Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 660: Nhật ký chinh phục của Thần sứ (phần 2)

An Lâm quả thực không thể tin vào tai của mình.

Hắn đến đây chính là để ra oai đấy, cũng đã đánh tới tận cửa rồi, còn lớn tiếng khiêu khích rằng 'tộc Hắc Vũ có ai không' rồi, thế mà trong tộc Hắc Vũ lại còn trả lời thẳng là không có ai? Còn nói là xin cứ tự nhiên?

Má nó chứ... có kiểu sợ đến mức đấy sao?

"Tự nhiên... tự nhiên thì tôi vào đấy." An Lâm thật sự không thể hiểu nổi mạch não của tộc Hắc Vũ này, thôi thì thôi bạo hơn một chút, trực tiếp xông thẳng vào cung.

Bên trong cung Vạn Tinh không có tiếng đáp lại.

An Lâm không nói nhảm thêm nữa, sải rộng bước chân đi về phía cửa lớn.

Cánh cửa lớn màu đồng đen đang đóng chặt, mơ hồ tràn ngập hơi thở cổ xưa.

An Lâm lười gõ cửa, chỉ đơn giản đấm một quyền, cánh cửa lớn bằng đồng liền bật mở.

"Ha ha, đây chẳng phải là chủng tộc thấp hèn được gọi là con người kia sao? Không ngờ cái chủng tộc thấp hèn này cũng có thể sinh ra cảnh giới Hóa Thần, đúng là được mở rộng tầm mắt." Một tên đàn anh dáng vẻ tuấn mỹ, mái tóc dài màu đen bay phất phơ cười nói.

Lúc này, ở trên đế tọa, người đàn anh có khí tức cường đại nhất bỗng đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn về phía An Lâm: "Kẻ nào phạm đến tộc Hắc Vũ ta, cũng chính là xâm phạm tôn nghiêm của trời, có tội tình gì thì hãy xuống đia ngục sám hối đi!"

Bóng đen nhiều không đếm xuể xâm nhập không gian, những vì sao mang theo uy lực cực kỳ đáng sợ chuyển động xung quanh An Lâm.

Chắc hẳn cô ta chính là người nói cái câu 'tộc Hắc Vũ không có ai' kia rồi, cũng không biết tâm trạng cô gái này lúc nói ra câu nói đấy là gì nữa.

Ầm ầm!

"Láo toét!"

Hắn đến đây để chinh phục tộc Hắc Vũ chứ không phải đến làm khách, đương nhiên chẳng việc gì phải nói lễ nghĩa cả.

An Lâm cười khúc khích: "Xâm phạm các người cũng chính là xâm phạm uy nghiêm của trời? Đám người chim các người có tự cách đại diện cho trời từ lúc nào vậy hả? Nói thật cho các người biết, tôi, An Lâm, mới chính là anh trời, là người phát ngôn duy nhất của thần linh!"

Một trận pháp siêu lớn bắt đầu xuất hiện, bao lấy toàn bộ cung điện Vạn Tinh.

An Lâm nghênh ngang đi vào trong cung điện Vạn Tinh, sau đó liền nhìn thấy bốn tên Hắc Vũ tộc toát ra hơi thở mạnh mẽ đang đứng cách đó không xa, mỗi một người trong số họ đều đã đạt đến cảnh giới Hóa Thần.

"Anh trai nhỏ, đã đến đây rồi thì đừng đi nữa nha..." Cô gái xinh đẹp bộ dạng hiền lành chớp chớp đôi mắt đẹp đầy mê hoặc, khẽ cười nói.

Cường giả tộc Hắc Vũ giận dữ mắng, vị đế vương ngồi trên đế tọa cũng phất tay lên. Trận pháp được kích hoạt hoàn toàn, vô số ngôi sao màu trắng mang theo sát ý kinh người lao về phía An Lâm.

"Kẻ địch lại còn thật sự ngu xuẩn đến mức độ này, dám tự nhiên xông vào cơ đấy?" Một tên to con cơ bắp cuồn cuộn cười ha hả.

"Cái loại trận pháp trẻ con này mà cũng dám mang ra để tự khiến mình mất mặt xấu hổ?" Đôi mắt của An Lâm hiện lên ánh sáng trắng, bỗng nhiên đâm một nhát về phía vô số ngôi sao kia, khí kình như kiếm lay động cả không trung.

"Làm càn!"

"Chúng ta cao quý như vậy, há có thể để chủng tộc hạ đẳng các người khinh nhục?"

An Lâm đạp mạnh chân, thân thể vượt qua cả tốc độ âm thanh, trực tiếp lao đến lĩnh vực của tên đàn anh.

Đây chính là sát trận mạnh nhất của bọn họ, thế mà lại bị một ngón tay phá tan?

Cuối cùng, tên đàn anh hét thảm một tiếng, xương cánh tay phải vỡ nát, phun ra một ngụm máu lớn, bay ngược về phía sau.

Trận pháp đáng sợ bao phủ toàn bộ cung điện Vạn Tinh ầm vang sụp đổ.

Ầm ầm! Nắm đấm với ánh sáng vàng mang theo sức mạnh làm vỡ vụn vầng trăng khuyết màu xanh như bẻ cành khô, khiến người đàn anh tuấn mỹ bị trọng thương, bay ngược về phía sau.

Ầm ầm!

An Lâm: "..."

Sắc mặt cô ta trắng nhợt, lùi về phía sau mấy bước, liên tục xua tay, nói: "Tôi không đánh nhau, hòa bình là quan trọng nhất!"

Sau đó An Lâm liền đưa mắt nhìn về phía cô gái có dung mạo xinh đẹp hiền hòa kia.

"Đây..." Ba tên Hắc Vũ tộc đờ đẫn cả người, Hắc Vũ đế vương cũng không kìm được mà hít sâu một hơi.

Lúc này, người đàn anh có khuôn mặt tuấn mỹ kia đã xuất thủ, phía sau hắn là một vầng trăng khuyết màu xanh thăm thẳm, bỗng nhiên lao thẳng về phía An Lâm nhanh như cắt.

Lam Nguyệt Lượng Thần Sát Trảm!

An Lâm không trốn không né, nắm đấm có kim quang bao phủ, xuất ra một phần ba Hám Sơn Quyền.

"Giết!" Tên đàn anh to con bỗng nhiền nhào về phía An Lâm, vô số con sói hung ác màu đen hiển hiện quanh người, mang theo khí thế sắc bén khát máu đoạt mệnh, những nơi mà hắn đi qua đều vang lên tiếng ken két, khắp nơi vỡ nát, rõ ràng hắn có lĩnh vực Hắc Lang.

Quyền đối quyền, xung kích của hai nắm đấm khi va chạm nhau tạo nên một chấn động lay động cả cung điện Vạn Tinh.

An Lâm lại đánh một quyền về phía tên đàn anh, hắn tức giận gầm lên một tiếng, cứng rắn đánh ra một quyền.

"Cái gì?!" Tên đàn anh nhìn thấy An Lâm dùng thân thể phá nát lĩnh vực của mình, không khỏi thay đổi sắc mặt.

Trong giây lát tiếp theo, xung quanh lại chìm váo bóng tối, vô số bóng đen từ mặt đất dâng lên, che khuất bầu trời, mang theo mũi nhọn cực kỳ khủng bố, cuốn về phía An Lâm.

Cường giả mạnh mẽ nhất trong tộc Hắc Vũ đã ra tay, vừa ra tay cũng sử dụng luôn sát chiêu mạnh nhất của hắn!

An Lâm hừ lạnh một tiếng, quanh thân đột nhiên có vô số ngọn lửa nóng rực dâng lên: "Đại Nhật Viêm, hiện!"

Thần hỏa màu vàng trắng vô tận ngay lập tức xé rách bóng tối, mang theo nhiệt độ cao cực kỳ khủng bố khuếch tán ra vài trăm mét.

Ầm ầm!

Hỏa diễm nổ tung, san phẳng cung điện Vạn Tinh thành đất bằng, ngay cả tòa đại lục đang lơ lửng cũng chấn động kịch liệt một cái.

Tất cả cư dân trong tộc Hắc Vũ đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi nhìn về phía cái nơi được gọi là Thánh địa kia, nơi đó hỏa diễm đang bốc, chiếu sáng cả bầu trời đêm.

Kể từ khi An Lâm đánh đến cửa cung điện Vạn Tinh, bên ngoài đã có rất nhiều quần chúng ăn dưa tụ tập.

Cho đến lúc cung điện Vạn Tinh bị nổ đến nát bấy, thì bên ngoài cũng có đến mấy nghìn tên Hắc Vũ tộc hoặc xa hoặc gần đứng xem cuộc chiến.

Ở giữa đống đổ nát bị lửa đốt cháy này, bọn họ nhìn thấy cảnh tượng mà họ khó lòng tiếp nhận nổi.

Đế vương mạnh mẽ nhất tộc Hắc Vũ lại bị chàng trai loài người kia ấn xuống đất, ba cường giả Kỳ Hóa Thần còn lại cũng bị thương nằm trên đất. Tín ngưỡng mà bọn họ đã từng tin rằng không gì có thể phá vỡ, lần đầu tiên bị bạo kích.

Tất cả sinh linh của tộc Hắc Vũ đều đơ người!

Trời sáng rồi.

Trời đất liền về với ban ngày.

Trong một tíc tắc này, bóng đêm tản đi.

"Sao nào? Dường như anh không phục?" An Lâm nhìn Hắc Vũ đế cương vẻ mặt kiên cường và tức giận đang cắn chặt hàm răng ở dưới chân mình, cười khẽ, "Không phải các người cảm thấy mình là chủng tộc được anh trời lựa chọn hay sao? Giờ lại bị tôi dẫm dưới lòng bàn chân rồi, anh mau gọi anh trời ra tay giúp các người đi!"

Hắc Vũ đế vương cười nhạt một tiếng: "Ha ha, thiên đạo không có ý thức, chúng ta được nhận chính là ý chỉ của trời, dù chết cũng không tiếc! Cậu nói cậu là người phát ngôn của thần sáng thế, thì cậu phải lôi được chứng cứ ra đây! Loại chuyện này không phải cứ đung nắm đấm lớn là có thể khiến cho mọi người tin phục."

Rất nhiều tộc nhân tộc Hắc Vũ nghe thấy vậy cũng nhao nhao phụ họa, sự kiêu ngạo của bọn họ không thể để cho kẻ khác xâm phạm. Cho dù sức của kẻ địch mạnh mẽ hơn bọn họ nhiều, nhưng cũng không thể khiến bọn họ cúi cái đầu cao quý của mình xuống được."

"Muốn chứng cứ sao?" An Lâm khẽ gật đầu: "Chuyện này đơn giản."

Đơn giản?

Hắc Vũ đế vương mở to hai mắt, cảm thấy những gì An Lâm nói quả thật quá mức hoang đường, người phát ngôn của Thần còn có thể cầm được chứng cứ gì đến, lôi một tờ giấy chứng nhận ra sao?

An Lâm ngạo nghễ đứng thẳng, nhìn về phía bầu trời đêm vô tận, tay áo màu trắng tung bay, tư thái trác tuyệt xuất trần.

Hắn chỉ một tay lên bầu trời, cao giọng mở miệng: "Dùng danh nghĩa của Thần, ban cho thế gian ánh sáng!"

Ầm ầm!

Giọng nói của An Lâm như sấm sét nổ vang khắp toàn bộ đại lục lơ lửng, khiến cho vô số kẻ trong tộc Hắc Vũ tự xưng là bất phàm chấn động.

"Nghe cho kỹ đây, người phát ngôn của thần chỉ có một, đó chính là tôi, An Lâm!"

An Lâm cười lạnh, một chân đạp lên ngực của Hắc Vũ đế vương: "Từ trước đến giờ anh trời chưa từng ban cho các người bất kỳ quyền đại diện nào cả..."

"Sứ giả của trời? Là chủng tộc cao quý nhất?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận