Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1213: Tranh đoạt quặng U Minh Chân Nguyên

Tại mỏ quặng U Minh, một cái bóng dáng mạnh mẽ đang nhanh chóng xuyên qua trong rừng cây.

Tốc độ của hắn cực nhanh, toàn bộ vật trở ngại trước mặt đều biến thành thứ để hắn mượn lực, so với phi hành ở trên bầu trời còn nhanh hơn mấy phần.

Hoàng Phủ Văn là một tán tu ở Thiên Hà châu.

Hắn vốn là đứa con bị vứt bỏ của một gia tộc, bị quản chế mọi mặt, khiến cho người ta xem thường. Nhưng bởi vì may mắn gặp được cơ duyên, hắn có được một viên ngọc, mà ở trong đó có thần hồn của một ông cụ bám vào trong đó.

Ông cụ nhận ra hắn là U Minh căn trời sinh, chỉ cần điều tiết tốt U Minh khí trong cơ thể, là tu vi sẽ tăng lên vùn vụt, một ngày một ngàn dặm, từ đó mạnh mẽ quật khởi, cao ngạo vả mặt người, xả hết mọi nỗi thù hận.

Một chàng trai có dáng vẻ khá là tuấn tú tung lên tinh thể màu đen trong tay, mỉm cười, đắc ý nói: "Có quặng U Minh Chân Nguyên này, là U Minh thần công của mình có thể đại thành, đến lúc đó thì dù là Viêm Mộng thì cũng không phải đối thủ của mình!"

Lúc này, một ông cụ tóc trắng với dáng vẻ nho nhã bay ra từ viên ngọc màu đen: "Hoàng Phủ Văn, đã tu hành thì phải tránh kiêu ngạo tự mãn, tư chất của cậu rất tốt, nhưng bất cứ lúc nào, cũng không nên khinh địch, có một tấm lòng cầu đạo khiêm tốn bất khuất, mới có thể du ngoạn sơn thuỷ đại đạo!"

Hoàng Phủ Văn vẫn bày ra dáng vẻ phóng đãng không kiềm chế được, cười khặc khặc nói: "Được rồi, Minh lão, tôi biết bây giờ tôi mới chỉ ở cảnh giới Hóa Thần trung kỳ, chẳng đáng là gì hết, đợi đến khi tôi tiến tới cảnh giới Phản Hư, tôi nhất định sẽ trợ giúp ông khôi phục thân thể!"

Cách đó không xa, một đám cường giả bắt đầu xuất hiện, đuổi thẳng về phía Hoàng Phủ Văn quyết không buông tha.

Ông đây chịu trách nhiệm đánh boss, ngươi lại len lén trộm mất bảo vật của boss, bây giờ còn dám nói bọn họ cướp đoạt trắng trợn? Nói đùa gì vậy!

"Graoo! Tên trộm vặt chết tiết, biết điều thì mau giao quặng U Minh Chân Nguyên ra, ta sẽ tha cho ngươi khỏi tội chết!" Phía trên bầu trời, một con Giác Long cảnh giới Hóa Thần cưỡi mây đạp gió bay đến, trên đầu còn có mấy tên nhân loại, trong tay cầm thiết bị quái dị.

Lời nói này, khiến cả đám cường giả bị chọc giận gần chết.

"Đối phương có lai lịch không đơn giản, chúng ta đã chiếm hời rồi, phải nhanh trốn đi thôi." Minh lão lạnh nhạt mở miệng nói, tuy là nói như vậy, nhưng ông cũng hoàn toàn không thèm để ý.

Hoàng Phủ Văn bằng vào thân pháp linh xảo không ngừng tránh né, hắn thu quặng U Minh Chân Nguyên vào nhẫn không gian, sắc mặt âm trầm: "Thật không nghĩ tới, đối phương lại có thể truy xét được hơi thở của mình, xem ra chuyện này không dễ giải quyết..."

Minh lão vui mừng cười một tiếng.

"Đã như vậy thì đừng trách ta không khách sáo!" Sinh linh Long tộc trên bầu trời gầm lên giận dữ.

Cho đến khi trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng gầm thét đầy tức giận.

Chàng trai có dáng vẻ tuấn tú khẽ vuốt vẻ quặng U Minh Chân Nguyên, bật cười thành tiếng: "Vốn đang không biết làm sao với cái con Tích Dịch Long tinh quặng cảnh giới Hóa Thần đỉnh phong kia, không ngờ lại đột nhiên xuất hiện một đoàn nhân mã, tôi đây liền làm ngư ông đắc lợi, cảm giác không tệ một chút nào!"

"Này! Rõ ràng là quặng U Minh Chân Nguyên tự ngưng tụ ra ở trong mỏ, là vật vô chủ, tại sao lại nói là của các người? Các người như thế là đang cướp đoạt một cách trắng trợn!" Hoàng Phủ Văn la lớn.

Hoàng Phủ Văn tránh né công kích cực kỳ chật vật.

"Không sai, quặng U Minh Chân Nguyên đang ở trong tay của hắn!"

"Để quặng U Minh Chân Nguyên xuống, chúng ta có thể tha cho ngươi, để ngươi rời đi." Giọng của Cự Long tựa như lôi đình.

Từng trận lôi đình bắt đầu rơi xuống.

Lúc này, năm vị cường giả cảnh giới Hóa Thần tiến tới trước, đã bắt đầu phát động công kích với hắn.

Hai tay như đao, ẩn chứa đao ý cực kì khủng bố.

"Đi chết đi!"

Cự Long rên rỉ một tiếng, ầm ầm rơi xuống đất, thế rồi không kêu được thêm tiếng nào.

"Cái gì?!" Cự Long không nghĩ tới đối phương lại vẫn có thể vồ đến, bắt đầu hoảng hốt tránh né.

Hoàng Phủ Văn uy phong lẫm liệt đứng ở trên bầu trời, kiệt ngao bất tuần mở miệng nói.

"Là các ngươi ép ta đấy, đừng trách ta lòng dạ độc ác!" Hoàng Phủ Văn hét lớn một tiếng, thân thể hóa thành một bóng đen đánh thẳng về phía Cự Long trên bầu trời!

Tứ Cửu tiên tông?

"Dám giết người của Tứ Cửu tiên tông ta, sẽ không dễ dàng như thế đâu!" Cường giả Hắc Vũ tộc lạnh lùng nói.

Lúc này, các cường giả khác của bộ chấp hành Kính Thần cũng đã đuổi tới.

Nhưng mà Hoàng Phủ Văn không động thì thôi, một khi quyết định ra tay chính là ứng phó bằng toàn lực, uy thế rất mạnh, tựa như lôi đình!

"Anh Từ Lập!" Cường giả Hắc Vũ tộc giận tím mặt.

Bọn họ chỉ muốn đoạt lại quặng U Minh Chân Nguyên, lại không nghĩ rằng đối phương lại dám ra tay giết người!

"Phàm là kẻ ngăn cản Hoàng Phủ Văn ta, thì đều phải chết!"

Lực lượng U Minh căn hoàn toàn bộc phát.

"Graooooo...!"

Ánh đao đen nhánh chợt lóe lên, chém Cự Long cảnh giới Hóa Thần thành hai khúc!

Mặc dù Hoàng Phủ Văn vừa lên tới cảnh giới Hóa Thần trung kỳ, nhưng bộc phát lực lượng trong thời gian ngắn, cũng đủ để sánh ngang với cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ!

Sắc mặt của Hoàng Phủ Văn và Minh lão trong viên ngọc màu đen đều biến đổi.

Chốc lát, Hoàng Phủ Văn chậm rãi tiến tới, lạnh lùng cười nói: "Tứ Cửu tiên tông thì như thế nào, cả đời này Hoàng Phủ Văn ta sẽ không khuất phục dưới bất kỳ thế lực nào, muốn đánh thì đánh!"

"Dàn trận!" Đội chấp hành Kính Thần hét lớn.

Trận chiến đấu hoàn toàn bùng phát trong nháy mắt này.

Thuật pháp va chạm tạo thành những trận nộ vang rền cả không gian, san bằng cả vùng đất trong phạm vi mười dặm thành bình địa.

Đại trận do một đám cường giả cảnh giới Dục Linh và cường giả cảnh giới Hóa Thần bày ra, là đủ để giết chết một cường giả cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ chỉ trong nháy mắt, cho dù Hoàng Phủ Văn có lợi hại như thế nào đi chăng nữa, cũng khó mà ngăn cản.

Rất nhanh, Hoàng Phủ Văn lập tức tóc tai bù xù, ngã xuống mặt đất.

"Minh lão!" Hắn hô to một tiếng.

Trong lúc bất chợt, ông cụ tóc trắng kia bay ra, chui vào thân thể Hoàng Phủ Văn.

"Bớt nhiều lời đi, tôi có chuyện quan trọng cần nói cho anh." Bạch Lăng tức giận nói.

"Ồ, chị Bạch à, sao cô lại đột ngột gọi cho tôi vậy? Nhớ tôi à?" An Lâm cười híp mắt khẽ hỏi.

Bùa truyền âm đột nhiên sáng lên.

An Lâm đang xem Thương Thanh Địa Tiên bắn nước bọt tung tóe, giảng về cách vận dụng thuật pháp chiến đấu.

Đại học Liên Hiệp Tu TIên.

Hắn đứng ở trên hư không, giơ lên đỉnh đầu cao ngạo bất khuất, khẽ hừ nói: "Tứ Cửu tiên tông có đáng là gì? Trời cao mênh mông, sao sáng dằng dặc, cuối cùng ta cũng đi lên cao nhất!"

Một cô nàng còn không nhịn được mà phải hô một tiếng: "Con hàng này bị bệnh thần kinh hả?"

"Giết!" Hoàng Phủ Văn bùng phát.

Đại trận của đội chấp hành Thần Kính lần nữa ngưng tụ Ma Thiên Tru Thần mâu, đâm về phía Hoàng Phủ Văn!

Sắc mặt Hoàng Phủ Văn không thay đổi, trước người phả ra một lượng lớn U Minh khí.

Thanh thần mâu kia đủ để xuyên thủng cường giả Hóa Thần hậu kỳ trong tích tắc, nhưng lúc rơi vào bên trong U Minh khí, lại trực tiếp bị cắn nuốt rồi phân giải hết.

"Đều đi chết đi!" Hoàng Phủ Văn dang hai tay ra, U Minh khí màu đen lập tức khuếch tán, bao phủ phạm vi ngàn dặm, nuốt sống nuốt sống tất cả thành viên của đội chấp hành Kính Thần.

Một lúc sau, chỉ còn lại một chàng trai đứng yên trên hư không.

Đó chính là Hoàng Phủ Văn.

Các sinh linh còn lại, đều bị U Minh khí cắn nuốt.

Thành viên đội chấp hành Kính Thần đều đen mặt.

Hoàng Phủ Văn đã đứng bật dậy một lần nữa, nhìn đám người trước mặt với vẻ mặt đầy căm hận: "Dám ép ta tiêu hao lực lượng của Minh lão lần nữa, các ngươi đều đáng chết! Tứ Cửu tiên tông, cái thù này, Hoàng Phủ Văn ta sẽ nhớ kỹ, ta thề, sau này ta nhất định sẽ đạp bằng tông môn của các ngươi!"

Lúc này một sinh linh Thiên Quy tộc đã gửi tín hiệu cầu cứu tới Tứ Cửu tiên tông.

Sắc mặt của đám cường giả đội chấp hành Kính Thần đều biến hóa kịch liệt.

Hơi thở của Hoàng Phủ Văn liên tiếp kéo lên, Hóa Thần đỉnh phong, Phản Hư tân tấn, Phản Hư sơ kỳ...

Ầm! Một luồng hơi thở cực kì khủng bố bắt đầu phát ra.

"Chuyện gì?" An Lâm khẩn trương hỏi.

"Đội hai bộ chấp hành Kính Thần, trong lúc đi thu hoạch quặng U Minh Chân Nguyên, tinh quặng bị trộm, trên đường truy kích còn bị kẻ địch giết chết toàn bộ." Bạch Lăng nói.

An Lâm: "!!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận