Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 365: Đại chiến thú máy móc

"Hoan nghênh bước vào thử thách máy móc. Đánh bại ba cỗ máy hình thú thì có thể hoàn thành thử thách."

"Theo thống kê dựa trên những người tham gia thử thách trước đây, tỷ lệ sống sót của thử thách này là 5%. Thuận lợi thông qua thì có thể có được truyền thừa của công trình học máy móc. Bây giờ có thể bắt đầu được chưa?"

Âm thanh của Bạch Lăng lần nữa vang lên từ trong phòng, vô cùng lạnh lùng.

An Lâm nghe đến công trình học máy móc thì trợn trắng mắt. Mẹ kiếp truyền thừa này là muốn biến mình thành kỹ sư máy móc à?

"Bắt đầu cuộc thi!"

Mặc kệ truyền thừa là gì, dù sao mục đích mà An Lâm tới nơi này đều là để càn quét tất cả, chính là để chiến đấu!

Một lỗ hổng mở ra trên vách tường, sau đó có ba con dã thú bằng sắt thép với khí tức cuồn cuộn bước ra.

Có sư tử với ánh vàng chói lọi, có chó sói khổng lồ màu đỏ thẫm, còn có một con ngựa hoang đầu lấp lóe sấm sét.

Theo sau ánh sáng chớp nháy trong nhẫn không gian, hai bóng dáng màu trắng xuất hiện trên không trung.

Chính ngay trong thời khắc này, một bóng người màu bạc nào đó chắn trước mặt An Lâm, đón đòn tấn công kia bằng một nhát chém của kiếm Lạp Tử Quang!

"Chỉ dựa chúng mày mà cũng muốn so máy móc với tao sao? Xem tao lấy độc trị độc đây!!"

Móng vuốt sắc bén bằng kim loại cứng rắn xé rách không khí, chộp tới chàng trai phía trước mặt.

Không ai đáp lại lời của hắn. Sư tử rống lớn một tiếng, đột nhiên từ trong miệng nó phun ra một ngọn lửa với nhiệt độ cao hình cánh quạt bay về phía An Lâm.

Năng lượng pháo bắn ra ầm ầm, năng lượng mạnh mẽ nổ tung lên, hóa thành làn sóng xung kích chói lọi và nóng bỏng, trực tiếp làm con sói khổng lồ màu đỏ kia nổ tung văng xuống mặt đất, không rõ sống chết.

"Ha ha, thú máy móc à?"

Cú va chạm làm bùng nổ ra âm thanh chói tai. Chiếc móng vuốt tưởng chừng như không thể phá vỡ của con sói kia lại bị kiếm Lạp Tử Quang xé rách. Mà trong lúc này một người máy gundam khác cũng nhắm họng pháo về phía con sói khổng lồ màu đỏ này.

An Lâm nhảy lên thật cao, trong nhẫn không gian lóe lên ánh sáng:

Ánh mắt An Lâm sáng rực lên.

Lúc này, cái đuôi của con sói khổng lồ màu đỏ liên tục bắn phá dữ dội, thân thể nó hóa thành một luồng sáng màu đỏ phóng về phía An Lâm với tốc độ cực nhanh.

An Lâm nhìn thấy cảnh tượng này, đắc ý chống nạnh cười to.

"Ra đây đi, Đạt Nhất Đạt Nhị!"

Lúc này, trong phòng của cuộc thi lại vang lên giọng nói tức giận của Bạch Lăng:

"Ầm ầm!"

"Ha ha ha, rác rưởi, Đạt Nhất Đạt Nhị của tao mới gọi là người máy nhé!"

Lúc này thì tiếng đếm ngược đáng sợ kia mới biến mất.

"Hai."...

Con ngựa kim loại mình đầy sấm sét lao nhanh như tia chớp, mắt thường khó mà nhìn kịp kia, nhưng nhất thời để lộ ra nhiều sơ hở trong mắt hắn.

Nghe được âm thanh này An Lâm sững người: "Cô có nói đạo lý không vậy, đây vốn dĩ là đồ của tôi, là một phần thực lực của tôi mà."

"Ầm ầm!" Cơ thể bằng kim loại ngã xuống ầm ầm, ánh điện cũng bắt đầu trở nên ảm đạm dần.

"An Lâm! Cậu làm vậy là gian lận! Mau cất tạo vật máy móc huyết mạch của cậu vào cho tôi, nếu không thì cút ra ngoài cho tôi!"

An Lâm cũng không vội chạy đến giúp đỡ mà cầm kiếm Thắng Tà trong tay đi tới chỗ con sói khổng lồ màu đỏ đã bị Đạt Nhất Đạt Nhị đánh rớt xuống mặt đất, xem thử xem có cần chém thêm một nhát hay không.

Con sư tử này ngoại trừ không có sở trường đặc biệt ra thì tốc độ, sức mạnh, lực phòng ngự đều đạt đến trình độ Hóa Thần sơ kỳ, cũng khó trách Đại Bạch đến bây giờ vẫn không thể giải quyết triệt để con sư tử này.

Đại Bạch vẫn còn đang giao chiến với con sư tử lấp lánh ánh vàng kia, những cú va chạm của cả hai làm dấy lên từng trận cuồng phong.

"Ba."

"Xoạt!" Một lưỡi kiếm màu đen ẩn chứa chân ý của Chiến Thần lục kiếm bỗng nhiên vung chém ra.

Nhát kiếm màu đen lóe lên một cái rồi biến mất, cơ thể An Lâm cũng cùng lúc đó né sang một bên, tránh cú va chạm của con ngựa hoang.

Sấm sét màu lam của con ngựa hoang kia vẫn còn chớp nháy, nhưng cái đầu thì đã đứt lìa ra, bay lên bầu trời.

An Lâm nghe Bạch Lăng đếm ngược thì giật nảy mình, vội vàng triệu hồi Đạt Nhất Đạt Nhị lại.

An Lâm vẻ mặt trầm tĩnh, rút kiếm Thắng Tà ra, đồng thời hai mắt trở nên trắng xóa như tuyết.

Con ngựa hoang bằng kim loại toàn thân bộc phát ra sấm sét rực rỡ, lao nhanh tới trông giống như sấm sét thật sự, phóng thẳng về phía An Lâm.

"Được được được, ở đây cô là lớn nhất, cô nói được là được." An Lâm có chút bất mãn, quẹt quẹt khóe miệng nói: "Tôi lại không phải không thắng nổi mấy con dã thú bằng máy móc này, chỉ là Đạt Nhất Đạt Nhị đã lâu không được sử dụng, sợ chúng bị gỉ sét cho nên mới lấy ra để bôi trơn chút thôi mà."

Con sói kim loại kia quả nhiên chưa chết, sau khi nhìn thấy An Lâm bước tới thì há miệng để lộ ra một luồng năng lượng pháo.

An Lâm đã sớm có đề phóng, dựa vào thuật Thần Giám né tránh khỏi đòn tấn công.

Sau đó kiếm Thắng Tà hóa thành một luồng ảo ảnh, trực tiếp phanh thây con sói khổng lồ màu đỏ bằng kim loại nằm trên mặt đất kia thành tám mảnh!

"Hô, lại giải quyết xong một con rồi."

Lúc này xem như An Lâm đã có thời gian rảnh rỗi nhìn về phía Đại Bạch.

Trận chiến giữa Đại Bạch và con sư tử đã bước vào giai đoạn gay cấn. Trong số mười tám chiêu thức của Đại Bạch, nó đã dùng đến chiêu thứ mười lăm rồi.

"Chiến Khuyển Tại Dã, gâu!"

Cơ thể Đại Bạch xoay tròn, sử dụng bộ móng vuốt Hỗn Nguyên Băng Thiên Trảo hóa thành vòi rồng lưỡi đao, bao phủ lấy con sư tử.

Con sư tử bằng kim loại phun ra ngọn lửa dữ dội dạt dào như sóng lớn, nhưng lại bị vòi rồng lưỡi đao xé rách thành từng đốm lửa nhỏ.

An Lâm hít sâu một hơi, lúc này mới lên tiếng nói: "Bắt đầu cuộc thi!"

Nhưng hắn sẽ không xem nhẹ những cửa ải có khả năng tiêu diệt tất cả thành viên trong đội ngũ đó. Bởi vì điều đó biểu thị rằng tính nguy hiểm của thử thách là không thể biết trước, giống như tuyệt cảnh sụp đổ trước kia vậy, ở mức độ nào đó, nó là không có cách hóa giải.

Hắn có thể vô cùng tự tin xông qua những thử thách có tỷ lệ sống sót của cuộc thi. Dù sao người khác có thể sống sót, hắn cảm thấy bản thân cũng không kém hơn so với người khác, đương nhiên cũng có thể vượt qua.

Sau khi nghe tỷ lệ sống sót của thử thách này là 0% thì rốt cuộc tâm trạng của An Lâm cũng lay động.

"Hoan nghênh bước vào thử thách bóng đêm của cuộc thi. Nơi này có một ma ảnh Khắc Long. Tìm ra nó, đồng thời đánh bại nó thì có thể thông qua màn thử thách này. Theo thống kê dựa trên những người tham gia thử thách trước đây, lần này tỷ lệ sống sót là 0%. Thuận lợi thông qua có thể đạt được truyền thừa của ma ảnh. Bây giờ có thể bắt đầu được chưa?" Tiếng nói của Bạch Lăng lại bắt đầu vang lên.

Đó là một khoảng không gian tối tăm thật sự, tối đến mức đưa tay ra không thể nhìn thấy được năm ngón tay, không có bất kỳ ánh sáng nào, dường như đang dấn thân vào tầng thấp nhất của vực thẳm, bóng tối và tĩnh mịch đã trở thành vĩnh hằng.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Đại Bạch xoay người, Hỗn Nguyên Băng Thiên Trảo quấn quanh bởi luồng gió màu xám rạch một vệt sáng màu xanh lam như hình bán nguyệt vào đầu của con sư tử.

Âm thanh của kim loại vang vọng khắp không gian, tia lửa bắn ra tung tóe. Con sư tử vẫn duy trì tư thế trước khi xông tới, nhưng cái đầu thì đã bay lên không trung, mang theo từng đốm lửa chớp nháy ánh điện.

"Đẹp lắm!" An Lâm nhìn thấy chiêu phản sát này của Đại Bạch, không kiềm chế được vỗ tay khen ngợi.

Đại Bạch lau máu tươi trên khóe miệng, lạnh lùng cười một cái: "Vua của vạn thú thì đã sao chứ, còn không phải là đã khuất phục dưới móng vuốt của tôi sao. Gâu!"

"Màn khoe mẽ này cũng đẹp mắt lắm đấy!" An Lâm tiếp tục vỗ tay.

"Chúc mừng, thử thách máy móc đã thông qua. Xin mời các cậu nhanh chóng cút đến thử thách tiếp theo, đừng tiếp tục khoe mẽ nữa!"

Âm thanh lạnh lùng đó của Bạch Lăng vang lên từ trong phòng, dường như còn mang theo một loại oán khí nào đó.

An Lâm cảm thấy việc mình thả Đạt Nhất Đạt Nhị ra đã làm cô em gái cầm đầu kích động lên rồi nên cũng lười phân cao thấp với cô ấy. Sau khi bổ sung cho Đại Bạch một viên Khí Huyết Đan, tịnh dưỡng một lát, mới tiếp tục tiến về phía trước.

Đi xuyên qua cánh cửa, đám người An Lâm bước đến một khoảng không gian tăm tối.

"Chó Thần Vẫy Đuôi, gâu!"

Ánh mắt An Lâm khẽ lạnh xuống, đôi cánh gió của Đại Bạch mở ra phía sau lưng.

Con sư tử lấp lánh ánh vàng thừa cơ lúc này, đột nhiên xông về phía Đại Bạch, móng vuốt sắc bén bằng kim loại lóe lên một vệt sáng sắc lạnh.

Cơ thể Đại Bạch giống như gặp phải đòn tấn công nặng nề, nó phun ra một ngụm máu, văng ngược về phía sau.

"Grừ!" Nó hét lớn một tiếng, sóng âm hùng mạnh hóa thành sóng to gió lớn, tấn công về phía vòi rồng lưỡi đao màu lam kia, sau đó thâm nhập đến cơ thể của Đại Bạch.

Con sư tử kim loại nhìn thấy cảnh tượng này thì giật thót mình. Lúc này nó lập tức sử dụng kỹ năng bí mật thứ hai, Sư Hống Công!
Bạn cần đăng nhập để bình luận