Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 874: Nhớ những cái bạt tai của cô quá

An Lâm cảm thấy chính mình chết rồi.

Một khắc kia, hắn nhớ lại những ngày mình thoải mái chạy nhảy dưới ánh nắng trời chiều, nhớ lại kiếp sống tu tiên không có gì đáng tiếc của mình...

Trong cơn mê mang.

Mùi thuốc thoang thoảng bay vào.

Hắn khó khăn lắm mới mở được hai mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên giường, cách đó không xa có một cái bếp lò đang cháy lửa, trên đó có một ấm thuốc.

"Ồ... mình chưa chết à..."

Hắn đang định đứng dậy, nhưng vừa nhúc nhích cái thì thân thể đã truyền tới cơn đau thấu tim gan.

"Á...!"

Thế nhưng nó vẫn cao ngạo ngẩng cao đầu lên nói: "Không sai, tôi chính là Kỳ Lân trong truyền thuyết, cô gái, là cô đã cứu tôi một mạng, đúng không? Như vậy việc cô tát tôi lúc đó, tôi sẽ không so đo với cô làm gì."

Một cái bạt tai vô cùng vang dội lại được giáng xuống mặt Kỳ Lân.

Cô gái người mặc bộ váy màu vàng nhạt, khẽ khàng đẩy cửa phòng ra bước vào, cô nghiêng đầu, đôi mắt trong như hồ thu tò mò quan sát An Lâm đang nằm trên giường: "Ông là Kỳ Lân à?"

"Bốp!"

Đây đúng là cái thể nghiệm quỷ quái!

"Tôi cho ông thêm một cơ hội để sắp xếp lại ngôn ngữ của mình đấy." Cô gái cười nói.

An Lâm đơn tới mức rên ra tiếng, trong lòng không ngừng chửi ầm lên, đồ Kỳ Lân ngu ngốc, không biết trên người mình đang bị thương à? Cử động làm cái quái gì thế?

Mặt Ma Huyết Kỳ Lân lập tức đau rát, hắn bị đánh cho nghiêng đầu sang bên, làm động tới cả miệng vết thương.

"Ông tỉnh rồi à?" Lúc này, một giọng nói trong veo truyền tới.

Hắn không thể chủ động làm gì, thế nhưng cảm giác đau đớn thì hắn vẫn cảm nhận được.

"Ha ha." Cô gái cười lạnh lùng, đi tới trước mặt Kỳ Lân, giơ bàn tay trắng nõn nà của mình lên.

Lại là một cái bạt tai vô cùng mạnh mẽ, thậm chí lần này còn không phát ra tiếng gió nào.

Lúc này thân hình Ma Huyết Kỳ Lân vẫn còn bị thu nhỏ, nên trông còn nhỏ hơn vóc người mình thường nữa.

"Bốp!"

Kỳ Lân trừng to hai mắt không hiểu gì cả: "???"

"Cô gái, cô đang chơi với lửa đấy!" Ma Huyết Kỳ Lân là thần thú đứng trên cao, mỗi khi nó tức giận, xác chết chất chồng, làm gì có ai dám nhục nhã nó như vậy?

An Lâm: "..."

"Ha ha, ông còn một cơ hội cuối cùng thôi." Cô gái cười đến vô cùng dịu dàng, bàn tay trắng nõn với những tay dài nhỏ lại giơ lên thật cao.

"Tổng cộng ông đã ăn hết ba mươi mốt cây dược liệu của tôi, ông phải đền cho tôi!" Cô gái bắt đầu liệt kê.

An Lâm: "???"

An Lâm: "..."

Ma Huyết Kỳ Lân đầu váng mắt hoa, không chỉ khuôn mặt, giờ toàn thân hắn đều thấy vô cùng đau đớn.

"Là ông không nói lý đấy! Để tôi tát cho cái suy nghĩ lệch lạc của của ông về đúng đường nhé!" Cô gái hừ lạnh nói.

"Bốp!" Lại là một cái bạt tai vô cùng mạnh mẽ.

"Cô có biết nói lý không hả?" Kỳ Lân trừng mắt liếc cô gái.

Kỳ Lân: "???"

Ma Huyết Kỳ Lân nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi: "Tôi dựa vào bản lĩnh của mình mà ăn dược liệu, cô dựa vào đâu bắt tôi đền chứ?"

"Bốp!" Một cái tát đau rát tới vô cùng đúng hẹn.

Kỳ Lân: "???"

"Xin lỗi! Tôi sai rồi!" Kỳ Lân cúi đầu xin lỗi.

Kỳ Lân rất thành thật lắc đầu trả lời: "Không biết."

Lúc này sắc mặt cô gái mới dịu đi, cô mở miệng hỏi: "Chuyện này không phải một câu xin lỗi là giải quyết xong được đâu, ông có biết ông đã làm hỏng bao nhiêu dược liệu quý giá trong linh điền của tôi không hả?"

Thiệt nhục nhã quá đi!

An Lâm thiệt muốn tuyệt vọng luôn rồi, một người thì ra sức kéo hận thù, một người thì tát tai tới thành nghiện, hai người có nghĩ tới người phải im lặng chịu đựng mấy cái tát tai này là tui không vậy?

Cô gái trừng Ma Huyết Kỳ Lân lạnh lùng nói tiếp: "Đừng tưởng rằng ông là Kỳ Lân thì muốn làm gì cũng được, nếu không phải tôi có lòng tốt bụng thì lúc đó đã cắt ông thành từng miếng bán sạch rồi! Làm gì cần phí dược liệu ra cứu ông nữa chứ?"

"Đúng rồi, vì cứu sống ông, tôi còn dùng thêm hai tiên quả cấp bảy, mười tám cây linh thực, mớ này ông cũng phải trả lại cho tôi..."

Cô gái vẫn còn đang liên thuyên, Ma Huyết Kỳ Lân không dám nói gì nữa, sợ bị ăn tát tiếp.

Những ngày sau đó trôi qua khá yên bình.

Vì dưỡng thương, Ma Huyết Kỳ Lân nhẫn nhục chịu đựng, một bên uống thuốc cô gái nấu, một bên thì cợt nhả lấy lòng cô gái, rõ ràng là một con thần thú hung mãnh vô cùng, lại phải dựa vào ngoan ngoãn đáng yêu để mưu sinh.

Cô gái làm một luyện đan sư cảnh giới tạo thần, bản thân lại là tu sĩ cảnh giới Hoá Thần, đương nhiên y thuật sẽ không tệ đi đâu, chẳng bao lâu cô đã giúp Kỳ Lân vượt qua thời kì nguy hiểm.

Thời gian trôi qua từng ngày từng ngày.

"Mấy ngày sau, ông chỉ cần uống một chén thuốc tôi nấu là được rồi."

"À phải rồi, thực lực và thiên tư của cô đều không tệ, sao cô lại chịu sống ở trong một thành phố nhỏ bé thế này? Cô nên đi ra ngoài nhìn ngắm đất trời bao la." Kỳ Lân khuyên nhủ.

Nhưng trong lòng nó lại thấy rất trống trải.

Rốt cuộc cũng chấm dứt chuỗi ngày đau khổ rồi.

"Ồ, vậy thì tốt quá!" Kỳ Lân cười vui vẻ.

"Lần này linh điền cho sản lượng cực kì cao, ông chăm sóc nó rất tốt, nợ nần giữa chúng ta xem như đã thanh toán xong, ông tự do rồi đấy, ông muốn đi lúc nào cũng được!" Cô gái tiếp tục cười nói.

Kỳ Lân nghe vậy sửng sốt, cũng cười theo: "Cuối cùng cũng không cần phải uống thuốc nữa nhỉ?"

Hắn cũng bắt đầu phụ chăm sóc linh điền bắt đầu kiếp trả nợ của mình.

Lời đã hứa, không làm làm sao coi được chứ.

Những dạy dỗ bằng bạt tai trong chuỗi ngày nằm dưỡng bệnh trên giường, đã giúp nó hiểu thêm được rất nhiều đạo lý.

Kỳ Lân cứ thế ở lại trên mảnh thế ngoại đào viên này ra sức chăm linh điền, nhỏ cỏ dại, khơi thông nguyên khí, khắc đại trận tụ linh, thậm chí còn bỏ máu mình ra làm chất linh dưỡng cho linh thực, lúc đấy, phải nói là làm mà mắt An Lâm luôn.

Cô gái có một y quán trong thành Linh Cô, ban ngày cô sẽ tới đó làm việc, buổi tối trở về sẽ nấu thuốc cho Ma Huyết Kỳ Lân uống.

Ngày cứ trôi qua yên bình thế đó, vết thương của Ma Huyết Kỳ Lân cũng nhanh chóng lành lại.

Vào một đêm nọ, tới lúc ăn cơm.

"Ủa, thuốc của tôi đâu?" Kỳ Lân dùng móng vuốt gãi đầu, khó hiểu hỏi.

Cô gái cười tủm tỉm nói với Kỳ Lân: "Chúc mừng ông, tôi lấy tư cách là một y sư tuyên bố, ông đã khoẻ hẳn rồi, không cần phải uống thuốc nữa đâu!"

Những ngày sau, vết thương của Ma Huyết Kỳ Lân khôi phục nhanh hơn nhiều.

An Lâm thật sự không thể nào hiểu nổi, một chị gái trong vô cùng dịu dàng sao lại là một người thích tát tai tới như vậy nhỉ?

Kỳ Lân ngoan ngoãn mở miệng ra.

"Nghe lời nào." Cô gái cười híp mắt, vô cùng dịu dàng.

"Bốp!" Cái bạt tai thứ 10086 vang lên.

"Cô gái, cô đang khinh thường năng lực của tôi đấy, tôi đã không cần uống thuốc nữa rồi!"

Cô gái mỉm cười lắc đầu từ chối: "Tôi cảm thấy sống ở đây rất vui vẻ, tự do tự tại, rời xa những tranh đấu bên ngoài, tôi thích cuộc sống thế này."

Kỳ Lân sửng sốt không biết nên nói gì mới phải.

Hắn nhìn cô gái đứng dưới ánh nến, cô dịu dàng đến thế, xinh đẹp thoát tục tới thế.

Như thể một cô gái không quan tâm bất kì thứ gì, chỉ một lòng giúp mọi người làm vui.

Nhưng hắn biết, mấy cái bạt tai của cô gái này rất đau.

Thật ra có một chuyện Ma Huyết Kỳ Lân vẫn không hiểu, thế nên hắn cố dồn hết dũng cảm hỏi: "Lúc cô tát tôi, chẳng lẽ trong lòng cô không sợ con thần thú hoàn mỹ mạnh mẽ như tôi, tính tình hung ác tàn nhẫn, sẽ giết cô để trả đũa à?"

"Bốp!" Lại là một cái rền vang giáng vào mặt hắn.

Mặt Ma Huyết Kỳ Lân đau rát.

Cô gái lạnh lùng cười nói: "Ông dám à?"

"Tôi xin lỗi!" Kỳ Lân cúi đầu xin lỗi.

An Lâm: "..."

"À đúng rồi, sau này ông đi ra ngoài, đừng có ỷ vào việc mình là thần thú, mà tuỳ ý ức hiếp người ta nghe chưa, phải làm một người biết nói đạo lý đó, biết chưa?" Cô gái dịu dàng khuyên nhủ.

Ma Huyết Kỳ Lân theo bản năng gật đầu nói: "Được rồi, ta sẽ cố gắng nói chuyện thật đàng hoàng!"

Nếu mà là những Thú tộc khác, nhìn thấy Ma Huyết Kỳ Lân vốn nổi tiếng hung ác gần xa, bây giờ lại ngoan ngoãn nghe lời thế này, chắc chắn sẽ không dám tin những gì mình nhìn thấy.

Buổi tối hôm đó, cả hai người đã hàn huyên với nhau rất nhiều.

Ma Huyết Kỳ Lân chưa bao giờ nghĩ tới một thần thú cai trị cả một vùng đất như mình, sẽ nói chuyện, tâm sự với một tu sĩ kỳ Hoá Thần nhiều tới như vậy. Hắn cảm thấy mình còn rất nhiều điều muốn nói, cứ có cảm giác họ có nhiều chuyện tới mức không bao giờ nói hết.

Thế nhưng ngày hôm sau, họ vẫn phải từ biệt nhau.

"Cô gái, nếu có người bắt nạt cô, thì nhớ truyền âm cho ta nhé!" Trước khi đi Ma Huyết Kỳ Lân vứt một cái bùa truyền âm cho cô gái.

"Đi đi, sau này đừng có đánh nhau nữa nhé, lúc đó tôi thấy ông rất thê thảm, lỡ đâu sau này ông đánh nhau bất cẩn chết đi thì phải làm sao?" Cô gái cười khanh khách, khuyên bảo Ma Huyết Kỳ Lân.

Ma Huyết Kỳ Lân gật đầu một cái thật mạnh, sau đó bay vút lên trời.

Hắn bay ngày càng cao ngày càng xa hơn, cuối cùng không còn nhìn thấy rõ bóng của cô gái đó nữa, cũng không còn nhìn rõ mảnh linh điền đó. Rốt cục hắn cũng đã đi rồi...

Khoảng cách giữa họ quá lớn, lần này từ biệt, có lẽ chính là vĩnh viễn. Mấy chục ngàn năm với thần thú mà nói, chỉ là trong một chớp mắt, nhưng đối với một tu sĩ kỳ Hoá Thần, thì đó có lẽ là khoảng cách giữa sự sống và cái chết.

Ma Huyết Kỳ Lân nhìn vùng đất rộng lớn mênh mông bên dưới, khe khẽ thở dài một tiếng.

May được một thời gian, hắn vươn tay vuốt ve hai gò má của mình.

"Ài, nhưng mà lần này đi rồi, cô ấy sẽ không bao giờ được bạt tai mình nữa..."

"Thật đúng là nhớ những cái bạt tai của cô ấy quá..."

Mắt Ma Huyết Kỳ Lân hiện lên vẻ buồn rầu, trong lòng thấy hơi nhói đau.

An Lâm: "???"

Ông chú, có phải ông làm lộ cái sở thích kì quái gì của mình rồi không?

"Cổ nói, muốn mình làm một người biết nói đạo lý, nói đạo lý thì mình làm được rồi, vậy tiếp theo mình phải cố gắng làm "người" mới được!" Ma Huyết Kỳ Lân gật đầu tự cho là đúng, rồi nhanh chóng biến hoá thành một ông chú tầm tuổi trung niên, mặt mày tuấn lãng.

Trong lòng An Lâm hết cả hồn, ông chú à, ông có chắc cái câu này ông không hiểu sai đó chứ? Chứ tôi thấy dám là cô gái đó nói chuyện với ông nhiều quá nên lỡ lời thôi!!

"Nhưng mà, sau này không còn cơ hội nào nữa à?"

"Nếu cổ bị người ta ức hiếp thì phải làm sao đây?"

"Không vui, muốn có người nói chuyện, lại tìm không thấy ai để nói thì nên làm sao bây giờ?"

An Lâm nghe đến đó, trong lòng chợt dâng lên một dự cảm không hay cho lắm.

Ma Huyết Kỳ Lân vẫn đứng một chỗ thì thào tự hỏi.

Đột nhiên, hai mắt hắn sáng rỡ, hắn dùng móng tay quào một cái thật mạnh lên tay mình!

"Tích tích!" Máu tươi bắn ra, rơi xuống đất!

Á... Đau quá! Cảm giác đau đớn vô cùng chân thật truyền tới.

Trên cánh tay ông chú xuất hiện một vết chém thật lớn.

An Lâm: "???"

"Hừm, mình bị thương rồi, phải đi tới Diệu Thủ Trai tìm cô ấy chữa thương mới được."

"Nào mau đi qua đó thôi, không thì miệng vết thương khép lại mất!"

Ông chú nọ quyết định đổi hướng đi, không chút do dự bay thẳng về phía thành Linh Cô.

An Lâm: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận