Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1950: Mãi mãi đi theo nữ đế bệ hạ

Ánh sáng màu trắng phóng lên tận trời.

Hơi thở rắn rỏi của Bạch Hổ hóa thành từng trận gió thổi quét bốn phía.

Một Bạch Hổ có dáng vẻ thanh tú, bộ lông màu trắng bạc phủ khắp người, thoạt nhìn rất thánh khiết và mạnh mẽ, từ trong đại trận thướt tha bước ra, có một thanh niên trẻ tuổi dung mạo thanh tú cưỡi phía trên.

"Dương Viễn lão ca! Cuối cùng anh cũng đến!"

"Dương Viễn sư huynh!"

An Lâm và Thượng Quan Nghệ nhiệt tình nghênh đón.

Thiếu niên trẻ tuổi đang cưỡi Bạch Hổ chính là Dương Viễn.

An Lâm nhìn dáng vẻ của Dương Viễn có hơi bị hù sợ.

Đây chính là con gái Bạch Hổ nói thích Dương Viễn, điên cuồng theo đuổi Dương Viễn, cho dù hai cô cùng hầu một chồng cũng không quan tâm hay sao? Dáng vẻ thật mạnh mẽ, Dương Viễn thật sự chịu nổi sao?

Tiểu Lan nhỏ vẫy tay chào, cười ngọt ngào, nói: "Xin chào mọi người."

"Xin chào mọi người, gào!" Bạch Tiểu Hổ nhiệt tình chào hỏi.

An Lâm hơi đồng cảm liếc mắt nhìn Dương Viễn, lúc này mới vỗ vào tiểu loli mặc váy màu hồng nhạt đang cưỡi trên cổ hắn, nói: "Giới thiệu với mọi người, đây là Chu Tước Nữ Đế mới nhận chức, Hứa Tiểu Lan."

"Không phải đâu, đây là do anh ấy chơi đùa với tôi quá hăng, tinh thần và thể lực bị tiêu hao quá mức đấy." Bạch Tiểu Hổ dưới người Dương Viễn dùng giọng nữ rất từ tính nói.

Chu Tước là Thánh Thú cao quý nhất trong các loài cao quý, dĩ nhiên cô biết nên ở chung với Hứa Tiểu Lan như thế nào.

Hốc mắt đối phương trũng xuống, vành mắt đen thui, cả người suy yếu, giống như cơ thể bị khoét rỗng, nhìn thấy mấy người An Lâm đi đến, cố gắng kéo khóe miệng lên, khó khăn chào hỏi: "An Lâm huynh, Thượng Quan sư muội, có thể gặp lại mọi người thật là tốt..."

Dương Viễn kinh ngạc, sao Hứa Tiểu Lan lại trở nên như vậy?

"Đúng đúng, là như vậy." Dương Viễn khó khăn gật đầu, sau đó đưa tay sờ đầu Bạch Tiểu Hổ, nói: "Giới thiệu với mọi người, cô ấy là con gái của Bạch Hổ, Bạch Tiểu Hổ."

"Dương Viễn lão ca, anh sao vậy? Anh bị hành hạ sao?" An Lâm trợn mắt, nói.

Không... Nhìn quầng mắt thâm đen của Dương Viễn, có lẽ hắn không chịu nổi...

Bạch Tiểu Hổ hơi kinh ngạc, Chu Tước dễ nói chuyện như vậy sao?

An Lâm và Thượng Quan Nghệ trợn tròn hai mắt, nhìn Bạch Tiểu Hổ xinh đẹp trước mặt.

Lần trước cô dùng thân phận con gái Bạch Hổ tiến vào tinh cầu Tiên Tước, thân phận vô cùng cao quý, kết quả ngay cả Chu Tước Lục Tử cũng không thèm nhìn cô, đừng nói chi đến Chu Tước Nữ Đế.

Cơ thể Bạch Tiểu Hổ run lên, vội vàng nằm rạp xuống, nói: "Vãn bối Bạch Tiểu Hổ, bái kiến Chu Tước Nữ Đế đại nhân tôn kính!"

Không ngờ phản ứng của cô gái nhỏ không hề lạnh lùng kiêu ngạo mà có hơi ngượng ngùng, dịu dàng cười nói: "Không cần đa lễ, mau đứng lên, mấy người như vậy tôi cảm thấy không quen."

Đây là một con hổ si tình!

Bạch Hổ ngoảnh đầu lại, tình cảm nồng nàn mà nhìn Dương Viễn: "Khó khăn có lớn, cũng không đáng sợ bằng cái chết. Anh đã cứu mạng tôi, tôi sẽ cùng anh vượt qua tất cả khó khăn, cùng nhau đi hết đời!"

Đến khi nào hắn mới có thể cưỡi Tiểu Lan...

Trời ạ... Chu Tước mới có tính tình tốt như vậy sao?

Ngày tiếp theo, Tiểu Lan nhỏ triệu tập tất cả cường giả Chu Tước, tổ chức cuộc họp lớn lần thứ nhất.

Bây giờ, Chu Tước Nữ Đế lại dịu dàng như vậy, còn cười thân thiện với cô nữa.

Nhìn thấy nhiều Chu Tước kiêu ngạo quỳ hành lễ với mình, cô có một loại cảm giác thoải mái khó hiểu.

Cuối cùng cô cũng không cần uống sữa nữa, để An Lâm ôm vào thượng triều.

Người cô khoác áo bào Chu Tước, đầu đội mũ Phi Thiên Thần Ngọc, tay nắm quyền trượng Thiên Hỏa vô hạn có thể trấn áp tinh thần, ngồi ngay ngắn trên thánh vị, hơn một trăm ngàn cường giả Chu Tước quỳ hành lễ trước mặt.

"Bạch Tiểu Hổ nói nhất định phải theo tôi đến đại lục Thái Sơ, bất kể khó khăn gì đều cùng nhau đối mặt, cho dù không thể làm đạo lữ với tôi, cũng muốn làm vật cưỡi của tôi, tôi thật sự không khuyên được cô ấy..." Vẻ mặt Dương Viễn bất đắc dĩ, nói.

An Lâm bắt đầu suy nghĩ viển vông.

Tất cả đồng bọn đều đã tụ họp lại.

Bây giờ là lúc suy nghĩ chuyện quay về rồi.

An Lâm và Thượng Quan Nghệ nhìn thấy vậy đều cô cùng xúc động.

Rõ ràng đều là tình yêu, cảnh ngộ lại không giống nhau.

Nhìn xem, bây giờ Dương Viễn có thể cưỡi Bạch Tiểu Hổ, An Lâm hắn lại bị Tiểu Lan nhỏ cưỡi.

An Lâm không khỏi hâm mộ Dương Viễn, đi một chuyến đến thánh địa bèn được con gái Thánh Thú trao cả trái tim cho hắn, may mắn biết bao nhiêu...

"Chư vị bình thân." Giọng nói của Tiểu Lan nhỏ vừa non nớt lại tràn ngập uy nghiêm.

Đám cường giả Chu Tước ngẩng đầu, mắt sáng rực nhìn cô gái nhỏ trên vương tọa.

Vương tọa rất lớn, cho dù Tiểu Lan nhỏ có nằm lăn lộn trên đó cũng không sao.

Nhưng trong mắt hơn một trăm ngàn Chu Tước, vương tọa này hoàn toàn không chứa nổi hào quang của Tiểu Lan nhỏ!

Ôi! Thật chói mắt, sắp tràn ra ngoài rồi!

Có Chu Tước kinh ngạc hô lên một tiếng, sau đó vì hưng phấn quá mức nên hôn mê bất tỉnh ngay trong triều.

"Người đâu, khiêng xuống đi." Tiểu Lan nhỏ lạnh lùng, nói.

Vài Chu Tước đến khiêng Chu Tước bị hào quang của Chu Tước Nữ Đế đại nhân làm cho hôn mê xuống.

Đám Chu Tước vào triều, theo thông lệ là đám Chu Tước báo cáo chuyện quan trọng, sau đó Chu Tước Nữ Đế sẽ quyết định, nếu Chu Tước Nữ Đế lười quyết định thì giao cho Đại Tế Ti quyết định.

"Cho dù là núi đao biển lửa, hủy diệt hỗn độn, ta cũng không hề sợ hãi!"

"Chu Tước Nữ Đế đại nhân, xin cho chúng ta đi theo!"

"Ta cũng bằng lòng!"

"Ta bằng lòng!"

Ngay sau đó, Chu Tước Lục Tử cũng đứng dậy, điên cuồng và kiên quyết.

"Ta cũng bằng lòng, hãy cho ta theo ngài!" U La Chi Tước cũng hô theo.

Xử lý tất cả mọi chuyện, khuôn mặt Tiểu Lan nhỏ bỗng trở nên nghiêm túc.

"Chúng ái khanh, sau hôm nay bản đế sẽ rời khỏi đây, sau này tất cả công việc đều do Hồng Vụ Đại Tế Ti thay tôi xử lý."

Giọng nói trong trẻo vang vọng trong đại điện Chu Tước, khiến đám Chu Tước vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu.

"Chu Tước Nữ Đế đại nhân, chẳng lẽ chúng tôi làm chuyện gì sai nên ngài rời xa chúng tôi sao?" Có Chu Tước mặt đã rơi đầy lệ, đau thương nói.

Nhiều Chu Tước nghe vậy cũng bắt đầu khóc nức nở, xin cô ở lại.

"Chu Tước Nữ Đế đại nhân, xin cho chúng tôi đi theo ngài, đừng bỏ chúng tôi!" Nam Ly Chi Tước, một trong các Chu Tước Lục Tử vội vàng mở miệng, nói.

Tiểu Lan nhỏ tức giận, nói: "Ta gặp kẻ địch rất đáng sợ, họ ở ngay tại đại lục Thái Sơ – trung tâm thế giới của chúng ta! Họ muốn giết ta, họ và ta không chết không dừng."

"Mà ta nhất định phải đi chiến đấu, nếu không thể trở về..."

"Nữ đế đại nhân, ta bằng lòng sánh vai chiến đấu cùng ngài." Nam Ly Chi Tước bỗng hô to.

Đặc sắc của chủng tộc nhờ vào huyết mạch để tu luyện, được biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn trong Chu Tước nhất tộc.

Suy nghĩ này đã ăn sâu vào trong huyết mạch của bọn chúng.

Giống như có thể cống hiến sức lực vì nữ đế chính là vinh quang lớn nhất của họ, làm theo lệnh của nữ đế chính là chuyện đúng đắn nhất.

Loại quyền lực tối cao này thật sự rất có hại nhưng đám Chu Tước lại vui vẻ chịu đựng.

Có được quyền lực tối cao thật là thích, bình thường khi vua chúa ra quyết định sẽ có vài người đưa ra ý kiến trái chiều, sẽ phản đối quyết định của cô. Nhưng bây giờ khi Tiểu Lan nhỏ quyết định thì không có lão đại nào đứng ra phản đối, tất cả đều chấp hành nghiêm túc.

Tiểu Lan nhỏ chưa từng trải qua cảm giác nắm quyền lực trong tay nên vô cùng hào hứng quyết định mọi chuyện.

"Chu Tước Nữ Đế đại nhân, xin cho chúng ta đi theo!"

Tiếp bước Chu Tước Lục Tử, hơn một trăm ngàn sinh linh tộc Chu Tước trong đại điện Chu Tước đồng loạt nằm sấp trên mặt đất, đồng thanh mở miệng.

"Ta bằng lòng đi theo nữ đế bệ hạ mãi mãi!"

"Ta bằng lòng đi theo nữ đế bệ hạ mãi mãi!"

"Thề sống chết đi theo!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận