cảnh cáo: "Tuyết Lỵ Nhĩ, thu hồi bộ dạng si mê của cô đi, ngày mai còn phải giao lưu luận đạo nữa đấy!"

"Vâng vâng vâng... Anh có thấy phiền không thế..." Tuyết Lỵ Nhĩ hất cái miệng nhỏ nhắn lên, tiếp tục nói: "Dù sao cũng không so được với An Lâm đạo hữu, anh khẩn trương như vậy thì có ích lợi gì?"

Rồng Băng Diễm Tinh Linh vừa mới ra đời, tuy rằng có thể trực tiếp nhận mình làm chủ nhân nhưng phải làm thế nào để nó có thể thuận lợi trưởng thành thì An Lâm vẫn còn rất mơ hồ.

"Ừ, nếu tứ đệ đã là rồng Băng Diễm Tinh Linh, hẳn là thuộc tính sẽ liên quan đến hỏa, tôi cũng có không ít cảm ngộ với hệ hỏa, có lẽ có thể dạy cho đệ ấy về phương diện tri thức hệ hỏa." Tâm huyết của thấy giáo Tiểu Sửu đã cháy hừng hực, hắn đã nghĩ đến tương lai oai phong một cõi của tứ đệ dưới sự dạy bảo của hắn.

"Anh An, anh thử nói xem sau khi tứ đệ ra đời có nên đưa đến Thần Thú tông của tôi tu luyện một thời gian không?"

"Gâu! Để tôi giới thiệu cho tứ đệ một vị sư phụ!" Đại Bạch càng nói lại càng hưng phấn, nó đã nghĩ đến tình cảnh tứ dệ khỏe mạnh trưởng thành dưới sự hướng dẫn của nó rồi.

Sau khi ăn uống no nê cũng đã sắp sửa chạng vạng tối.

"Bây giờ nói những chuyện này vẫn còn quá sớm, từ giờ đến lúc tứ đệ có thể lên tiếng còn hẳn một khoảng thời gian rất dài nữa mà, chúng ta về thăm tứ đệ trước đã!" An Lâm cảm thấy đi dạo cũng khá lâu rồi, nên trở về thôi.

Áo Cách Tư: "..."

Tiểu Hồng cũng nũng nịu lên tiếng: "Vậy thì tôi sẽ phụ trách dạy tứ đệ học cách quang hợp!" Nó đã nghĩ đến hình dáng cao lớn của tứ đệ dưới ánh mặt trời.

Sau đó, An Lâm rời khỏi chiếc thuyền, cùng với Đại Bạch di dạo trên con đường nhỏ của trường học.

Bữa ăn trưa này, An Lâm và đám Đại Bạch vẫn chơi đến vô cùng vui vẻ.

"Ừm... có thể cân nhắc để nó đến Ấu Thú Viên trước." An Lâm suy tư một hồi, liền gật đầu đồng ý.

Cứ thế, họ đã đi đến ngoài cửa nhà.

An Lâm nghe vậy khẽ giật mình, hắn quả thật không nghĩ đến vấn đề này.

"Ưm? Mùi hương thơm quá đi!"

An Lâm: "..."

Đám Đại Bạch cũng liên tục gật đầu, tình yêu thương mến thương của anh trai chị gái cũng tự nhiên mà sinh ra.

Fan hâm mộ thi thoảng làm ra chuyện ấm lòng như thế này, khiến hắn cảm thấy rất vui vẻ.

An Lâm lấy lại tinh thần, Diêu Minh Hi và Diêu Tú hoàn toàn có khả năng sẽ mang đến cho hắn sự vui mừng bất ngờ này.

Hả?

"Có vẻ như là từ bên trong phòng của ta bay ra?" An Lâm máy máy mắt, có chút ngoài ý muốn.

Đại Bạch đi đến trước cửa, không cẩn thận hít vào một cái, thấp giọng nói: "Giống mùi thơm của trứng..."

Đại Bạch hít hít mũi ngửi, nước miếng cũng dần chảy ra.

Hương thơm nồng đậm bay đến, khiến mọi người say mê không thôi.

Cửa mở ra.

Hai tay An Lâm nắm lấy tay nắm cửa một hồi lâu, cả người cũng bắt đầu hơi run run.

Hai mắt bóng đèn của Tiểu Sửu sáng lên, bày ra sắc mặt hiểu rõ hết thảy mà lên tiếng: "Anh An, fan siêu cấp của anh đang ở trong đó chuẩn bị bữa tối phong phú cho anh đúng không?"

Tứ đệ đâu rồi...?

An Lâm, Đại Bạch và Tiểu Sửu cùng rơi vào trầm mặc.

Thậm chí, ngay cả hít thở cũng pha chút sợ hãi.

Nghĩ tới đây, hắn không thể kìm được cười cười: "Hai người họ thật có tâm."

Nơi đó rỗng tuếch.

Câu nói của Tiểu Hồng khiến mọi người cùng hồi thần, đồng loạt đưa mắt nhìn sang bệ cửa sổ.

Đúng lúc này, Tiểu Hồng lại nhô cái đầu đỏ rực ra, nghi hoặc hỏi: "Ý, tứ đệ đâu?"

Nhưng, mọi người lại cảm thấy hít thở cũng có chút khó khăn.

"Ngạc nhiên chưa!"

Diêu Minh Hi và Diêu Tú cùng hô to, tươi cười nghênh đón thần tượng của họ trở về.

"Học trưởng An Lâm, chúng em đã chuẩn bị bữa tối rất ngon tặng anh, mau tới đây nếm thử đi!" Cánh tay trắng như tuyết của Diêu Tú kéo An Lâm đi đến phía trước cái bàn.

Sau đó, cô hào hứng nói: "Đây là trứng ngó sen bạch tuyết, đây là tôm hấp trứng, đây là cơm trứng chiến, đây là lòng đỏ trứng cuộn, đây là..."

"Học trưởng An Lâm, đây đều là yến tiệc thịnh soạn làm toàn bằng trứng do Tú nhi tự tay làm, anh thấy thế nào?"

Khuôn mặt trắng mịn đáng yêu của Diêu Tú tràn đầy chờ mong, bày ra vẻ mặt anh mau khen ngợi em đi nào.

An Lâm nhìn qua cả bàn thức ăn vô cùng phong phú, sắc mặt đỏ bừng, sắp không thể hít thở nổi.

Diêu Minh Hi thấy vậy còn cho rằng An Lâm quá mức cảm động, cho nên thân thiết vỗ vỗ bả vai hắn, nghiêm túc mở miệng nói: "Đây đều là một chút tấm lòng của hai anh em em, không sao cả, nếu như học trưởng An Lâm anh thích nó, vậy thì ngày nào chúng em cũng làm cho anh!"

Bọn họ không phải kẻ ngốc.

Diêu Minh Hi Vfa Diêu Tú như bị sét đánh trúng, đều ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ.

Ầm, ầm!

An Lâm bưng lấy vỏ trứng nát trên đất, nhìn về phía Diêu Minh Hi và Diêu Tú, trả lời: "Đây... chính là thi thể của tứ đệ! Lúc đầu tôi dự định ấp trứng cho tứ đệ, không ngờ hai người lại..."

Hắn gấp gáp mở miệng hỏi: "Tứ đệ mà mọi người nói là chỉ..."

Một phỏng đoán cực kỳ đáng sợ đang dâng lên trong lòng Diêu Minh Hi.

Hai mắt An Lâm tối sầm lại, thiếu chút nữa té xỉu, trái tim dường như đã bị nứt vỡ toàn bộ vậy.

Toàn thân Đại Bạch và Tiểu Sửu cũng run lên, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

Trên cánh hoa đỏ rực của Tiểu Hồng tràn ra một giọt sương, nhỏ giọng khóc nức nở.

"Tứ đệ của tôi..." Tiểu Sửu quỳ rạp xuống đất, hai mắt vô thần.

"Tứ đệ ơi, đệ chết thật thê thảm mà..." Đại Bạch sắp sửa muốn điên rồi, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm phía trước, khóc rên.

An Lâm run rảy đi về phía góc phòng, quỳ gối trước vỏ trứng, quả trứng khổng lồ màu xanh hiện tại đã biến thành từng miếng vỏ riêng biệt.

Hắn cầm một miếng vỏ vỡ lên, ngón tay run rẩy, thấp giọng hối hận: "Tiểu Lam, là tôi không tốt, đều là lỗi của tôi... đều tại tôi không giấu nhóc kỹ hơn..."

Bầu không khí trong căn phòng đột nhiên trở nên vô cùng nặng nề.

Diêu Minh Hi và Diêu Tú nhìn thấy phản ứng của mọi người cũng giật nảy mình.

An Lâm, Đại Bạch, Tiểu Sửu, Tiểu Hồng, cùng nhìn về nơi mà Diêu Tú chỉ.

Cô còn chỉ vào một góc trong căn phòng, tiếp tục nói: "Đợi một lát, thứ này còn có thể mang đi nấu canh, bổ sung canxi!"

"À, chỗ trứng này được làm từ quả trứng khổng lồ mà học trưởng An Lâm anh đặt trên bệ cửa sổ ấy ạ, trứng ngon tuy bổ nhưng cũng phải được xử lý một cách thích hợp mới có thể phát huy được công dụng lớn nhất!" Diêu Tú nói bằng giọng điệu tràn đầy cảm giác tự hào.

An Lâm chỉ chỉ những món thức ăn toàn trứng trên bàn, môi khẽ run rẩy cất tiếng.

"Nhiều trứng như vậy rốt cuộc là lấy từ đâu tới?"

"Có thể hỏi một chút được không..."

Phản ứng của An Lâm, lời nói của An Lâm, khiến họ hoàn toàn hiểu rõ nguyên do của chuyện này!

"Trời ơi... rốt cuộc tôi đã làm cái gì?!" Diêu Tú nhìn đôi bàn tay của mình, thân thể mềm mại run rẩy kịch liệt.

Chính cô, đã dùng tay phá nát tứ đệ của học trưởng An Lâm...

Còn chưng, chiên, tráng, nướng, hầm nữa!

Cuối cùng... lại còn muốn dùng xác tứ đệ nấu canh!

Hai mắt Diêu Minh Hi cũng thát thần, đầu óc trống rỗng.

Họ đã giết tứ đệ của thần tượng rồi?

Còn lấy ra làm đồ ăn cho thần tượng nữa?

"Ha ha... ha ha ha..." Diêu Minh Hi lệ rơi đầy mặt, gần như sụp đổ.

Hắn đã hiểu rõ ràng cả rồi, bản thân hắn tội ác tày trời đến mức nào!

"Học trưởng An Lâm, đừng trách em gái em, là em quá ngu, tất cả tội ác hãy để em gánh chịu đi!" Diêu Minh Hi rút trường kiếm ra, dự định cắt xẹt qua cổ mình, muốn lấy cái chết để tạ tội.

"Anh trai, đừng mà!" Diêu Tú cất tiếng đau buồn hô to.

"Vút!"

Một luồng khí nhẹ đánh trúng trường kiếm của Diêu Minh Hi, khiến trường khiếm của hắn rung lên.

"Học trưởng An Lâm, anh..." Diêu Minh Hi nhìn về phía An Lâm, giọng nói có chút run run.

Người ra tay vào giây phút này, chính là An Lâm trước đó còn vô cùng bi thương.

An Lâm không nói gì, chỉ yên lặng ôm lấy vỏ trứng, đặt lên trên mặt bàn trong bếp.

Hắn nhìn qua Diêu Tú, hờ hững cất tiếng: "Không phải muốn nấu canh sao, còn không mau làm đi. Món canh này có lẽ phải đun rất lâu, mới có thể ra được hương vị..."

Diêu Minh Hi và Diêu Tú ngớ người, đứng tại chỗ ngây ra như tượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận