Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1578: Đạo Kiếm chém Thần diệt Đạo!

Tu vi của An Lâm cũng không quá cao, mới sử dụng được đến chiêu thứ tư trong Chiến Thần lục kiếm. Chiêu thứ năm và chiêu thứ sáu trong đó An Lâm vẫn chưa đủ sức để thi triển. Nhưng trong lúc chiến đấu hắn đột nhiên phát hiện ra rằng có thể lợi dụng sức mạnh Thiên Đạo trong khi thi triển các chiêu thức của mình, như vậy sẽ nhanh chóng đột phá được tầng công pháp mới.

Hơi thở của An Lâm đột nhiên thay đổi, cơ thể dường như hòa hợp với vạn vật trong trời đất. Màu đen tuyền của kiếm Thắng Tà như hòa vào đêm đen, nếu không phải đối phương vẫn luôn chú ý từng cử chỉ của An Lâm thì khó mà nhận ra được sự tồn tại của nó.

Dưới chân An Lâm có vô số các đường vân màu đen chồng chéo lên nhau trông như mạng nhện đang nhanh chóng lan rộng ra xung quanh. Mỗi một sợi màu đen đều vô cùng đẹp đẽ, tinh tế, nhỏ bé nhưng lại ẩn chứa ý nghĩa thâm sâu của đạo pháp.

Hàng nghìn hàng vạn sợi màu đen đan xen với nhau, mặc dù mỗi sợi này không hề hoạt động độc lập nhưng mỗi sợi lại có sức mạnh độc nhất vô nhị bổ trợ cho nhau. Trên mặt đất có bao nhiêu sợi màu đen thì sức mạnh càng tăng bấy nhiêu.

Đứng ở nơi khởi nguồn của vô số sợi màu đen là một chàng trai áo trắng kiêu ngạo, lạnh lùng. Hắn chính là chủ nhân của hàng nghìn hàng vạn sợi màu đen trên mặt đất kia.

Vậy "Đạo" từ đâu mà ra?

"Đạo" chính là con đường phía trước. Có người tuy thể xác hành đạo nhưng lại không có mục đích cụ thể. Có người cả thể xác lẫn tinh thần hành đạo, mặc dù không có điểm kết thúc nhưng vẫn có phương hướng cụ thể. Những thứ họ có thể nắm giữ được, có thể cảm nhận được, có thể giành lấy được, hay trên đường đi có thể giác ngộ và thu nhận được những gì thì cuối cùng đều hóa thành đạo lí từ những bước chân của họ. Đi càng xa thì càng biết được nhiều đạo lý sâu sắc, xem được nhiều phong cảnh tuyệt mỹ.

Lúc đầu An Lâm cũng không hiểu "Đạo" là cái gì, thậm chí "Đạo tâm" là cái gì hắn cũng không biết. Nhưng sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, đã chứng kiến cảnh tượng sinh li tử biệt của không biết bao nhiêu người, ngay cả lúc đại năng siêu cấp cảnh giới Hợp Đạo ngã xuống hắn cũng đã từng chứng kiến, thế nên hắn cũng đã có những lí giải của riêng mình về "Đạo".

Sức mạnh trong "Đạo" của Sơn Thiên Thần thể hiện rất rõ đặc tính của núi, vừa to lớn mạnh mẽ lại vừa bền bỉ bá đạo. Bất cứ ai nhìn vào cũng phải kính sợ hắn.

An Lâm nhắm mắt lại, hình dung ra bóng dáng mờ ảo to lớn mà tuyệt vọng kia.

"Kiếm Đạo chính là lấy "Đạo" hóa kiếm, thế gian có hàng trăm thứ Đạo mà những thứ Đạo ta có thể nhìn thấy cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần."

Thực ra hiện giờ Sơn Thiên Thần đã yếu đi rất nhiều, sau khi liên tiếp nhận hàng loạt đòn tấn công mạnh như vậy thể lực của hắn gần như cạn kiệt. Ngay cả vật tượng trưng cho sức mạnh và uy quyền của hắn là Thần Hoàn màu vàng trên đầu hắn cũng đã bắt đầu có những vết nứt mờ mờ.

Ngay giờ phút này An Lâm cũng ngộ ra rất nhiều đạo lý, tay nắm kiếm Thắng Tà như nắm giữ quyền sống chết của hết thảy vạn vật.

"Có thể hủy diệt hết thảy mọi thứ Đạo trong thiên hạ!"

Thế nào là "Đạo"? Nếu không hiểu thì cứ đi về phía trước, sau đó quay lại nhìn phía sau của mình, những gì đã trải qua đó chính là "Đạo".

"Thiên Đạo vô tận, Đạo Pháp vô biên, một kiếm của ta..."

An Lâm bình tĩnh, lạnh nhạt nói:

Lúc này trên mặt đất, những sợi màu đen đã kết thành một chiếc lưới càng ngày càng lan rộng ra xung quanh, lớn đến nỗi không nhìn thấy điểm kết thúc ở đâu. Sơn Thiên Thần vừa mới bị một trận mưa kiếm băng tấn công giờ lại bị chiếc lưới này thít chặt vào người càng không thể động đậy được.

An Lâm nhìn ra được đạo lí trong pháp thuật mà hắn sự dụng, mọi thứ đều vô cùng hoàn mỹ, giống như ánh sáng đẹp đẽ sáng chói bất diệt. Đấy chính là điều mà bất cứ ai cũng muốn đạt được. Nếu như là người bình thường một khi nhìn ra được năng lực của Sơn Thiên Thần chắc chắn sẽ quỳ xuống bái lạy ngay lập tức. Nhưng An Lâm sẽ không bao giờ làm như thế, từ trước đến giờ vẫn chưa có ai khiến cho hắn bái phục thật sự.

"A A A..."

An Lâm dường như đã bước vào một cảnh giới mới, trong mắt chỉ nhìn thấy toàn là "Đạo".

Sơn Thiên Thần đau đớn hét lên thảm thiết. Sau đó đồng tử của hắn co rút, tức giận gào:

An Lâm giơ cao thanh kiếm của mình, chém về phía Sơn Thiên Thần.

Dứt lời các các sợi dây màu đen trên mặt đất đồng thời lao về phía Sơn Thiên Thần điên cuồng vây giết.

"Chính là ngươi!"

"Đây cũng không phải lần đầu tiên tôi chém "Thiên Đạo"."

Hứa Tiểu Lan cả người bị bỏng, chật vật đứng xem trận đấu của An Lâm và Sơn Thiên Thần từ xa, đôi mắt trợn to như không thể tin nổi chuyện đang xảy ra là thật. Từ trước đến giờ cô chưa từng chứng kiến loại "Đạo" nào như thế, nay đứng từ xa nhìn lại cũng coi như được mở rộng tầm mắt.

Gióng nói của Sơn Thiên Thần như âm thanh núi lở, ầm ầm gầm thét như thể cả mặt đất đang gầm thét theo.

"A A A..."

"An Lâm chết tiệt, ngươi dám? Ngươi không biết ta là "Thiên Đạo" ư? Một khi ngươi ra tay với "Đạo" của ta, chắc chắn ngươi sẽ phải chịu sự phản công khủng khiếp nhất."

Vừa dứt lời các sợi màu đen trên cơ thể Sơn Thiên Thần bỗng bay lên trời như muốn trở về Thiên Đạo. Đây có thể nói là kĩ thuật mạnh nhất của hắn, đầu tiên hắn dung nhập vào Thiên Đạo rồi tìm cơ hội quay trở lại sau. Tán Đạo Quy Thiên một khi phản phệ vô cùng nguy hiểm, nếu không phải bước đường cùng hắn tuyệt đối sẽ không sử dụng đến loại pháp thuật này. Tốc độ tán đạo cực kỳ nhanh, An Lâm khó mà chặn hắn lại được.

"Tán Đạo Quy Thiên!"

Sơn Thiên Thần đau đớn gào thét. Hắn quyết đoán hét lên:

An Lâm thản nhiên nói:

"Muốn chém "Đạo" của ta ư? Mơ mộng hão huyền!"

Hai mắt Sơn Thiên Thần rực lửa, tràn ngập sát ý. Khí thế thiên thần của hắn ngưng tụ lại thành hình, có vẻ to lớn vững chãi tựa núi Bất Chu, dường như muốn đè bẹp An Lâm thêm một lần nữa.

Miệng An Lâm rỉ ra máu tươi, nhưng tay cầm kiếm vẫn tiếp tục chém xuống.

Trên cơ thể to lớn của Sơn Thiên Thần đột nhiên có vô số các sợi màu đen cứ thế cuốn chặt lấy cơ thể hắn, bao chặt hắn trông không khác gì một cái kén khổng lồ. Cuối cùng giải phóng ra ý nghĩa thực sự thâm sâu của đạo pháp.

Lưỡi kiếm của An Lâm chém thẳng lên lên những vòng tròn hoa văn màu đen. Sơn Thiên Thần lại một lần nữa hét lên đau đớn, ngay cả vòng thần cũng rung lên giữ dội.

Ầm!

An Lâm một lần nữa nâng kiếm lên. Kiếm Thắng Tà được Đạo Kiếm chân chính dẫn dắt đột nhiên biến thành một thanh kiếm trắng trong như băng tuyết, đẹp đẽ không một chút tì vết nào. An Lâm trong chớp mắt đã xông đến trước mặt Sơn Thiên Thần, một lần nữa chém xuống người hắn. Trong không trung thoáng qua tia sáng bàng bạc kỳ diệu!

Ánh mắt Sơn Thiên Thần tràn ngập vẻ chết chóc nhìn chằm chằm An Lâm, nói:

"An Lâm, mối thù này ta sẽ ghi nhớ thật kỹ, đợi khi ta trở lại sẽ tính đủ với ngươi."

Các sợi màu đen bay thẳng lên trời. An Lâm nhìn thấy Đạo cứ thế mà tan ra, mặt biến sắc, hai con ngươi đen nhánh biến thành màu bạc, cả người toát ra khí thế bất phàm:

"Thời Gian Ngừng Lại!"

Trong nháy mắt phạm vi nghìn dặm bị một sức mạnh huyền bí tách ra thành một không gian riêng biệt, không có gì liên quan đến thế giới bên ngoài. Trong không gian này mọi thứ bắt đầu bất động. Cho dù là không khí hay bất cứ loại năng lực mạnh mẽ nào thậm chí cả những sợi màu đen đang không ngừng bay lên trời kia cũng đều phải ngừng trệ.

Vạn vật trên thế gian đều không thể động đậy được, đều không thể tránh khỏi sự giam cầm của thời gian, mà người duy nhất có thể động đậy được chính là An Lâm.

An Lâm tay cầm kiếm Thắng Tà trong suốt, dốc sức thi triển Phong Chi Quyền, phong ấn ý nghĩa chân chính của Kiếm Đạo lên lưỡi kiếm, chém về phía những sợi màu đen đang bay lên trời kia.

"Phá!"

Kiếm Thắng Tà phát ra ánh sáng trắng lóa mắt chém cơ thể Sơn Thiên Thần thành trăm nghìn mảnh nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận