Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1785: Rời khỏi Linh Giới

Thố Tử Cơ chậm chạp bước qua, khẽ mỉm cười: "An Lâm đại ca, thế giới này đã trở nên không ổn định rồi, chúng ta nhanh chóng rời đi thôi."

"Được thôi."An Lâm gật đầu.

Tôn Ngộ Không có chút do dự: "Thế giới này có thật là không còn bảo vật nào khác không?"

Hắn cực khổ bảo vệ tàn tích mười mấy ngày qua lẽ nào không có kết quả gì sao?

Tôn Ngộ Không bị hiện thực trần trụi này đả kích đến nỗi hoài nghi luôn cả bản thân.

"Bảo vật lớn nhất không phải chính là tôi sao?" Thố Tử Cơ lao đến trước mặt Tôn Ngộ Không, cong khóe môi thanh tú lên để lộ ra nụ cười ngọt ngào xinh đẹp, cất tiếng nói nhẹ nhàng trong trẻo: "Lẽ nào có được bảo vật là ta đây, ngài vẫn chưa thỏa mãn sao?"

Dáng vẻ đáng yêu như vậy, lại hoán đổi thêm phần linh hồn, e là sớm đã bị thần hồn điên đảo rồi ấy chứ.

Tôn Ngộ Không nắm lấy gậy Kim Cô, bĩnh tĩnh lại rồi thở dài một hơi: "Bảo vật cũng không phải của ta, là của An Lâm đấy chứ..."

Một bóng dáng bay ra ngoài cửa.

An Lâm cười nói: "Tiểu Tinh Tinh, làm tốt lắm."

Nghĩ đến đây, trong lòng Thố Tử Cơ cũng bình thản lại phần nào, cơ mặt cũng dãn ra mỉm cười: "Cuối cùng cũng tự do rồi... Cuộc sống từ nay về sau sẽ trở nên thật đẹp."

Ngoài những tàn tích còn sót lại, còn có cả tá người của Hư Linh Tộc bị đóng băng như điêu khắc.

Tiểu Thố Thố dựng đứng cả hai tai lên, tự hỏi từ lúc nào bản thân lại được thăng cấp lên đến mức cả đại lục Thái Sơ vậy? Thật kỳ quái à...

"À, giới thiệu với ngươi một chút, cô ấy là tay chuyên đánh đấm của ta, Tiểu Thố Thố. Còn đây là người hầu của ta, Tiểu Tinh Tinh." An Lâm giới thiệu hai người với nhau.

An Lâm nghiêm nghị nói: "Không,Tiểu Thố Thố là tài phú của toàn nhân loại, toàn lục địa Thái Sơ, há chẳng phải của một mình ta."

"Đều là chủ nhân phân phó tốt ạ."Sương Hàn Ngụy Tinh cười nhẹ.

Nó chỉ là một tay chuyên đánh đấm dưới cơ An Lâm mà thôi! Tuy nói là vì mọi người mà chinh chiến, nhưng loài người thì có thể có kẻ địch mạnh thế nào cơ chứ? An Lâm thì có thể có kẻ thù thế nào? Cứ cho thực lực của An Lâm là hợp đạo đặc cấp thì nó cũng chỉ là một tạo thế thần linh, đối phó với kẻ thù của An Lâm cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền thôi.

Hứa Tiểu Lan nghe đến đây mỉm cười dịu dàng: "Nói đúng lắm."

"Cuối cùng mọi người cũng trở về rồi?" Sương Hàn Ngụy Tinh nhìn thấy mọi người an toàn trở về, vui mừng nhảy vòng vòng: "Mọi người xem, đây là kẻ thù tôi đánh bại sau khi mọi người rời đi."

"Xin chào, tôi là Tiểu Thố Thố."

"Bụp, bụp, bụp..."

Sương Hàn Ngụy Tinh và Tây Lăng Thiên Vương nhìn nhau, đôi mắt ngấn nước, cảnh tượng trước mắt thật làm cho người ta cảm động quá.

Nó hoàn toàn đã thích ứng với vai trò của nó lúc này, hai mắt hướng về mọi người đột nhiên kêu lên: "Này, cô là ai?"

"Xin chào, tôi là Tiểu Tinh Tinh."

"Tiểu Thố Thố, vậy tên trước kia của ngươi là gì?"

"Sương Hàn Ngụy Tinh."

Lúc này An Lâm rất hài lòng, bọn có có thể vì cái tên mà nói chuyện như là không có khoảng cách nào, đây là minh chứng cho thấy tên hắn đặt cho bọn họ rất có tác dụng đấy chứ.

Đợi đã... phải chăng có gì đó không đúng?

Sau 5 ngày truy sát liên tục, giết được 3 tên Phản Hư Đại Năng, mười mấy Hóa Thần có sức mạnh cao và vô số các Hóa Thần khác của Hư Linh tộc, thu hoạch sau cuộc chiến cũng khá là phong phú đó chứ.

An Lâm còn có thể nhận ra thứ gọi là thông cảm và kiểu đồng bệnh tương liên ở hai người bọn họ.

Lối thông vào Thần Hồ Giới là cửa ra của Linh giới, là một vòng xoáy nước màu tím.

An Lâm không để tâm, chuyến đi lần này đến tộc Linh Giới đã thu hoạch được khá nhiều, nguyên khí Hư Linh tộc đã tổn hại khá nghiêm trọng, lực chiến đấu cấp cao gần như chỉ còn một nửa, tin rằng thời gian này bọn họ sẽ không dám làm loạn đâu.

Còn về Siêu cấp Đại năng hợp đạo thì đến một mống còn không thấy đâu, lẽ nào trước kia nghe danh quá đáng sợ nên đã bỏ trốn hết rồi?

"Tiểu Tinh Tinh, tên ngày trước của ngươi là gì?"

Những ngày còn lại, An Lâm và những người khác tiếp tục đi săn lùng người của Hư Linh Tộc.

Bởi vì sự gia nhập của Đấu Chiến Thắng Phật và Thố Tử Cơ nên đội hình của họ trở nên mạnh mẽ hơn nữa.

Đặc biệt là Thố Tử Cơ, tân quan lên nhận 3 đốt lửa, bởi vì đã thể hiện được năng lực của bản thân, thậm chí nó còn có thể thổi phù một cái là giết được Hóa Thần cấp cao ở phạm vị hơn ba ngàn dặm, làm An Lâm thấy được thế lực yếu nhất tạo nên thế gian đáng sợ cỡ nào.

"Tên hay quá!"

Không biết vì sao mà Sương Hàn Ngụy Tinh và Thố Tử Cơ bắt đầu nói chuyện rôm rả hẳn ra.

"Bá khí! Tôi thích!"

"Tây Lăng Thiên Vương"

Thố Tử Cơ có chút nuối tiếc nhìn Linh Giới ở đằng sau, rồi cùng An Lâm đợi một lúc, sau đó nhảy vào vòng xoáy trước mắt và nhanh chóng biến mất ở thế gian này.

Phía trên hồ băng xuất hiện bóng dáng của mấy kẻ hung hãn, dũng mãnh.

Yêu tộc đóng quân tại đây kinh ngạc, vui mừng hô to.

"Mau lại xem! Bạch Linh Xà Đế và Hặc Linh Xà trở về rồi này!

"Đấu Chiến Thắng Phật, An Lâm và Thiên Tước Thần Nữ cũng bình an quay lại rồi!"

"Trời ơi, ngay cả kiếm khách Liễu Thiên Huyễn và Liễu Minh Hiên Tông chủ cũng có mặt."

Yêu tộc liên tiếp kêu lên, đa số họ đều vui vẻ chúc mừng.

"Wow... Đây chẳng phải là đại lục Thái Sơ hay sao?" Người con gái với đôi tai và cái đuôi thỏ xinh đẹp mở mí mắt màu hồng phấn tò mò nhìn ngó môi trường xung quanh rồi hít một hơi sâu mới cản thán nói: "Thật là không hổ danh là đại lục chính, linh khí, âm sắc thật là xung mãn!"

Lúc này An Lâm mới định thần lại, đối phương không phải là sinh linh của đại lục.

Lúc này, An Lâm đã chú ý đến cô, đưa tay vẫy vẫy: "Nhanh đến đây, tôi đã đặc biệt chừa lại cho cậu một phần, cá này thơm lắm đó nha!"

Liễu Thiên Huyễn nhìn thấy An Lâm và Hứa Tiểu Lan đứng cạnh nồi súp trò chuyện vui vẻ có chút ngại ngùng.

Có thể thấy Liễu Minh Hiên đã rời đi rất xa rồi.

Liễu Thiên Huyễn từ xa lại gần.

Nầu súp cá ngon quá.

Nếu nói lời thề thiên đạo là lý do khách quan để nó ở lại cạnh An Lâm thì tài nghệ nấu ăn khéo léo của hắn chính là nguyên nhân chủ quan.

Ông nhìn An Lâm hành lễ một cái, rồi ánh mắt chuyển hướng sang người con gái xinh đẹp bên cạnh, khuôn mặt hiền dịu nói: "Huyễn Huyễn, tôi thu hồi những gì đã nói trước đây, con có thể đứng vững ở Tứ Cửu Tiên Tông chứng minh con rất có bản lĩnh"

Liễu Thiên Huyễn cong khóe môi, hiện ra nụ cười sáng lạn: "Đương nhiên rồi, đây là lựa chọn chính xác nhất mà năm xưa con đã chọn!"

Liễu Minh Hiên nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của con gái, cuối cùng cũng bật cười theo.

Một trăm năm trước, từ lúc Thu Hồng chết thì cha con gặp nhau chưa từng cười với nhau lấy một lần.

Ngay tại thời khắc này, hai người đứng bên hồ băng tựa như bức tranh với nụ cười tỏa nắng như thái dương, như tuyết trong ngày xuân, một vẻ đẹp vĩnh hằng.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan đứng nhìn không dám phá hỏng thời khắc khó mà có được của hai cha con.

Ngay trên hồ băng bọn họ bắt được mấy con cá mực đá, thế là lôi chảo ra nấu luôn súp mực.

Mực đá là đặc sản của giới Linh Hồ, thịt tươi và rất mềm, ăn vào rất hợp khẩu vị, là một loại cá nổi danh có tiếng.

Thố Tử Cơ đứng ngay bên cạnh, mắt nhìn chăm chăm vào con cá trong nồi, tay nắm chặt như không thể nhịn nổi được nữa.

Gương mặt Liễu Minh Hiên có chút giãn ra để lộ nụ cười khó gặp, khẽ gật đầu: "Cũng đúng, vậy tôi xin đi trước đây."

"Được rồi, không cần nói nữa."An Lâm cười, nói ngắt lời: "Hiện tại chúng ta đã là người cùng chiến tuyến, có cùng kẻ địch, giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm, không cần quá khách sáo đâu!"

"Ừ...hm... An Lâm Tông chủ, đã đến lúc tôi nên trở về rồi, cảm ơn cậu lúc trước đã ra tay tương trợ lần nữa... còn về chuyện ngày xưa thì..."

Liễu Minh Hiên đến trước mặt An Lâm, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng đó để lộ ra một chút áy náy và có ý xin lỗi.

Hắc Linh Xà, Bạch Linh Xà và An Lâm nói lời từ biệt, bọn họ muốn bẩm cáo kết quả hành động lần này với Nữ Oa. Đấu Chiến Thắng Phật cũng đánh rất ngầu rồi cùng với những người khác chia tay, cưỡi mây bay đi.

Hắn muốn biết nguyên nhân tại sao Bắc Lạc Thiên Vương lại kinh địch như vậy, chẳng phải đã suy nghĩ rất nhiều về thế giới bên ngoài đại lục Thái Sơ rồi sao? Vừa hay bây giờ là lúc có thể hỏi rồi.

Liễu Thiên Huyễn nhìn chàng trai với đôi mắt trong veo, cong cong khỏe môi cười: "Được được, tôi đến đây, có thể thưởng thức tay nghề của Trù Thần, tôi không thể để lỡ cơ hội này được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận