Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1126: Con gái mau tới cứu cha!

Ngao Tiểu Vũ nghe thấy tiếng kêu cứu của cha mình truyền ra từ bùa Truyền âm, lại nhìn đứa em trai ngu ngốc còn đang bị mình túm đi trong tay, đột nhiên cảm thấy có hơi buồn bực.

"Phụ vương, cha là một con rồng Phản Hư hậu kỳ đấy, sao lại bị một tu sĩ cảnh giới Hóa Thần đuổi theo chạy một đường như vậy chứ?" Sau tự hỏi một lúc, Ngao Tiểu Vũ tiếp tục bơi về phía Long Đình, miệng lầu bầu hỏi han.

"An Lâm lợi hại tới mức nào, có phải con không biết đâu chứ!" Ngao Mông nói bằng giọng vô cùng vội vã.

"Nhưng ngài đường đường là là đại năng Phản Hư hậu kỳ, nếu chỉ chạy trốn thôi thì cũng thừa sức rồi chứ?" Ngao Tiểu Vũ vẫn nói rất chậm, cô tiếp tục kéo Ngao Minh Ngọc bơi về phía Long Đình.

"Tiểu Vũ! Bây giờ cha con đang bị sỉ nhục, phải cong đít bỏ chạy thế này, con có thể nuốt nổi cơn giận này à? Con nhất định phải lấy lại công bằng cho cha!" Ngao Mông tức giận la lên.

"À." Ngao Tiểu Vũ ầm ừ một tiếng, trong lòng lại tự bổ sung thêm, thật ra thì con nuốt trôi được cơn giận này đấy.

Hiện giờ cô không muốn để tâm tới mấy chuyện phiền lòng này chút nào, cô chỉ muốn im lặng tu luyện mà thôi.

"Tiểu Vũ, con đang ở đâu đấy? Lúc sắp tới thì nhớ bảo cha một tiếng, chúng ta cũng nhàu hợp lực đánh trả một cú thật to!" Ngao Mông lại nói tiếp.

Tuy rằng người chị cả này nhìn qua thì có vẻ rất hiền hoà, nhưng toàn bộ Long Đình không một ai dám trêu chọc cô cả.

"Tiểu Vũ, con đang ở đâu thế, sao vẫn chưa tới? Có phải bị lạc đường rồi không?" Tiếng nói đầy căng thẳng của Ngao Mông lại truyền ra từ bên trong bùa truyền âm.

"Nếu An Lâm đó thật sự là loại người như vậy, thì lúc ở mỏ quặng linh thạch, mọi người đã không có đường quay về rồi." Ngao Tiểu Vũ liếc Ngao Minh Ngọc một cái, nói.

Ngao Minh Ngọc không dám lên tiếng, Ngao Tiểu Vũ tiếp tục bay về Long Đình.

Ngao Minh Ngọc vừa chứng kiến toàn bộ sự việc "..."

Ngao Minh Ngọc "..."

"Ừm... Phụ vương cha chạy trước đi, con tới đó rồi sẽ lập tức gọi cho cha ngay." Ngao Tiểu Vũ bình tĩnh mở miệng, sau đó tiếp tục lôi Ngao Minh Ngọc bơi về phía Long Đình.

Ngao Tiểu Vũ chớp chớp đôi mắt sáng ngồi: "Ai dô, cha đang ở hướng nào vậy nhỉ?"

Hắn thật sự không nhịn được, mở miệng nói "Chị, chị thật sự không định qua đó cứu phụ vương à? An Lâm là một tên đại ma đầu giết rồng không chớp mắt, phụ vương thật sự đang gặp nguy hiểm đấy!"

"Được rồi, con gái ngoan, cha chờ con đấy!" Ngao Mông cảm động nói.

Nhớ năm đó, có một dứa em trai dám đứng ra khuyên bảo Ngao Tiểu Vũ đi chiến đấu, tứ đệ khi ấy cũng là một con rồng tài năng đầy mình nhưng cũng rất đáng yêu, nhưng giờ nó đã không còn ở đây nữa rồi.

Ngao Tiểu Vũ câu được câu không đáp lại, cuối cùng cũng về tới Long Đình – một nơi sáng tựa như minh châu dưới biển sâu vậy.

Ngao Minh Ngọc lập tức câm như hến.

Thương cho Long Vương chỉ có thể chạy trốn như điên, liên tục quẫy cái đuôi của mình, điều khiển dòng nước mãnh mẽ, muốn nhờ đó cản chân đám người An Lâm, nên mới có thể bỏ chạy được tới giờ.

Ngao Mông "..."

Sau đó là một cuộc giải thích và chất vấn dài dòng buồn chán.

"Yên tâm, con đã phái cứu binh đi cứu cha rồi." Ngao Tiểu Vũ bổ sung.

Ngao Mông "..."

Bùa Truyền Âm trên tay rách đôi.

Ít nhiều gì ông cũng hiểu tính tình đứa con gái này của mình, nên trong đầu mới nảy lên cái suy đoán khó tin vừa rồi.

"Grào! An Lâm, tôi sẽ không để yên cho cậu đâu!"

"Tiểu Vũ, con thành thật nói cho cha biết đi, có phải con sẽ không chạy tới đây đúng không, có phải con đã trực tiếp chạy về Long Đình rồi, đúng không hả?" Tiếng nói tức tối đầy bi phẫn của Ngao Mông lại truyền đến, bên trong vẻ uy nghiêm vốn có còn mang theo chút uất ức.

Ngao Mông "..."

"Vậy ông tới đánh tôi đi này!" Sau lưng ông, An Lâm nghe thế cũng quát lại đáp trả

Hắc Long gầm lên một tiếng thật to.

"Ừm." Ngao Tiểu Vũ nhẹ nhàng đáp lại, thẳng thắn thừa nhận.

Ngao Mông cầm bùa Truyền Âm đã không còn phát ra bất kì âm thanh nào, rơi vào trầm mặc, tay còn hơi run lên.

Chỗ dựa lớn nhất của ông đã không còn, chuyện đánh trả lại An Lâm cũng trở thành hy vọng xa vời.

Đường đường là Long Vương Đông Hải, mà trong Đông Hải, trong biển cả ông làm chủ, ông lại bị đám người An Lâm đuổi theo đánh tơi bời, cơn uất ức này làm toàn thân ông run rảy không thôi.

Ngực của vị Long Vương già như vừa bị đâm cho một nhát kiếm, thế giới chung quanh ông đã mất đi màu sắc vốn có.

Xoẹt, roẹt!

Giọng Ngao Tiểu Vũ vẫn bình tĩnh như xưa: "Tại sao phải ra tay với An Lâm chứ? Con chỉ phái binh đi cứu cha trở về mà thôi, Ngao Tiên Ngọc đã qua đó rồi. Ai da, nói chuyện mệt mỏi quá, cúp đây."

"Grào! Ngao Tinh Ngọc cũng đã thề sẽ không ra tay với An Lâm, con không đến thì còn ai có thể trị được An Lâm nữa chứ?" Ngao Mông hoảng sợ kêu lên.

Long Đình Đông Hải, ngục giam biển sâu.

"Chị cả, sao chị lại tới đây vậy?" Một nữ tử Long Tộc thân mặc áo đen, mặt mày xinh đẹp bước ra đón Ngao Tiểu Vũ.

Ngao Tiểu Vũ quăng người đàn ông mình đang nắm trong tay xuống, "Em sau, Ngao Minh Ngọc xúc phạm thần thú Phách Hạ, thưởng cho hắn một món quà Cửu Thiên luyện ngục đi."

"Chuyện này..." Đôi mắt xinh đẹp của cô gái áo đen trừng to, giật mình không kịp phản ứng.

"Cứ làm theo lời ta là được rồi." Ngao Tiểu Vũ bình tĩnh mở miệng nói.

"Vâng!" Cô gái áo đen nghiêm túc gật đầu.

Trong Long Đình, ngoại trừ Ngao Mông thì lời nói của Ngao Tiểu Vũ là cao nhất nhất, cứ răm rắp làm theo lời cô là được, dù gì cũng không ai dám phản đối.

Cứ như vậy, Ngao Minh Ngọc đường đường là Tam thái tử của Long Vương, lại bị Ngao Tiểu Vũ nhốt vào ngục giam biển sâu, bắt đầu hưởng thụ món quà Cửu Thiên luyện ngục...

Ngao Tiểu Vũ xử xong hết thảy việc vặt một cách hoàn mỹ, cô lập tức quay trở về khoản sân nhỏ của mình, cởi bộ váy hồng ra, đổi thành một bộ áo ngủ trắng mềm mại trơn bóng, ngủ ngon lành.

"Grào! Mấy người đừng có ý đông hiếp yếu!"

An Lâm thuận tay tạo ra một quả cầu nước lớn, chuẩn bị dùng một chiêu này xác định thắng bại.

Hắc Long cực lớn bị trấn áp dưới đáy biển.

Ầm ầm!

Thập Tự Giá giáng xuống từ trên trời, đập lên phần lưng Ngao Mông.

Một cái xích dài hẹp màu vàng đỏ phi ra từ bên trong thập tự giá, quấn quanh buộc chặt thân thể Long Vương, cùng lúc này Thập Tự Giá cũng toả ra ánh sáng rực rỡ, sức mạnh trấn áp đáng sợ lập tức gạt phăng toàn bộ nước trong phạm vi nghìn mét ra hai bên.

Tay kia chính là Huyết Hồn Thập Tự Giá chủ ty trấn áp.

"Đi đi, đi giữ chân Ngao Mông lại cho tôi!"

Hộp Thiên Cơ phát ra ánh sáng rực rỡ, bóng một cô gái mặc áo trắng đẹp tuyệt trần xuất hiện.

Khí tức của cô như ẩn như hiện, cô vừa xuất hiện đáy biển đen ngòm chợt bừng sáng cả một vùng, ngay sau đó cô bay thẳng về phái con Hắc Long gần đấy.

"Bốp!"

Một sức mạnh thuần tuý mênh mông cuốn tới, đập bay Ngao Mông.

Tiêu Trạch nắm chặt hai tay "Thủy Lưu Phược!"

Dòng nước dưới biển sâu không ngừng đè ép lên người vị Long Vương già.

Chỉ một chốc Long Vương đã bị bắt lại, An Lâm lập tức ném Huyết Hồn Thập Tự Giá ra ngoài.

Một tay đang cầm Hộp Thiên Cơ biến hóa thất thường.

An Lâm mượn nhờ dao động từ sức mạnh không gian của Đề Na, người chợt loé lên cái đã xuất hiện ngay bên cạnh Ngao Mông, đôi tay nắm lấy hai món Pháp bảo hoàn toàn khác nhau.

Cùng lúc đó, ở ngoài biển sâu cách Long Đình hai ngàn dặm.

Cho nên thay vì nói bây giờ cô đang ngủ, chẳng bằng nói là đang tu luyện!

Bởi vì ngủ dùng ít sức lại còn thoải mái!

Ừm, phải bổ sung thêm một câu, cô có thể ngộ được Thần Đạo ngay cả khi đang ngủ và nằm mơ.

Ầm ầm! sức mạnh Thần Đạo mạnh mẽ phóng lên trời, thoát khỏi Thủy Lưu Phược của Tiêu Trạch, ngay cả Huyết Hồn Thập Tự Giá của An Lâm cũng bị bay mất.

An Lâm biến sắc, tuy rằng tên Ngao Mông này không thể tấn công bọn họ trực tiếp, nhưng mà khi bị vây khốn vẫn có thể lựa chọn dùng sức tự thân để giãy giụa trốn thoát!

Hắn đang định kêu Đề Na dùng Bước Nhảy Không Gian ép sát lại gần Ngao Mông.

Lúc này, xa xa lại truyền đến một tiếng cười to

"Ha ha ha... Nghe nói An Lâm tông chủ có thể lấy cảnh giới Hóa Thần chèn ép đại năng Phản Hư hậu kỳ. Hôm nay Ngao Tiên Ngọc tôi ngược lại muốn nhìn xem, cậu có thể chống lại được thương của tôi hay không!"

Một tia sáng lạnh căm xuất hiện từ một hướng đằng xa.

Ngay sau đó biển sâu bị tách ra làm hai!

Một mũi thương sắc nhọn, xuất hiện trước mặt mọi người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận